Tinh Võ Môn

Chương 85



"Nguyên lai vị này chính là Lưu Cao Thăng sư phụ hay sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"

Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Lưu Chấn Đông cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đối Lưu Cao Thăng khách khách khí khí ôm quyền hành lễ.

Lưu Cao Thăng, ở Thượng Hải chính thật là một đại nhân vật danh chấn một phương, bởi vì hắn chính là tổng giáo đầu cho tất cả bảo an của bốn đại công ty bách hóa ở Thượng Hải, môn hạ đệ tử được xưng là có đến ba ngàn người, tất cả các võ phái võ môn ở Thượng Hải, không ai có được nhiều đệ tử như hắn.

Lưu Cao Thăng sở trường am hiểu nhất chính là công phu Thiết Sa Chưởng, nghe nói hắn từng ở trước mặt dân chúng Thượng Hải biểu diễn một lần công phu Thiết Sa Chưởng kinh hãi thế tục của mình, một tấm bản đá xanh trọng lượng hơn hai mươi kilogram, bị hắn một chưởng bổ xuống, đánh vỡ nát thành từng mảnh nhỏ giống như là đậu hũ vậy. Tại trước khi Thiết Sa Chưởng Cố Như Chương thành danh, luyện Thiết Sa Chưởng nổi danh nhất chính là Lưu Cao Thăng này. Cho dù lấy công phu Thiết Sa Chưởng của Lưu Chấn Đông, cũng không mạnh mẽ bằng được hắn.

Thế nhưng mà Vương Chí Đạo đã biết được về Lưu Cao Thăng này, chính là dựa trên một đoạn sử liệu ở đời sau, nói chính là năm 1929 ở trong Đại hội giao lưu võ thuật các tỉnh miền Duyên Hải, Lưu Cao Thăng tham gia thi đấu gặp phải một thiếu niên mới có mười sáu tuổi tên là Tào Yến Hải. Tào Yến Hải đó chính là từng được học nghệ qua ở chỗ Tôn Lộc Đường lão tiên sinh, mặc dù hắn còn trẻ nhưng võ nghệ lại phi phàm. Bất quá khi hắn lên đài so với Lưu Cao Thăng, công lực của hắn tự nhiên là còn xa cũng không bằng được, mới vừa khai chiến đã bị Lưu Cao Thăng một chiêu Thiết Sa Chưởng đánh cho nửa người tê dại, thiếu chút nữa bị thua luôn. Đáng tiếc chính là, Lưu Cao Thăng kia bởi vì bình thường môn hạ đệ tử đều sợ hãi Thiết Sa Chưởng của hắn, không dám cùng hắn đánh thực sự. Nên làm cho Lưu Cao Thăng kinh nghiệm thực chiến ít ỏi đến mức đáng thương, vốn hắn chỉ cần tiếp tục đoạt công, có thể đem Tào Yến Hải đánh xuống lôi đài, nhưng là hắn lại liên tục bị Tào Yến Hải dùng biểu hiện rất trấn tĩnh mà lừa gạt, thành ra bỏ qua mất một cơ hội tốt duy nhất có thể đánh ngã Tào Yến Hải. Kết quả, trì hoãn được tới khi khôi phục được khí lực, Tào Yến Hải rất thông minh triển khai du đấu cùng Lưu Cao Thăng. Lưu Cao Thăng mặc dù Thiết Sa Chưởng cực kỳ lợi hại, nhưng là bộ pháp lại rất đần độn, khi bị cuốn vào du đấu không có cách nào truy được Tào Yến Hải, thực chiến kinh nghiệm lại kém thậm tệ, không biết tùy cơ ứng biến, kết quả đến lúc mệt gần chết liền bị Tào Yến Hải dùng thối pháp đá ngã xuống dưới lôi đài, trở thành trò cười trong giới võ thuật.

Lưu Cao Thăng chính là ví dụ rất sinh động nói rõ ràng rằng trong giới võ thuật cái gọi là đại sư và võ giả có thể chân chính đánh nhau là hoàn toàn khác biệt. Trong giới võ thuật có không ít đại sư, cho dù bản thân thực sự có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại vì nguyên nhân giữ gìn mặt mũi mà không chịu thường xuyên luyện tập đánh thực chiến, kết quả đều bị các cao thủ xem thường. Bình thường có thể nói năng giảng giải, đến lúc biểu diễn lên cũng có thể làm được những trò danh chấn bát phương, nhưng là một khi xảy ra đánh nhau thực sự lại không làm được trò gì, ngay cả một gã lưu manh bình thường cũng đánh không lại.

Chính là bởi vì có những dạng vũ thuật đại sư như Lưu Cao Thăng kia, nên đời sau mới có một tay đấu võ đài nổi danh từng nói ra một câu danh ngôn: "Võ công chân chính, là do đánh nhiều mà đạt được. Phán đoán một người là chân chính võ thuật cao thủ hay là một dạng màu mè, cùng hắn đánh một trận sẽ biết ngay!"

Nguyên nhân chính là vì đã biết được trò cười đó của Lưu Cao Thăng, nên khi Vương Chí Đạo nghe được danh tự của Lưu Cao Thăng, vẻ mặt cũng không có tôn kính như mấy người Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Lưu Chấn Đông, thậm chí không tự chủ được còn lộ ra ý cười. Ý cười đó lọt vào trong mắt Lưu Cao Thăng, lại biến thành ý cười nhạo báng. Lưu Cao Thăng vốn cực kỳ sĩ diện lập tức trong lòng rất bực, lạnh lùng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi quả nhiên là hậu sinh khả úy hả, không đem bất luận là ai để vào trong mắt. Nghe nói rằng ngươi là một người xuất thủ rất tàn nhẫn, hễ ra tay là lấy mạng người khác, đây là thật vậy chăng?"

Vương Chí Đạo hồi đáp: "Những người cùng ta động thủ mà kết quả là mất mạng, trên cơ bản đều là người Nhật Bản. Tiền bối là đang trách ta không nên giết chết những người Nhật Bản đó hay sao?"

Hừ lạnh một tiếng, Lưu Cao Thăng nói: "Đừng có nói chuyện với lão phu kiêu ngạo như vậy, sư phụ đã qua đời của ngươi chẳng lẽ chưa từng dạy ngươi, đối với tiền bối nói chuyện, cần phải có thái độ lễ phép tôn kính hay sao?"

Vương Chí Đạo bực mình đáp lại: "Thái độ của vãn bối như thế nào mà lại bảo là kiêu ngạo, chẳng lẽ tiến bối còn muốn ta làm giống như con chó khúm núm đối với ông khom lưng cúi đầu mới được xem là tôn kính hay sao?"

Đứng bên cạnh Vương Chí Đạo, Lưu Chấn Đông vội vàng lôi kéo tay áo Vương Chí Đạo, ám chỉ hắn đừng đắc tội với Lưu Cao Thăng.

Đáng tiếc chính là, Lưu Chấn Đông ám chỉ nhưng vẫn chậm một chút, chỉ nghe Lưu Cao Thăng "ha ha" cười to một tràng, đột nhiên một chưởng vỗ lên cái bàn, sau đó nói: "Mới mấy tuổi ranh, không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng giết được mấy người Nhật Bản là đệ nhất thiên hạ rồi hay sao, không đem bất cứ ai để vào trong mắt hả!"

Chỉ thấy Lưu Cao Thăng này một chưởng vỗ xuống, cái bàn gỗ lim rất cứng rắn lúc đầu không hề có động tĩnh gì, nhưng là đợi được Lưu Cao Thăng nói hết lời, từ chỗ một chưởng của hắn vỗ xuống mặt bàn gỗ lim bắt đầu biến động, đột nhiên xuất hiện vô số khe nứt, sau đó khoảng cách càng lúc càng rộng ra, lại càng lúc càng nhiều lên. Rất nhanh, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, rồi cả cái bàn gỗ lim kể cả bốn chân bàn đều nát vụn ra.

Tôn Đại Chu, Lưu Chấn Đông cùng Trần Chân thấy thế không khỏi lấy làm kinh hãi, mà Đỗ Nguyệt Sinh, Hoàng Kim Vinh cùng sáu cô nữ tiếp viên mặc xường xám kia đều là hoảng sợ đến biến sắc mặt, chỉ có gã thiếu niên mặc Đường trang kia dường như không nhìn không thấy, tựa hồ như đã sớm quen rồi.

Hoàng Kim Vinh lớn tiếng hoan hô, nói: "Lưu sư phụ quả nhiên hảo công phu, được xưng tụng Thiết Sa Chưởng đệ nhất nhân thật vô cùng xứng đáng a!"

Đỗ Nguyệt Sinh cũng gật đầu đồng tình.

Vương Chí Đạo nhưng lại là ngáp một cái, đối Lưu Cao Thăng đang trừng mắt nhìn hắn, thở dài nói: "Tiền bối, cái bàn tốt như vậy, bị ông một chưởng như vậy đập vỡ mất rồi, thật sự là lãng phí hả! Rất đáng tiếc đó!"

Cũng khó trách được hắn không hề có một chút giật mình nào đối với màn biểu diễn của Lưu Cao Thăng, Lưu Cao Thăng Thiết Sa Chưởng hiển nhiên rất lợi hại, nhưng lại là không có khả năng lợi hại hơn được Lý Thư Văn. Sau khi đã được kiến thức qua chưởng lực kinh khủng của một lão quái vật Lý Thư Văn kia, loại biểu diễn như chụp vỡ cái bàn của Lưu Cao Thăng này thật sự rất khó làm cho Vương Chí Đạo giật mình được. Huống chi theo nhận định của Vương Chí Đạo, có thể chụp vỡ được cái bàn bất động là một chuyện, nhưng có thể chụp trúng một người di động được hay không thì lại là chuyện khác. Công phu Thiết Sa Chưởng của ngươi cho dù có tốt, có thể đem cái bàn gỗ lim cứng như sắt thép chụp nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng là nếu như ngươi không chụp được trúng địch nhân liệu có tác dụng gì không?

Hoàng Kim Vinh nghe được Vương Chí Đạo nói, không khỏi "ha ha" cười lớn, nói: "Vương Chí Đạo quả nhiên là thiếu niên anh hùng, hoàn toàn không đem Thiết Sa Chưởng của Lưu sư phụ để vào trong mắt, chắc là ngươi còn có công phu gì so với Thiết Sa Chưởng của Lưu sư phụ còn lợi hại hơn sao? Sao không mau mau biểu diễn một chút, để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt?"

Vương Chí Đạo không để ý tới hắn, nhưng lại hỏi sang Đỗ Nguyệt Sinh: "Đỗ Nguyệt Sinh tiên sinh, ông đã nghe nói qua về tay súng của ta chưa?"

Đỗ Nguyệt Sinh gật đầu nói: "Nghe qua rồi, 'đạn ra không trượt', vô cùng kỳ diệu. Nếu có ai là địch nhân của ngươi, chỉ sợ bị ngươi âm thầm một phát súng bắn chết, lúc đó còn không biết chính mình đã bị chết như thế nào nữa!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Chí Đạo cười nói: "Như vậy nếu như ông trời có thể cấp cho Đỗ tiên sinh một cơ hội để chọn lựa, cho Đỗ tiên sinh giữa tay súng 'đạn ra không trượt' của ta, và Thiết Sa Chưởng nhất kích tất sát của Lưu tiền bối, trong hai thứ phải lựa chọn lấy một thứ, Đỗ tiên sinh khi đó sẽ lựa chọn thứ nào đây?"

Đỗ Nguyệt Sinh không chút nghĩ ngợi nói ngay: "Như vậy sao còn phải hỏi, đương nhiên là lựa chọn tay súng 'đạn ra không trượt' của ngươi rồi!"

Lưu Cao Thăng nghe vậy sắc mặt xanh mét, hỏi Vương Chí Đạo: "Ngươi là có ý tứ gì, ý nói rằng ta công phu cho dù tốt, cũng không được bằng một viên đạn của ngươi hay sao?"

"Không phải là ý tứ như thế!" Vương Chí Đạo cười nói: "Xin thứ cho ta nói thẳng, với ta mà nói, chân chính công phu, phải có năng lực đánh trúng được địch nhân mới có thể coi là chân chính công phu, đánh một cái bàn bất động cũng không thể tính là chân chính công phu. Cho dù tiền bối ông có thể đem cái bàn gỗ lim cứng như sắt thép đánh nát, nếu đánh không trúng địch nhân thì có cái tác dụng gì? Ta tuy công phu trên tay chưởng còn rất xa cũng không bằng được công phu Thiết Sa Chưởng của tiền bối, nhưng là chỉ cần ta có thể đánh trúng được địch nhân, chỉ cần đánh trúng chỗ, thì cho dù lực sát thương có nhỏ đi nữa, vẫn có thể lấy mạng địch nhân! Tiền bối, ta nói có đúng không?"

Lưu Cao Thăng suy nghĩ một chút mới hiểu được, cả giận nói: "Nguyên lai là ngươi ám chỉ lão phu chỉ có thế đánh được đồ vật chết, đánh không nổi ngươi một vật sống hay sao? Được được, nếu đã là như thế, như vậy lão phu nhất định phải lãnh giáo một chút bản lãnh của ngươi rồi, để xem một chút ngươi như thế nào làm cho lão phu không đánh trúng được ngươi?"

Lưu Chấn Đông trong lòng cả kinh, vội nói: "Lưu sư phụ, sư đệ này của ta nói chuyện luôn không biết giữ mồm giữ miệng, mong ngài đại nhân đại lượng, không nên tranh chấp với một tiểu hài tử như hắn!"

Lưu Cao Thăng hừ lạnh nói: "Ngươi đã biết nói năng không giữ mồm giữ miệng, như vậy tại sao còn không dạy dỗ hắn cho tốt? Nếu như Tinh Võ Môn các ngươi không tự dạy được đệ tử của các ngươi, như vậy để lão phu giúp các người dạy dỗ một chút! Lưu Chấn Đông, ngươi tốt nhất đừng nên ngăn cản lão phu!"

Lưu Chấn Đông nghe vậy kinh ngạc ngẩn ngơ, không nói được gì nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv