Không khí trong nháy mắt trở nên im bặt.
Lỗ Dịch Tư cùng hai gã tiểu Nhật Bản kia nhìn Tỉnh Thượng Hùng Nhân huyệt Thái Dương máu tươi giống như suối đang phun trào ra, kinh hãi đến mức một tiếng kêu cũng không phát ra nổi.
Đám người Tống Thế Vinh, Hoắc Đình Giác vẻ mặt cũng hoảng sợ, bọn họ đương nhiên biết đây là một trận quyết đấu sinh tử, nhất định sẽ có người chết, nhưng không ngờ tới như thế nào lại phân định sinh tử nhanh như vậy, hơn nữa người còn sống chính là Vương Chí Đạo bọn hắn vốn không xem trọng, còn Tỉnh Thượng Hùng Nhân được bọn họ cho rằng thực lực vượt xa Vương Chí Đạo thì lại mất mạng theo một phương thức vô cùng thê thảm.
Chém giết coi thường sống chết, biến chiêu xuất kỳ bất ý, sát chiêu hung ác ngoan độc, không điểm nào không thể hiện Vương Chí Đạo rõ ràng là một sát thủ siêu nhất lưu, kinh nghiệm lão luyện, tâm trí kiên định, giết người vô tình. Có điều là Vương Chí Đạo chỉ là một thiếu niên hơn mười sáu tuổi, chỉ là một đệ tử mới nhập môn, gia nhập Tinh Võ Môn không tới hai năm, tham gia chiến đấu chân chính chỉ hai ba trận. Nhưng đúng là một đệ tử hơn mười sáu tuổi, mới gia nhập Tinh Võ Môn kia, cơ hồ mỗi một lần chiến đấu lại đều làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, chấn động, khó có thể tin được. Cùng Tỉnh Thượng Khoan đánh một trận như thế, lại cùng Trương Chấn Uy đánh một trận như vậy, đến một trận chiến này lại càng khiến cho kẻ khác khiếp sợ.
Tỉnh Thượng Hùng Nhân thi thể "rầm" một phát ngã xuống rồi, hai gã tiểu Nhật Bản kia mới bừng tỉnh ngộ, bỗng nhiên trong lúc đó, hai người bọn họ phát ra tiếng hét chói tai không thua gì người phụ nữ kinh hoảng khi nhìn thấy con chuột.
"Người đâu hả, giết người rồi, người Trung Quốc giết người rồi!"
Dường như đã sớm phối hợp rất tốt cùng người Nhật Bản, mấy chục tuần bộ đều tay cầm súng trường Anh quốc, tách đám người đang vây quanh đứng xem, vọt tiến vào, mấy chục nòng súng nhất tề chĩa ngay vào Vương Chí Đạo tay đang cầm lưỡi lê ba cạnh đầy máu, vẫn đang đứng trước thi thể Tỉnh Thượng Hùng Nhân.
Thám trưởng tuần bộ đầu lĩnh đeo kính mắt, hình như cũng là một người Trung Quốc, hắn vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói với Vương Chí Đạo một câu giống như đã học thuộc lòng ngàn năm không sai: "Hung thủ lớn mật giết người, dám giữa ban ngày ban mặt hành hung sát nhân, còn không mau ném vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, nếu không giết chết không tha!"
"Lão Lôi!" Đám người Tống Thế Vinh lúc này mới phản ứng lại, tựa hồ như cũng rất quen thuộc với Thám trưởng tuần bộ khu Tô giới Anh quốc kia. Tống Thế Vinh nói với hắn: "Lão Lôi, ngươi hãy nghe ta nói, việc này chính là người Nhật Bản hướng tới Vương Chí Đạo khiêu chiến, bọn họ trước đó đã định ra sinh tử quyết đấu, tự gánh lấy hậu quả, ta là người công bằng chính trực, còn hai người Nhật Bản cùng người Anh quốc kia cũng có thể làm chứng, cho nên ngươi không thể chỉ trích Vương Chí Đạo là hung thủ giết người!"
Lôi thám trưởng nghe vậy kinh ngạc, hướng ánh mắt nhìn về Lỗ Dịch Tư cũng hai gã tiểu Nhật Bản kia.
Lỗ Dịch Tư bị Lô Thắng Tung đả thương, đau đớn khó chịu, không nói năng gì, còn hai gã tiểu Nhật Bản kia lại kêu ầm lên: "Sự tình không phải như thế, đúng là tiểu tử này cố ý giết người. Chúng ta ở chỗ này vui vẻ ăn cơm uống rượu, đầu tiên là người Trung Quốc kia chạy đến tìm Tỉnh Thượng Quân phiền toái, sau đó tiểu tử này đột nhiên cầm hung khí trong tay hắn vọt tới, không nói được một lời đã đem Tỉnh Thượng Quân đâm chết! Lôi thám trưởng, tiểu tử này là giết người Đại Nhật Bản chúng ta, ngươi nhất định phải bắt hắn mang ra công lý, nếu không Đại Nhật Bản chúng ta tuyệt không bỏ qua, đến l đó xảy ra hậu quả gì, không cần chúng ta nói chắc ngươi cũng rõ ràng. Còn không bắt người đi!"
