Tinh Võ Môn

Chương 79



Áo Ba La nhếch miệng cười, quay sang Trương Khiếu Lâm sắc mặt đang xanh mét, nói: "Nhờ được năm vạn của ngươi, Trương tiên sinh. Ta sớm đã nói với ngươi rồi, Ba Lạc Phu chính là người có thực lực cường đại nhất trên thế giới, không ai có thể ở dưới quyền của hắn mà kiên trì được nổi một hiệp, thế nhưng ngươi lại cứ nhất định không chịu tin. Ha ha, không phải Áo Ba La ta xem thường người luyện võ Trung Quốc các ngươi, nhưng là người luyện võ Trung Quốc các ngươi thật sự là không được!"

Trương Khiếu Lâm trong ánh mắt âm quang chợt lóe, nhìn Vương Chí Đạo liếc mắt một cái, âm âm cười nói: "Áo Ba La tiên sinh, lời ngươi vừa nói không thể đúng được. Ba Lạc Phu của ngươi bất quá chỉ là đánh chết một tay quyền thủ bình thường của ta mà thôi, chỉ bằng vào đó mà cũng tự cho là người cường đại nhất trên thế giới, thực là quá cuồng vọng rồi đó. Đừng quên ở nơi này còn có một vị thiếu niên cao thủ đó, Ba Lạc Phu nếu có bản lĩnh đem hắn đánh bại, ta mới có thể thừa nhận Ba Lạc Phu đúng thực là người cường đại nhất trên toàn thế giới."

Áo Ba La nghe vậy đưa mắt liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái, cười ha hả nói: "Ngươi nói thiếu niên cao thủ chính là hắn đó sao? Thấy được biểu hiện kinh người của Ba Lạc Phu như vậy, cho dù Ba Lạc Phu đồng ý đánh với hắn, chỉ sợ hắn cũng không có đủ can đảm mà thượng đài đâu. Quên đi, nhìn hắn tuổi còn trẻ như vậy, Áo Ba La ta có chút mềm lòng, không nhẫn tâm để cho hắn bị Ba Lạc Phu đánh chết. Như vậy đi, Vương Chí Đạo, chỉ cần ngươi hướng Trương tiên sinh thừa nhận, Ba Lạc Phu chính là người có thực lực cường đại nhất trên thế giới này, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Ta sẽ bảo Ba Lạc Phu thả cho ngươi đi, như thế nào?" Nguồn: http://thegioitruyen.com

Vương Chí Đạo liếc mắt nhìn Trương Khiếu Lâm một cái, thầm nghĩ tên này thật là một tiểu nhân âm hiểm, nhất định phải tìm một cơ hội đem hắn giết đi, nếu không chính mình sớm muộn sẽ bị hắn hại chết. Dù sao trong lịch sử cũng nói Trương Khiếu Lâm đến khi Nhật Bản công hãm Thượng Hải đã đầu hàng theo người Nhật Bản, trở thành tay sai cho Nhật Bản, chết không đáng tiếc.

Nghe xong lời Áo Ba La nói, Vương Chí Đạo lạnh nhạt cười, đáp lại: "Thật đáng tiếc, Áo Ba La tiên sinh, Ba Lạc Phu của ngươi thực lực mặc dù không kém, nhưng là còn cách người cường đại nhất vẫn còn xa lắm. Người Trung Quốc chúng ta có câu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân'. Những người mà thực lực còn cường đại hơn so với Ba Lạc Phu của ngươi, trên thế giới này còn rất nhiều. Những thứ khác chưa cần nói đến, chỉ cần nhìn lực sát thương, ta đã từng gặp qua một người lực sát thương so với hắn còn cường đại hơn nhiều. Hơn nữa, Ba Lạc Phu của ngươi lực sát thương hình như chỉ giới hạn ở nắm đấm, mà người ta đã thấy kia, vô luận là quyền, chưởng, khuỷu tay, đầu gối đều có thể đạt được 'nhất kích tất sát', mỗi một kích so với nắm đấm của Ba Lạc Phu bên ngươi uy lực còn mạnh mẽ hơn nhiều!"

