Vừa quay trở về phòng, y tá liền thông báo bác sĩ sẽ đến để khám cho cô một lần nữa trước khi cô xuất viện.
Cô nghe vậy thì lên giường ngồi yên chờ bác sĩ đến khám. Cửa phòng mở, bác sĩ đeo ống nghe bước vào, thấy cô liền nở nụ cười.
“Hôm nay cô cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“Tốt rồi ạ”
“Cũng may hôm qua bạn trai cô đưa cô đến bệnh viện sớm nếu không sẽ nguy hiểm lắm”
Vừa nghe hai chữ “bạn trai” xuất phát từ miệng vị bác sĩ kia, Hàn Băng Nghi thầm mỉm cười trong lòng, trên gương mặt xinh đẹp cũng không che giấu được mà rạng rỡ hẳn lên. Có ai mà không thích khi người khác công nhận “crush” là người yêu mình đâu chứ.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với cô, anh lại nhanh chóng mở miệng giải thích với vị bác sĩ:
“Hình như có sự hiểu lầm ở đây, tôi không phải bạn trai của cô ấy, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi”
Đang mừng thầm, nghe anh nhanh nhẹn giải thích quan hệ của cả hai rõ ràng như thế, cô có chút không vui. Gương mặt vừa rồi còn rạng rỡ như ánh mặt trời giờ lại chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia mà xịu xuống.
“À, thật xin lỗi hai người. Tại vì hôm qua tôi thấy lúc anh đưa cô ấy vào bệnh viện rất gấp gáp, mặt lộ rõ vẻ lo lắng nên tôi mới nghĩ hai người là một cặp” Vị bác sĩ nói.
Vị bác sĩ vừa dứt lời, Hàn Băng Nghi quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Lục Thần Vũ, xem xét kĩ từng chút một biểu cảm trên gương mặt người đàn ông này.
Nhưng xem ra anh lại chẳng mảy may thể hiện chút biểu cảm gì, khuôn mặt lạnh tanh, nghiêm túc trả lời:
“Là bạn bè nên tôi lo lắng cho cô ấy cũng rất đúng mà”
Vị bác sĩ kia gật đầu đồng tình.
Bạn bè? Cô thật sự ghét hai chữ này.
Tên Đại úy kia, ai muốn làm bạn bè với anh chứ. Tôi là muốn làm bạn gái của anh. Muốn trở thành vợ của Đại úy Lục Thần Vũ. Hmmmm.
“Được rồi, tôi chỉ đến đây xem tình hình cô như thế nào thôi. Có vẻ hồi phục rất tốt, chiều nay cô có thể xuất viện về nhà rồi”
“Dạ, cảm ơn bác sĩ” Cô lễ phép cúi người nói cảm ơn.
“Không có gì, giờ cô nghỉ ngơi rồi chuẩn bị đồ đi. Tôi xin phép đi trước”
“Dạ” Cả anh và cô đồng thanh nói.
Bác sĩ mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Hiện tại ở trong đây chỉ còn anh và cô, cả hai không ai nói với nhau câu nào, trong phòng bỗng có cảm giác bí bách, lúng túng vô hình.
“Gần trưa rồi, tôi ra ngoài mua đồ ăn. Cô nghỉ ngơi đi, ăn xong rồi về nhà”
Hàn Băng Nghi nhìn anh gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng Lục Thần Vũ rời đi sau cánh cửa.
Lục Thần Vũ khá quen đường xá nơi đây nên anh đi mua đồ ăn rất nhanh và biết lựa quán nên đồ ăn rất ngon, không biết như nào nhưng lại đúng khẩu vị của Hàn Băng Nghi nên cô gái nào đó vô cùng thỏa mãn, thoáng cái cả hai đã ăn xong bữa trưa.
Dù gì người ta cũng đã có lòng tốt bỏ ra ngày nghỉ hiếm hoi của bản thân để chăm sóc cô, lại còn đi mua đồ ăn nữa nên cô không thể để Lục Thần Vũ dọn dẹp được, tuy là cô con gái út trong nhà được ba mẹ và anh hai nuông chiều từ bé nhưng chuyện dọn dẹp nhỏ xíu này cô làm được. Suy nghĩ xong, Hàn Băng Nghi nhanh tay đứng lên gom đồ mang đi vứt nhưng Lục Thần Vũ liền ngăn lại hành động của cô.
“Cô để đó tôi gom cho, cô đi chuẩn bị đồ đi”
“Không sao, tôi dọn dẹp xíu rồi quay lại xếp đồ cũng chưa muộn mà”
Vừa dứt lời, cô đã mặc kệ người đàn ông kia có cho cô làm hay không liền gom hết đồ trên bàn cho vào một cái bịch, cột lại thật chặt rồi xách ra ngoài bỏ vào thùng rác.
Tất cả hành động cô làm còn chưa tới 2p.
Xong xuôi, cô quay lại xếp đồ, nói là xếp nhưng làm gì có đồ gì để xếp cơ chứ. Hôm qua cô đi như nào thì nay về như vậy, không thêm không thiếu một cái gì.
À không, thêm được người đàn ông này.
Hihi……
“Tôi dọn dẹp xong rồi”
“Được, vậy chúng ta đi thôi” Lục Thần Vũ nói rồi nhấc chân đi ra ngoài, cô lẽo đẽo đi theo sau.
Anh dẫn cô đến quầy y tá để đóng viện phí và làm thủ tục xuất viện. Sau đó, vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
“Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện và chăm sóc tôi, anh về đi tôi đón taxi về là được rồi”
“Vậy được, cô về cẩn thận. Chào cô” Nói rồi anh thong thả quay lưng bước đi về phía xe.
Ủa? Đây là tình huống gì thế? Không phải là khi cô nói cô tự về thì anh sẽ phải ga lăng nói để anh đưa cô về nhà cho an toàn sao? Sao nó không hề giống trong kịch bản cô nghĩ ra vậy? Cô đây là muốn Lục Thần Vũ đưa về nhưng lại phải chính miệng anh nói ra cơ. Vậy là anh không hề hiểu ý bà xã tương lai của anh rồi, đồ đại ngốc này.
Vẫn đứng đực ra đấy với đầy suy nghĩ linh tinh quẩn quanh trong đầu, vừa ngẩng đầu lên thấy anh đã mở cửa xe ngồi vào ghế lái, đang chuẩn bị nổ máy rời đi. Hiện tại cô không còn nghĩ thêm được gì nữa liền ba chân bốn cẳng chạy lại xe anh, đưa tay gõ cửa. Nghe thấy tiếng động, anh liền hạ cửa kính xe xuống.
“Anh có thể đưa tôi về không? Ở đây hơi khó bắt xe” Cô nói dối không một cái chớp mắt.
“Đây là bệnh viện trung tâm thành phố sao lại khó bắt xe được?” Lục Thần Vũ không ngần ngại mà nói thẳng vạch trần lời nói dối của cô.
“À…..tôi….tôi nói thật mà, không tin anh có thể lên app đặt xe xem thử” Cô vẫn cứng đầu cứng cổ cho là mình nói đúng.
“Được rồi, cô lên xe đi. Tôi đưa cô về” Cuối cùng, anh đành đồng ý, miệng khẽ cười.
Được sự đồng ý của anh, cô liền phi như bay qua cửa bên kia, mở ra ngồi vào ghế lái phụ, nhanh chóng thắt dây an toàn vào rồi ngồi ngay ngắn, quay qua mỉm cười nhìn Lục Thần Vũ.
“Đi thôi”
Anh không nhìn cô, mà nổ máy, đạp chân ga chạy ra cổng bệnh viện.