Hai gã tiểu Nhật Bản đều chỉ tay vào Vương Chí Đạo.
Lôi thám trưởng nghe vậy sắc mặt vội biến đổi, quay sang chắp tay nói với Tống Thế Vinh: "Xin lỗi, Tống lão, thân mang chức trách, ta không thể không bắt người, hắn trong sạch hay không, tự có Pháp quan đại nhân phán đoán. Người đâu, bắt hắn đi!"
Tống Thế Vinh bị hai gã tiểu Nhật Bản kia giở trò lật lọng phản phúc, tức giận tái xanh cả mặt, chỉ vào hai gã tiểu Nhật Bản, nói: "Các ngươi..., hai ngươi..., bằng hữu của các ngươi khi còn sống đã nói, mặc kệ có xảy ra hậu quả gì, người Nhật Bản các ngươi cũng gì không truy cứu, hai người các ngươi làm chứng cho hắn. Tại sao hai người giở trò phản phúc lật lọng?"
Hai gã tiểu Nhật Bản kia có chút không dám trực tiếp nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tống Thế Vinh, nhìn tránh đi chỗ khác, cố ý né tránh không trả lời Tống Thế Vinh chất vấn.
Hoắc Đình Giác thở dài, nói với Tống Thế Vinh: "Tống lão gia tử, coi như hết! Trên thực tế chúng ta đã sớm nghi ngờ, tiểu Nhật Bản đúng thật là không có khả năng giữ chữ tín, Vương Chí Đạo nói với ta để ta tìm cho hắn đường lui, đúng là hắn đã sớm đoán được loại tình huống này rồi. May là, nơi này là Anh quốc Tô giới, tiểu Nhật Bản cũng không thể đến quyết định, phạm án trong địa phận Anh quốc Tô giới, cũng phải trải qua pháp đình để thẩm phán mới có quyền định tội. Chúng ta vẫn còn đường xoay xở."
Đối diện với mấy chục nòng súng, Vương Chí Đạo biết dù mình võ công có cao tới đâu cũng vô dụng, lập tức nhanh chóng thả lưỡi lê ba cạnh xuống, để mặc cho tuần bộ xông lên còng tay mình lại.
Không nghĩ được mới tới thời đại này không đến hai năm, đã hai lần vào ngục giam. Lần trước là có Trần Chân ở cùng hắn, không biết lần này sẽ là người nào đây?
Tất cả ngục giam trong thiên hạ tựa hồ cũng không sai biệt nhiều, tuy nhiên nhà ngục ở Anh quốc Tô giới so với nhà ngục của tiểu Nhật Bản có sạch sẽ hơn một chút, tựa hồ người Anh quốc so với tiểu Nhật Bản có chút ưu ái vệ sinh hơn. Song sắt to như cánh tay trẻ con, xuyên vào thành vách tường gạch kiên cố không thể phá vỡ, cuối hành lang bên ngoài buồng giam lại có cửa lớn bằng tấm thép dày, như thế một người cho dù có thể ra khỏi buồng giam, cũng không thể vượt ra khỏi ngục.
Ngục giam dường như kín người hết chỗ, Vương Chí Đạo bị đưa vào trong một buồng giam đã có một người bị giam trong đó từ trước.
Người này thoạt nhìn ước chừng bốn năm mươi tuổi, trên mặt không râu, tóc thưa thớt không được bao nhiêu sợi. Hai tay hai chân đều mang xiềng khóa to nặng, hình thể không lớn, nhưng lại làm cho Vương Chí Đạo có cảm giác rất tinh anh tráng kiện. Trên người hắn mặc một bộ quần áo Trung Quốc kiểu cũ bình thường, mặc dù cũ nhưng rất sạch sẽ, hiển nhiên hắn mới bị giam ở đây chưa lâu.
Chỉ bất quá người này ánh mắt rất âm trầm, Vương Chí Đạo rất có lễ phép chào hỏi hắn, hắn chẳng những không để ý tới, còn nhìn Vương Chí Đạo bộ dáng hình như Vương Chí Đạo là một gian tế, ánh mắt hắn âm trầm làm lòng người phát lạnh khiến cho Vương Chí Đạo tâm trí rất không thoải mái.
Buồng giam không lớn, lại có hai cái giường gỗ, Vương Chí Đạo phân biệt rõ ràng quái nhân kia đang ngồi trên một giường, chính mình thì ngồi vào cái giường còn lại. Từ trên người lại lấy ra một mẩu dây sắt đã dấu từ trước, làm trò ngay trước mặt quái nhân kia, coi như không có ai ở đó, mở hết xiềng khóa chân tay ra, rồi sau đó vươn vai, thở dài nói: "Thật là, đã vào trong buồng giam rồi, còn để ta mang xiềng khóa gì chứ? Vậy để ta giải khai cho dễ chịu một chút!"
Rồi lại quay sang quái nhân kia cười: "Vị tiền bối này, xem ra ông cũng là người Trung Quốc hả, không biết phạm vào tội gì? Nếu muốn để ta giúp ông mở xiềng xích ra cho thoải mái một chút?"
Quái nhân lạnh lùng theo dõi hắn, thanh âm rất âm trầm hỏi: "Nhìn ngươi mở khóa xích thuần thục như vậy, hiển nhiên đã trải qua chuyên môn huấn luyện. Ngươi là đệ tử của Thần thâu môn (1) sao? Bọn người Anh quốc kia cho ngươi vào đây, muốn cho ngươi ăn trộm đồ của lão phu sao?"
Vương Chí Đạo ngạc nhiên, cười ha ha nói: "Vị tiền bối này, ông nhất định là hiểu lầm rồi, kỹ thuật mở khóa này của ta đúng là theo một vị tiền bối Thần thâu môn học được, nhưng ta không phải là đệ tử Thần thâu môn, ta là Tinh Võ Môn đệ tử, ta bị giam ở chỗ này là bởi vì đã giết người, không phải do người Anh quốc phái tới. Tiền bối chẳng lẽ trên người có dấu bảo bối gì bị người Anh quốc thèm thuồng sao?"
Hừ lạnh một tiếng, quái nhân hiển nhiên căn bản là không tin Vương Chí Đạo, liền dùng một giọng tràn ngập ý tứ uy hiếp nói: "Lão phu cảnh cáo ngươi, tốt nhất trước mắt lão phu không nên dở mấy trò bịp bợm mánh khóe, lại càng không nên đến gần lão phu trong khoảng cách ba thước. Nếu không như vậy, lão phu sẽ một chưởng đánh chết ngươi!"
Lại ngạc nhiên trong chốc lát, Vương Chí Đạo gật đầu, nói: "Tiền bối, ta rõ ràng rồi, ông yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đến gần ông trong vòng ba thước, ta bây giờ đi ngủ đây, ngủ ngon!"
Quái nhân trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, không ngờ hắn thật sự ngủ thiếp đi, lại còn phát ra tiếng ngáy, trong lòng càng không khỏi khẳng định tiểu tử này đúng là do người Anh quốc phái tới, nếu không tại sao có thể vừa mới vào tù đã có thể ngủ ngon được như vậy!
"Vương Chí Đạo! Vương Chí Đạo!"
Đang chìm đắm trong mộng đẹp mơ về kiếp trước, Vương Chí Đạo bị tiếng gọi của Ô Tâm Lan làm bừng tỉnh, mở mắt đã chứng kiến vẻ mặt lo lắng của Ô Tâm Lan, không khỏi cười ha ha nói: "Ô sư tỷ, làm sao ngươi lại đến thăm ta đầu tiên?"
"Nhị sư huynh cùng Tống lão gia tử bọn họ bị người Nhật Bản cùng người Anh quốc ngăn cản, không có cách nào đến thăm ngươi. May Chu Điệp tỷ quen biết mấy người Anh quốc, thỉnh cầu bọn họ hỗ trợ, chúng ta mới được vào!" Ô Tâm Lan vẻ mặt vừa tức giận lại vừa khổ sở, thở dài nói:
"Vương Chí Đạo, ngươi tại sao luôn chuốc họa như thế, tại sao ngươi lúc nào cũng bị giam vào ngục? Ngươi chẳng lẽ rất thích ngồi không bên trong buồng giam hay sao?"
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, nếu như có thể lựa chọn, ngu ngốc mới thích ngồi không trong buồng giam. Thở dài, Vương Chí Đạo hỏi: "Cô Chu Điệp cũng tới hay sao?"
"Vương Chí Đạo, ta ở chỗ này này!" Thanh âm buồn bã của Chu Điệp vang lên, Vương Chí Đạo nhìn ra thấy một thân hình uyển chuyển mặc xường xám đang đứng trong bóng tối.
---------------------
Chú thích: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
(1) - Thần thâu môn: môn phái của bọn ăn trộm, thực ra thì trộm cắp không lập thành môn phái công khai, nhưng các ngón nghề mở khóa móc túi thì vẫn được đời trước truyền cho đời sau, nên gọi thành Thần thâu môn.