"Không có khả năng!" Áo Ba La quả quyết bác bỏ, nói: "Chưa có người nào mà lực sát thương lại có thể mạnh hơn so với Ba Lạc Phu, nắm đấm của Ba Lạc Phu trên thế giới này chính là vũ khí đáng sợ nhất, không có khả năng có người nào lại so được với hắn! Ngươi nói xem người kia là ai, gọi hắn đến đây cùng Ba Lạc Phu đánh một trận!"

Vương Chí Đạo thầm nghĩ, nếu chính mình thật sự đi gọi Lý Thư Văn đến cùng với Ba Lạc Phu này đánh một trận, chỉ sợ lão trước hết đã đánh với mình một trận rồi. Một lão quái vật kia, so với Ba Lạc Phu còn đáng sợ hơn kia, chính mình có lẽ không nên trêu chọc vào thì tốt hơn. Lờ mờ cười, Vương Chí Đạo đối Áo Ba La nói: "Thật đáng tiếc, hắn không phải là ta gọi là có thể đến được ngay. Chỉ có điều ta tin tưởng, lấy tính tình của hắn, đến ba tháng nữa khi Vạn Quốc võ thuật đại hội, hắn nhất định sẽ chạy đến tham gia, nếu như Ba Lạc Phu của các ngươi có thể còn sống được đến lúc đó, ta đây sẽ có thể cho các ngươi dẫn kiến một chút."

Vương Chí Đạo trong lòng lại đang nghĩ đến, dù sao Lý Thư Văn cùng với bản thân mình đã hình thành xu thế xung khắc như nước với lửa, có thể gây xích mích cho lão cùng Ba Lạc Phu kia đánh một trận cũng thật tốt. Nói về lực sát thương, Lý Thư Văn có thể dễ dàng một chưởng đã đem đầu đối thủ chụp vỡ, thậm chí về sau mấy năm, trong lúc thể hiện trước mặt đầu lĩnh quân phiệt Đông Bắc Trương Tác Lâm, đã đem huấn luyện viên võ thuật Nhật Bản là Cương Bổn một chưởng đánh cho đầu thụt hẳn vào trong lồng ngực, loại lực sát thương đáng sợ đó, so với lực sát thương của Ba Lạc Phu có thể một quyền đánh gãy xương cổ của Hung Lang, thì tuyệt đối vẫn còn mạnh hơn. Nói về khả năng chịu đòn, ngay cả lấy Thái quyền thủ vốn lực sát thương xưng hùng xưng bá, cũng không thể đả thương Lý Thư Văn dù chỉ mảy may, chỉ sợ khả năng chịu đòn của lão cũng không bị ở dưới Ba Lạc Phu này. Đương nhiên, điểm yếu duy nhất của Lý Thư Văn có lẽ chỉ là không thể đánh lâu, nhưng là lấy kinh nghiệm đánh nhau của Lý Thư Văn, hơn nữa thằng Ba Lạc Phu kia hình như cũng thích tốc chiến tốc thắng, phỏng chừng hai người đánh nhau có lẽ không đến một phút đồng hồ là có thể kết thúc. Đến lúc đó nếu như Lý Thư Văn có thể một chưởng bổ vào trên mặt Ba Lạc Phu, hoặc là dùng công phu Thiết Sơn Đả lão từng dùng để húc văng cửa sắt dày nặng trong đại lao, đánh lên người Ba Lạc Phu, chỉ sợ Ba Lạc Phu cho dù thật sự là người thép, cũng trăm phần trăm bị đánh ngã xuống.

Vấn đề là, như thế nào mới có thể kích động cho Lý Thư Văn cùng Ba Lạc Phu đánh một trận, mà không để cho lão cùng mình đánh trước một trận đây?