Trên đường đi, bầu không khí trong xe bỗng trở nên bí bách, ngột ngạt vì không ai nói với nhau câu nào. Hàn Băng Nghi thật sự muốn trò chuyện với anh nhiều hơn nhưng lại không biết mở miệng nói gì, cố vắt óc suy nghĩ nhưng rồi cũng đành chịu thua.
Cuối cùng, không thể cứ im lặng mãi như thế được, Lục Thần Vũ không thích bầu không khí này nên đành mở miệng hỏi:
“Nhà cô ở đâu thế?”
Nghe anh hỏi cô có hơi giật mình nhưng rồi nhớ ra phải trả lời anh liền nhẹ giọng nói:
“Anh cứ đi đi, tôi sẽ chỉ đường”
“Được”
Câu chuyện lại tiếp tục rơi vào ngõ cụt.
“À, tiền viện phí hết bao nhiêu để tôi trả. Anh có tài khoản không để tôi banking qua cho anh”
“Có” Nói rồi, anh mở khóa điện thoại rồi đưa nó sang cho cô.
Cô hiểu ý liền nhận lấy rồi tập trung chuyển tiền qua.
“Xong rồi” Cô ấn tắt màn hình rồi để điện thoại của anh vào chỗ cũ.
“Anh đi lên khoảng 10m nữa có con đường phía bên tay trái, quẹo vào đó là tới nhà tôi rồi”
Anh điều khiển xe đi theo chỉ dẫn của cô. Xe dừng lại trước cổng nhà, cô lưỡng lự không muốn xuống xe, anh nhận thấy liền lên tiếng thông báo.
“Đến nhà cô rồi”
Cô ngại ngùng gật đầu, tay chầm chậm mở cửa xe bước chân xuống.
“Tôi muốn cảm ơn anh một lần nữa, cũng xin lỗi vì đã làm mất một ngày nghỉ phép của anh”
“Không sao, đó là tôi tình nguyện. Cô không cần xin lỗi”
Aaaaaaa. Anh nói là anh tình nguyện bỏ một ngày nghỉ phép để chăm sóc cô kìa, cô có nằm mơ cũng không nghĩ anh sẽ nói như thế với mình đâu.
Ai đó trong lòng lại đang âm thầm nở cả một vườn hoa chỉ vì một câu “tình nguyện” kia của anh.
“Cô vào nhà đi, tôi cũng về đây. Tạm biệt”
“Tạm biệt” Cô lững thững đi vào trong nhà, cô ngại quá không dám mở miệng xin số điện thoại cũng như facebook của anh.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm xoay người chạy nhanh ra cổng. Sau đó liền vui vẻ khi thấy xe anh vẫn còn đậu ở đó, anh vẫn chưa đi. Thật là may quá.
“Thần Vũ, anh có thể cho tôi xin số điện thoại và facebook của anh được không?” Cô ngó đầu qua cửa kính xe, ánh mắt đầy chân thành nhìn anh.
“Tôi không có thói quen cho người khác số điện thoại và facebook”
“Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh thôi, không phải anh nói chúng ta là bạn bè sao? Anh không thể cho bạn bè số điện thoại à?”
Cô nàng này thật lắm chiêu trò, nói câu nào là câu đó anh không thể phản bác lại được.
“Được rồi” Cuối cùng, Lục Thần Vũ đành thỏa hiệp đề nghị của Hàn Băng Nghi đưa số điện thoại cũng như tên facebook của mình cho cô.
Được như ước nguyện, cô vui vẻ cảm ơn anh còn nở một nụ cười xinh đẹp. Đã thế còn không ngần ngại nháy mắt với anh một cái rồi ôm điện thoại vào lòng trân quý như bảo bối chạy nhanh vào trong nhà.
Nhìn vậy thôi chứ con gái người ta cũng biết ngại nha.
Yeah. Bước đầu trên con đường theo đuổi “crush” thành công.
...<Hết chương 11>...