Ngải Tuyết bất mãn nói thầm, thật ra thì cô rất đau lòng khi mặt anh có vếtcắt như vậy, gương mặt vốn rất tuyệt mĩ nay có vết sẹo quả thật khôngđành lòng cho lắm!!!
Từ cổ đến dưới mũi, Ngải Tuyết cạo vô cùng thuần thục chả khác gì chuyên gia.
"Em thật lạ nha?Không phải là đàn ông thế mà cũng biết cạo râu? Hay là từng làm qua cho người đàn ông khác nên mới thuần thục như vậy?" Mộ DungKiệt nhìn Ngải Tuyết tỉ mỉ từng chút một, trong lòng nói thầm.
"Dĩ nhiên, nếu không sao có thể làm tốt cho anh?" Ngải Tuyết cả gan trả lời, trong lòng cười khoái trá, lại muốn ăn dấm!!!
Mặt Mộ Dung Kiệt hết xanh rồi đen, lườm cô"Nói tất cả tên những thằng đó ra?Anh muốn giết hắn!”
Ngải Tuyết bỉu môi"Lúc trước, em thường cạo râu giúp ba á..., đàn ông hẹp hòi!"
"Em…… Bắt đầu từ bây giờ, không được nói chuyện với người đàn ông khác, cạo mặt càng không được."
Ngải Tuyết không để lời nói đó vào tai, vẫn làm tốt việc của mình, nắm cằm của anh nhìn trái nhìn phải.
"Vết cắt rất rõ nha!"
"Đúng đó, hủy nhung nhan luôn rồi, có khi nào em sẽ chán ghét anh không?"Mộ Dung Kiệt bắt đầu giở tính trẻ con.
"Cái này sao”
"Ừ? ? ?” Ánh mắt giả vờ nghiêm túc quét qua anh, Ngải Tuyết lập tức cười hì hì"Dĩ nhiên là không, trong lòng em, anh vĩnh viễn là đẹp trai nhất!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng với câu trả lời của cô, khóe môi gợi lên ý cười.
Cầm bàn tay phải Ngải Tuyết nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, chợt nhớ tới trước kia mình cũng cho cô một chiếc, từng nhắc cô vĩnh viễn không được lấyxuống, nhưng bây giờ không thấy đâu.
"Chiếc nhẫn hình đôi cánh đâu?"
Ngải Tuyết nhìn tay mình, một lúc sau nói, "Em cất trong hộp rồi, có gì không?"
"Anh từng nói không được tháo xuống mà?Sao lại không nghe lời?"
Ngải Tuyết gãi đầu ngượng ngùng nói"Cái đó, em không phải mất trí nhớ đếnquên luôn chiếc nhẫn mà, tại mỗi lần nhìn chiếc nhẫn đầu em liền rấtđau, cho nên tháo nó xuống!"
"Đi lấy ra! ! !"
Ngải Tuyếtchạy tới đem hộp nhẫn đưa cho anh, Mộ Dung Kiệt mở hộp ra, lấy chiếcnhẫn đeo vào ngón áp út của cô xong liền cốc vào trán cô một cái thậtmạnh"Em còn dám lấy xuống một lần nữa xem! ! !"
"Ui da, bá đạo hết thuốc chữa!" Ngải Tuyết rủ thấp đầu, vô thức lấy tay xoay xoay chiếc nhẫn.
Mộ Dung Kiệt nghiêng đầu"Nói thầm cái gì đó?”
"Không có, không có mà!" Ngải Tuyết vội vàng cười ha hả, kéo cánh tay của anh tỏ vẻ thân mật lấy lòng.
Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, ngắt chiếc mũi cô"Em ở La Mã lâu như vậy, đến lúc nên trở về rồi!”