Đang còn đau đầu suy tư, lại nghe thấy Trương Khiếu Lâm tiếp tục chia rẽ, nói: "Áo Ba La tiên sinh, ngươi nghe được chưa? Hắn nói nếu như Ba Lạc Phu của ngươi có thể sống được đến lúc đó, ý tứ chính là, nếu như Ba Lạc Phu của ngươi muốn cùng hắn đánh một trận, sẽ không sống nổi cho đến lúc đó đâu. Ha ha, điều này không phải là hắn tự khoe khoang khoác lác đâu, người Nhật Bản mỗi một lần hướng hắn khiêu chiến, kết quả đều là nhận lấy tử vong mà về thôi. Áo Ba La tiên sinh, ta chính là lo lắng cho Ba Lạc Phu của ngươi đó!"

Hừ lạnh một tiếng, Áo Ba La hiển nhiên đã bị Trương Khiếu Lâm chọc giận rồi, quay sang Vương Chí Đạo giận dữ nói: "Được, người trẻ tuổi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, để cho Ba Lạc Phu cùng ngươi đánh một trận, ta đây rất muốn nhìn xem, ngươi như thế nào có thể đem Ba Lạc Phu đánh bại!"

Chu Quốc Phú trong lòng kinh hãi, vội vàng kéo kéo tay áo Vương Chí Đạo, khẽ nói với hắn: "Đừng có trúng phải mưu kế của Trương Khiếu Lâm!"

Thái Gia Dương thì cố làm ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Ta nói hai vị Trương gia, Áo Ba La tiên sinh, xin nghe ta một lời. Một cái quyền đài kia của ta chỉ là một nơi để cho khách nhân xem trò tiêu khiển mà thôi, cũng không phải là sinh tử lôi đài. Ba Lạc Phu tiên sinh hôm nay ở trên quyền đài này đã đánh chết bảy người rồi, khách nhân của ta đều bị các vị hù dọa chạy hết. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ quán bar rượu của ta sau này không thể mở ra được nữa. Hai vị, xin để cho ta một chút mặt mũi, xin thôi đi cho. Dù sao ba tháng nữa ở Thượng Hải cũng sẽ cử hành Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, đến lúc đó các người lại đánh nhau cũng không có muộn hả!"

Trương Khiếu Lâm âm âm nói: "Ông chủ Thái, ngươi tốt nhất không nên làm ảnh hưởng tới thú vui đánh cuộc quyền đài của ta cùng Áo Ba La tiên sinh. Ngươi yên tâm, tổn thất trong quán bar của ngươi sẽ do ta phụ trách bồi thường, cùng lắm thì sau này ta đem quán bar của ngươi mua lại là được rồi!"

"Trương gia, ông..." Thái Gia Dương trong lòng cuống lên, liền nói không nên lời.

Vương Chí Đạo vỗ vỗ bờ vai hắn, làm một động tác giúp cho hắn khoan tâm, sau đó quay sang Trương Khiếu Lâm nói: "Trương tiên sinh, ngươi cho rằng ta là quyền thủ của ngươi hay sao? Muốn đem ta ra để đánh cuộc cùng với Áo Ba La tiên sinh? Tốt thôi, ngươi muốn cho ta cùng Ba Lạc Phu cùng đánh một trận cũng không phải là không thể được, nhưng ta cũng muốn đặt cược, cùng ngươi đánh cuộc một trận. Trương tiên sinh, ngươi có can đảm này hay không đây?"

Trương Khiếu Lâm nghe vậy âm âm cười nói: "Quyền thủ cũng muốn đặt cược vào trận đấu quyền hay sao, không thành vấn đề, ngươi nghĩ muốn cá cược với ta như thế nào?"

"Chỉ trong năm hiệp, ta sẽ đánh ngã Ba Lạc Phu!"

"Tốt, rất có dũng khí! Chỉ có điều không phải ta không tin ngươi đánh không lại Ba Lạc Phu, nhưng là ta không tin ngươi có thể chỉ trong năm hiệp đã đánh ngã hắn. Như vậy đi, ta xuất ra năm vạn đánh cuộc rằng ngươi không thể nào trong năm hiệp có thể đánh ngã được Ba Lạc Phu!"

"Trương tiên sinh thật sự là quá keo kiệt hay sao? Chỉ nghĩ rằng có năm vạn đã có thể làm cho ta cùng Ba Lạc Phu đánh một trận, ngươi thực sự tưởng rằng ta là quyền thủ do ngươi nuôi hay sao?"

