Thế là hai ngươi trừ lúc ăn cơm hay lúc ngủ, phần lớn thời gian ở trong ngục giam luyện tập võ thuật. May là trong ngục này trừ hai người tạm thời không còn tù phạm khác, thủ vệ cũng ở bên ngoài, trừ lúc đưa cơm căn bản là không vào xem bọn hắn, điều này làm Vương Chí Đạo cùng Trần Chân có được hoàn cảnh luyện võ thật thuận lợi.
Cũng có Gia Ngũ Lang cùng một ít người Nhật Bản vốn nghĩ muốn tìm bọn họ gây sự, nhưng lại nghĩ tới Trần Chân ánh mắt ác liệt giống như đao phong, lại thêm Vương Chí Đạo đầy âm mưu quỷ kế lại có vẻ mặt tươi cười như ác ma, Gia Ngũ Lang cùng đồng bọn đành bỏ đi ý định trong đầu, căn bản là không dám đến gần phòng giam. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Vương Chí Đạo đem kiến thức võ học đời sau cùng Chí Đạo quyền học đều nói hết ra, làm Trần Chân nghe thấy kinh ngạc không thôi, lại càng cảm thấy thán phục người cha "bịa" của Vương Chí Đạo. Mà Vương Chí Đạo cũng dần dần thích ứng được quyền cước kinh người của Trần Chân. Sau vài ngày, công phu hai người đều tiến bộ rất nhiều.
Cứ như vậy sau bảy ngày, Nông Kính Tôn rốt cục thông qua quan hệ của mình đã đả thông được những chỗ quan trọng, cùng Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông tới thăm bọn hắn.
Vừa thấy mặt, Nông Kính Tôn đã mắng ầm lên: "Trần Chân, cá tính của ngươi sao vẫn khích động giống như trước kia, cũng không hỏi chúng ta một tiếng đã làm xằng làm bậy rồi, nhìn xem ngươi đã gây họa lớn thế nào rồi. Còn ngươi nữa, Vương Chí Đạo, thương thế của ngươi còn chưa đủ hay sao? Như thế nào cũng theo Ngũ sư huynh ngươi đi làm càn? Như thế rất tốt, hai ngươi các ngươi đều bị giam ở đây, nghĩ muốn cứu các ngươi ra cũng không có biện pháp, các ngươi ở đây đến hết đời đi!"
Thật vất vả chờ cho hắn mắng đủ rồi, Vương Chí Đạo mới hỏi: "Nông đại thúc, người quan hệ rộng lớn, lại thần thông quảng đại, chẳng lẽ cũng không có cách cứu chúng ta ra khỏi đây sao?"
"Thần thông quảng đại cái rắm!" Nông Kính Tôn nghe vậy lại mắng, nói: "Các ngươi tự xông vào tô giới Nhật Bản, lại còn đả thương nhiều người Nhật Bản như vậy, lại làm bị thương nặng Hồng Khẩu đạo tràng quán chủ, ngươi cho rằng người Nhật Bản nguyện ý tha cho các ngươi hay sao?"
Trần Chân hỏi: "Cung Thành Trường Thuận kia ra sao rồi?"
Hoắc Đình Giác hồi đáp: "Cung Thành Trường Thuận bị ngươi đá một cước lên đầu, chấn động não, hôn mê liền ba ngày ba đêm, mặc dù bây giờ đã tỉnh, nhưng còn chưa nói được. Trần Chân, ngươi mặc dù cho người Trung Quốc chúng ta chút khẩu khí, nhưng lại tổn thất mất hai người các ngươi, chuyện này tính không kỹ rồi."
Trần Chân nói: "Ta không sao cả, nhưng Vương sư đệ không làm chuyện gì cả, hắn chỉ là chịu liên lụy với ta, các người cứu hắn ra trước đi thôi!"
Vương Chí Đạo nói: "Ngũ sư huynh, ngươi nói thế là có ý tứ gì? Ta lại là loại sợ chết, vứt bỏ ngươi chạy trốn một mình hay sao? Chúng ta đến cùng đến, đi cùng đi, nếu không thế, ta cả đời này cũng không an tâm,."
"Vương sư đệ..."
"Được rồi được rồi!" Nông Kính Tôn không nhịn được nữa cắt đứt lời bọn họ nói: "Hai ngươi không cần tranh cãi nữa, để chúng ta hết sức tìm biện pháp cứu các ngươi ra, trước hết các ngươi chịu yên ổn ngồi ở đây đừng gây sự nữa, nếu không thế thì dễ uổng phí công sức của chúng ta."
