Buổi chiều trôi qua khá suôn sẻ, mọi người hòa đồng với cô vừa nói vừa cười rất vui vẻ nên thời gian đi rất nhanh!
Tuy nhiên cô cảm thấy ánh mắt Kỳ Hạo nhìn cô có phần khác thường!
Khi về nhà đã là buổi tối, Mộ Dung Kiệt ôm cô sờ mó thủ thỉ một hồi, cả ngày không thấy cô cứ như một năm không gặp, lúc đi họp luôn lơ đãng mất tập trung.
"Có mệt không?”
Ngải Tuyết ngồi trên đùi anh, thuận miệng đáp lại"Không mệt, chỉ đi học có gì phải mệt!”
"Nói nhảm, không ở trong lòng anh chạy suốt một ngày không mệt sao?"Mộ Dung Kiệt nói lời yêu thương ngọt ngào.
Ngải Tuyết hơi không quen với sự thân mật quá mức bình thường này, đột nhiên rất muốn nhìn lại người đàn ông bá đạo càn rỡ của trước kia hơn! Cô nghĩ, cô nhất định có khuynh hướng cuồng ngược!
"Còn anh, có mệt không?” Núp trong ngực anh, thuận tiện mè nheo mấy cái, rất thú vị!
"Không mệt, ông xã em mà!”
"Hôm nay ở trường học đã xảy ra chuyện gì?"Nhớ tới lời Lãnh Băng báo cáo, Mộ Dung Kiệt liền thay đổi sắc mặt trở nên rét lạnh.
Trong trường của anh lại dám khi dễ bảo bối của anh! Lá gan không nhỏ!
Ngải Tuyết tránh né ánh mắt dò xét đó"Không có gì hết, họ đối với em rất tốt, chúng em rất hòa đồng, không có người nào khi dễ em cả!”
"Anh đâu có hỏi ai khi dễ em đâu?Bảo bối nên thành thật khai báo, buổi trưa đã đánh nhau với bạn học đúng không?”
Ngải Tuyết lập tức nhảy dựng lên"Anh biết rồi, nhất định là Lãnh Băng nói cho anh nghe có phải không, sao cô ấy có thể như vậy, còn nói chỉ tuân lệnh một mình em!”
Ngải Tuyết bất mãn, nhớ tới cả ngày có một cái đuôi nhỏ sau lưng, trong lòng rất không thoải mái!
"Lãnh Băng không nói em tính che giấu luôn cả anh sao? Ở trường học đã bị khi dễ còn bảo vệ người ta, em lương thiện quá mức rồi”
Hai chữ lương thiện ngọt đến tận đáy lòng Ngải Tuyết, cô vốn rất lương thiện mà?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết một mặt vui vẻ hưng phấn, có chút âm trầm xuống"Ngải Tuyết, hôm nay có tiếp xúc với nam sinh không?”
Ngải Tuyết cắn răng, Lãnh Băng thối, cả chuyện này cũng nói cho anh nghe.
Khóe miệng nhếch lên, cười nịnh nọt"Ông xã, anh là ba của bảo bối nhà em!Trừ anh ra, không ai lọt vào mắt xanh của em cả!"
Một câu nói, làm anh quên mất mục đích của mình, cô nói anh là ba của bảo bối nhà cô. (*^__^*) hì hì, nghe những lời này rất êm tai.
Thấy cô nịnh nọt khác với thường ngày, cố ý nghiêm mặt"Thật không?”
"Đương nhiên là thật rồi, em có thể thề với trời cao!" Nói xong liền đưa ba ngón tay lên thề để tạo lòng tin tuyệt đối với anh.