"Vậy ngươi nghĩ muốn đánh cuộc nhiều ít bao nhiêu đây?" Trương Khiếu Lâm hỏi lại.

"Năm trăm vạn!" Vương Chí Đạo xòe cả năm đầu ngón tay, đối Trương Khiếu Lâm nói: "Ngươi dám xuất ra năm trăm vạn cùng ta cá cược, ta liền lên quyền đài cùng Ba Lạc Phu đánh nhau!"

"Năm trăm vạn!" Trương Khiếu Lâm nghe vậy khóe miệng không tự chủ được mà co giật vài cái. Phải biết rằng ở thời đại này, tiền tệ rất có giá trị, đời sau không thể sánh bằng. Chỉ cần có một ngàn cũng đủ cho một người bình thường chi dùng cả đời rồi, năm trăm vạn cơ hồ tương đương với gia sản của phú ông tỷ phú ở hậu thế. Trương Khiếu Lâm mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng chỉ sợ là chưa chắc đã có thể xuất ra đủ được năm trăm vạn đánh cược.

Bất quá sau khi suy nghĩ một chút, Trương Khiếu Lâm nhưng lại âm âm cười nói: "Vương Chí Đạo, không phải ta xem thường ngươi, nhưng ngươi có thể xuất ra được năm trăm vạn đánh cược hay sao?"

"Hắn không xuất ra thì ta sẽ xuất ra!" Chu Quốc Phú đang đứng bên cạnh lập tức đáp lời thay Vương Chí Đạo: "Trương Khiếu Lâm, Chu gia ta ở Thượng Hải mặc dù thế lực không lớn bằng ngươi, nhưng là tuyệt đối so với ngươi lại có nhiều tiền hơn. Năm trăm vạn này ta cam đoan xuất ra hết. Để xem ngươi có dám đánh cuộc này hay không?"

"Ta có cái gì mà không dám!" Trương Khiếu Lâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói trở thành ác độc: "Tốt, Vương Chí Đạo, mặc dù có thằng ngốc nguyện ý vì ngươi mà xuất ra khoản tiền đó, ta vẫn cùng ngươi đánh cuộc năm trăm vạn, nếu như ngươi không thể trong năm hiệp đánh ngã được Ba Lạc Phu, chính là ngươi thua, ngươi lên quyền đài đi!"

"Trước hết đừng có gấp!" Vương Chí Đạo bình tĩnh quay sang Thái Gia Dương nói: "Ông chủ Thái, phiền toái ông mang bút giấy đến đây, để Trương tiên sinh viết ra một chút hợp đồng!"

Cười nhạt một tiếng, Vương Chí Đạo lại quay sang Trương Khiếu Lâm nói: "Trương tiên sinh, không phải là ta không tin ngươi, chỉ là tín dụng của ngươi thật sự rất không tốt, cả Thượng Hải mọi người đều biết lời Trương tiên sinh nói ra tuyệt đối không thể tin tưởng. Cho nên ta muốn ngươi trước hết ký vào bản hợp đồng, miễn cho ngươi thua rồi lại ăn quỵt nợ! À, được rồi, Áo Ba La tiên sinh, lúc trước ngươi cùng Trương tiên sinh đánh cuộc trận quyền, có cùng hắn ký hợp đồng hay không, nếu như không có, ta thật tiếc phải nói cho ngươi biết, chỉ sợ tiền thắng cuộc của ngươi, một xu cũng không lấy được đâu."

Câu nói cuối cùng chính là nói với Áo Ba La, Áo Ba La nghe vậy không khỏi kinh hãi, vội vàng quay sang hỏi Trương Khiếu Lâm: "Trương tiên sinh, hắn nói không phải là thật đấy chứ? Ngươi sẽ không nghĩ là ăn quỵt của ta đấy chứ?"

Trương Khiếu Lâm tức giận đến nỗi quát ầm lên như sấm, đối Vương Chí Đạo quát: "Vương Chí Đạo, ngươi nói năng hàm hồ hươu vượn cái gì, dám vu hãm nhân phẩm của ta hay sao?"

Vương Chí Đạo từ trong tay Thái Gia Dương tiếp nhận bút mực, đặt xuống trước mặt Trương Khiếu Lâm, lạnh nhạt nói: "Ngươi có nhân phẩm sao? Như vậy hướng chúng ta chứng minh đi! Trương tiên sinh, ký vào bản hợp đồng này xong, chúng ta sẽ rất tin tưởng ngươi có nhân phẩm."

Bị bao nhiêu người ở đó đều nhìn chằm chằm vào mình, Trương Khiếu Lâm khóe miệng lại giật giật thêm một chút nữa, rốt cục không thể không cầm lấy cây bút, viết xuống một phần hợp đồng.

Chứng kiến Trương Khiếu Lâm viết chữ, Vương Chí Đạo không nhịn được bật lên một tràng cười ha hả.

Trương Khiếu Lâm thẹn quá hóa giận, nói: "Vương Chí Đạo, ngươi cười cái gì, cười lão tử chữ viết khó xem quá hay sao?"

"Không dám, không dám, mặc dù Trương tiên sinh đích thực là chữ rất khó xem." Không đợi cho Trương Khiếu Lâm lại tức giận lần nữa, Vương Chí Đạo lại nói: "Trương tiên sinh, ngươi có biết hay không, ta tại sao nhất định lại phải bức ngươi viết ra một phần hợp đồng này? Bởi vì ta phỏng đoán, ngươi toàn bộ gia sản chưa chắc có đủ năm trăm vạn, lấy thói quen tiêu tiền như nước của ngươi mà nói, có thể có được một trăm vạn là cực hạn rồi. Muốn có thể huy động đủ được một số tiền này, chỉ sợ ngươi phải hướng hai người anh em kết nghĩa của ngươi mà vay mượn. Chỉ sợ số tiền lớn đến như vậy, e rằng anh em kết nghĩa của ngươi cũng không dám dễ dàng cho ngươi vay mượn đâu! Trương Khiếu Lâm, ngươi nghe rõ, ta muốn ngươi phải thua táng gia bại sản. Đã không có tiền, ta xem còn có ai chịu đi theo ngươi làm càn!"

Trương Khiếu Lâm biến sắc, có chút kinh nghi bất định, nói: "Vương Chí Đạo, nghe khẩu khí của ngươi, hình như rất nắm chắc được trong năm hiệp sẽ đánh bại được Ba Lạc Phu hả!"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi hiểu rất rõ về ta, xem ra không phải thế. Nếu như ngươi thật sự hiểu rõ ta, chắc cũng biết ta từ xưa đến giờ không phải là một người hay kích động, lại càng không làm những sự việc mà bản thân mình chưa có nắm chắc. Nếu như ta chưa có chứng kiến được biểu hiện của Ba Lạc Phu, có lẽ ta cũng sẽ giống như là Hung Lang, không đến một hiệp đã bị hắn đánh chết rồi. Nhưng là sau khi đã xem qua biểu hiện của hắn, ta đã có được biện pháp đối phó. Bởi vì ta đây am hiểu nhất, chính là nhìn được ra nhược điểm của địch nhân, sau đó công phá!"

Đang đứng ở bên cạnh, Chu Quốc Phú nghe vậy thấp giọng ghé sát vào tai hắn hỏi": "Ngươi nói có phải là sự thật không đây? Vương Chí Đạo, ngươi chính là ngàn vạn lần không thể thua đấy, bằng không ta phải đi nhảy sông tự vẫn rồi!"

Vương Chí Đạo nghe vậy cảm động nói: "Chu huynh, đa tạ sự quan tâm của ngươi, ta đây có thể quen biết một bằng hữu như ngươi, thật đúng là đến thế giới này không có uổng phí!"

Không ngờ lại nghe Chu Quốc Phú nói: "Làm gì có ai quan tâm đến ngươi! Ta là quan tâm năm trăm vạn của ta đó!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv