"Không, anh càng muốn hung hăng hơn mọi khi, nếu không, làm sao em có thể nhớ lâu?”
Hu hu, thảm rồi!
Dục vọng qua đi"Kiệt, em muốn học đại học.”
Mộ Dung Kiệt nhíu đầu mi lại"Học đại học làm cái gì?" Nếu đi học sẽ không có nhiều thời gian ở bên mình rồi?"Không được! ! !”
"Hả, tại sao không được?Chẳng lẽ anh không đóng nổi tiền học cho em?”Miệng Ngải Tuyết giương cao, cứ như cô vợ nhỏ oán trách chồng.
Mộ Dung Kiệt mặc kệ Ngải Tuyết nói, bàn tay vẫn mò mẫn trên người cô, chọc cả người cô đều run rẩy"Đừng nói tới học đại học, thậm chí mời gia sư đứng đầu nước về dạy cho em càng không phải là vấn đề với anh”
"Nếu không phải vì sợ tốn tiền tại sao anh không cho em đi học."Người đàn ông hẹp hòi.
"Phụ nữđi học vì muốn có nghề, sau này gả chồng tốt, còn em không cần đi làm, lại có ông chồng tuyệt vời như anh, còn muốn đi học làm cái gì?"Thẳng thừng trả lời không quên lườm cảnh cáo cô.
Ngải Tuyết thật hết lời để nói với tên không lí lẽ này, ai nói đi học thì mới kiếm được chồng tốt.
"Kiệt, cho em đi học đi?Cho em đi học đi mà? Em rất muốn trở lại trường học" Ngải Tuyết nũng nịu ôm cánh tay Mộ Dung Kiệt lay vài cái, quan lớn không phê chuẩn dân thường như cô nhất quyết không tha.
Mộ Dung Kiệt mất kiên nhẫn thở dài"An phận sống ở bên cạnh anh khó khăn lắm sao?"
"Không phải, đây chỉ là nguyện vọng lâu nay em chưa thực hiện được, nên cho em đi học nha..., cùng lắm sau này em để anh được lợi nhiều hơn.”Ngải Tuyết xuất chiêu nhắm trúng tâm ý của anh.
Mộ Dung Kiệt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần thình lình hai con ngươi mở ra sáng quắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào cô"Em quyết định? ? ?" Trong lòng nhất quyết không tin vào lời cô vừa nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cương quyết gật đầu một cái.
"Em chắc chắn? ? ?”
Ngải Tuyết nhìn sắc mặt mừng rỡ của anh, cảm thấy nên suy nghĩ lại, không được, vì đi học phải đổi lấy cái giá quá đắt, nói không chừng mình sẽ chết sớm dưới tay con sói này!!!
"Ok, anh đồng ý, nhưng mà đợi vài ngày nữa về nước rồi tính, nhiệm vụ trước mắt là cuộc phẫu thuật ngày mai, cho nên em nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ!" Thấy Ngải Tuyết đang do dự đắn đo, Mộ Dung Kiệt lập tức mở miệng đồng ý ngay, chỉ sợ Ngải Tuyết đổi ý!
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên tiacăng thẳng "Kiệt, em có chút sợ”
"Có anh ở đây, không cần sợ."Nhè nhẹ vỗ về cô"Cái gì cũng không cần suy nghĩ, tất cả để anh lo, ngoan, ngủ đi!"
Ngải Tuyết vùi mặt vào lồng ngực của anh, hơi thở nam tính của riêng anh, chỉ chốc lát truyền đến tiếng hít thở đều đều của hai người.