Lưu Chấn Đông lấy ra một cái giỏ nói: "Trần Chân, Vương Nhị, đây là Hiểu Huệ làm cho các ngươi giỏ thức ăn, các ngươi ăn nhanh cho nóng, chúng ta mất rất nhiều tiền cho lính Nhật Bản mới được mang vào!"
Bảy ngày nay người Nhật Bản cho bọn hắn ăn vẫn chỉ là cơm thừa canh cặn hôi hám khó nuốt, ăn vào đều muốn nôn ra, nhìn thấy giỏ thức ăn nóng sốt, mùi thơm nhức mũi, hai người không tự chủ được đều nuốt nước miếng ừng ực.
Đám người Nông Kính Tôn đi ra sau lại không có tin tức gì, xem ra người Nhật Bản quyết tâm không tha cho hai người. Lại qua thêm mười ngày nữa, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân cũng đã cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ cánh cửa ngục giam lại mở ra.
Hai người nghe được một giọng nữ dễ nghe gọi: "Trần Chân, Trần Chân, anh có khỏe không?"
Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Vương Chí Đạo nhìn thấy một nữ nhân Nhật Bản xinh đẹp.
Chỉ nghe thấy Trần Chân kinh ngạc nói: "Tuyết Tử, sao em lại đến chỗ này?"
Nữ nhân được Trần Chân gọi là Tuyết Tử này mặc một bộ kimono, rất là xinh đẹp, da thịt lộ ra trắng như tuyết, vóc người cao gầy nhưng uyển chuyển lả lướt, đúng là một mỹ nữ Nhật Bản hiếm thấy.
Nhưng mà mỹ nữ Nhật Bản này coi như không nhìn thấy Vương Chí Đạo, trong mắt của nàng chỉ nhìn đến Trần Chân, trong đôi mắt đẹp lộ ra tình ý biểu hiện quan hệ của nàng và Trần Chân không đơn giản.
Tuyết Tử nói: "Trần Chân, anh về nước tại sao không nói với em một tiếng, em hỏi thăm rất nhiều mới biết anh đã trở lại Thượng Hải. Sau khi em đi tới Thượng Hải lại nghe nói anh xảy ra chuyện lớn. Vì vậy em thỉnh cầu cha em hồi lâu, cha em mới đồng ý để em đi thăm anh. Anh yên tâm, em nhất định cứu anh ra ngoài!"
Trần Chân thở dài: "Tuyết Tử, sao em phải khổ như thế? Anh không phải đã nói với em sao, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ."
Tuyết Tử nói: "Em mặc kệ, em càng muốn ở chung một chỗ với anh! Trần Chân, em không hề quan tâm anh là người Trung Quốc, anh cũng đã từng nói, anh không quan tâm em là người Nhật Bản hay sao?"
Trần Chân đáp: "Anh đúng là không quan tâm, nhưng anh không quan tâm cũng không có nghĩa là anh có thể tiếp nhận em. Tuyết Tử, sống ở thời đại này, anh và em cũng không có sự chọn lựa nào. Em đối với anh thế nào anh biết rõ, nhưng là anh không có cách nào tiếp nhận em, em hãy quên anh đi thôi!"
Tuyết Tử khóc òa lên nói: "Em không hiểu, tại sao anh không thể chấp nhận em, chẳng lẽ vì sư phụ anh bị người Nhật Bản chúng em hại chết sao? Nhưng chuyện đó và em đâu có liên quan!"
Trần Chân trầm giọng nói: "Tuyết Tử, em tỉnh táo lại đi. Anh không thể tiếp nhận em, không phải nguyên nhân là chuyện sư phụ anh. Mà là bởi vì ngươi Nhật Bản chính là kẻ xâm lược, dã tâm của bọn họ với Trung Quốc thế nào ai mà không biết. Nếu như Nhật Bản phát động chiến tranh với Trung Quốc, là người Trung Quốc anh nhất định tham gia chiến đấu. Cho đến lúc đó, em cho rằng thế giới này còn cho phép chúng ta ở cùng một chỗ với nhau hay sao?"
Tuyết Tử lau nước mắt nói: "Điều đó chỉ là anh dự đoán thôi, nếu như Nhật Bản không phát động chiến tranh với Trung Quốc thì sao?"
"Được, chúng ta ước định đi, nếu như đúng như lời em nói, Nhật Bản không phát động chiến tranh xâm lược Trung Quốc, cũng rút về nước mình, thì anh sẽ đi Nhật Bản cưới em!"
"Tốt, đây là anh nói, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời. Em bây giờ đi xin cha em, để cha em thả hai người ra, sau đó em sẽ thỉnh cầu cha đi tác động Thiên Hoàng, để người Nhật Bản chở về quốc thổ của mình, đến lúc đó nếu anh không đi Nhật Bản tìm em, em chết cũng không bỏ qua anh!"
Tuyết Tử nói xong, liền lập tức rời đi.
Vương Chí Đạo cười nói: "Nữ nhân này thật là ngây thơ, khờ khạo. Ngũ sư huynh, nàng chính là người đã cứu huynh ở Nhật Bản sao?"
Trần Chân thở dài nói: "Đúng vậy, nàng chăm sóc ta mấy tháng liền, lâu ngày sinh tình, nếu như nàng không phải người Nhật Bản, ta đã sớm mang nàng về Tinh Võ Môn."
"Nghe khẩu khí của nàng, cha nàng hình như là một đại nhân vật Nhật Bản?"
"Ừ, cha nàng tên là Sơn Khẩu Dụ Điền, là đại biểu ở tô giới Nhật Bản tại Thượng Hải, quyền lực rất lớn. Chỉ một câu nói có thể quyết định sống chết của ta và ngươi."
"Thì ra là thế, khó trách huynh đau đầu như vậy. Đa tình chuốc khổ không hối hận, người hữu tình nhất định kinh qua trắc trở đau thương."
Vương Chí Đạo trong ý nghĩ không tự chủ được hiện lên một bóng hình xinh đẹp, nếu như kiếp trước mình không kích động chém Viên công tử kia, có lẽ đã cưới nàng rồi chăng? Nàng bây giờ thế nào rồi, chính mình tái sinh ở thời đại này, nếu như có thể sống đến đời sau, phỏng chừng lại có thể nhìn thấy nàng. Nhưng mà lúc đó mình đã hơn 100 tuổi rồi, nàng lại có khả năng nhận ra mình được sao?
Trầm mặc một hồi lâu, Trần Chân mới mở miệng nói: "Vương sư đệ, ngươi cảm giác được ta có thể tiếp nhận được Tuyết Tử hay không?"
Vương Chí Đạo suy nghĩ một lát rồi thận trọng đáp lại: "Cảm tình là dạng sự tình không nên nghe theo ý kiến người khác. Ngũ sư huynh, huynh tự mình quyết định đi!"
Trần Chân cười khổ nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cổ vũ ta tiếp nhận nàng!"
Vương Chí Đạo im lặng, trong lòng hắn thầm than: Ta sao lại không muốn ngươi tìm được tình yêu. Nhưng ở cùng một chỗ với nữ nhân kia, chính là hại ngươi.
Hiện tại người Nhật Bản với người phương Tây mạnh mẽ như nhau, nhưng chưa phải là quân xâm lược, còn chưa có thực sự gây ra tội ác tày trời không thể tha thứ, nên Trần Chân ngoài miệng mặc dù nói cứng, nhưng là trong lòng vẫn muốn tiếp nhận Tuyết Tử. Có điều là đợi đến lúc người Nhật Bản toàn diện phát động chiến tranh xâm lược Trung Quốc, gây ra đại thảm sát Nam Kinh, chôn sống vạn người, làm ra chương trình 731 thí nghiệm trên người sống, những tội ác tày trời người thần đều căm phẫn, chỉ sợ Trần Chân vô luận thế nào cũng không tiếp nhận được Tuyết Tử. Nếu như cương quyết muốn cùng Tuyết Tử chung một chỗ, người Trung Quốc hẳn sẽ không dung tha hắn, mọi người đều hô đánh. Nguyên nhân chính là do nghĩ tới điều này, cho nên Vương Chí Đạo những điều cổ vũ đó thế nào cũng không nói ra được.
Vừa trầm mặc trong chốc lát, Trần Chân lại hỏi hắn: "Vương sư đệ, ngươi đã có thích nữ nhân nào chưa?"
"Đã có rồi." Vương Chí Đạo trong đầu lại hiện lên hình bóng xinh đẹp kia.
"Ồ, là ai? Để ta đoán xem, là Tâm Lan sao? Nghe đại sư huynh nói, ngươi là vì nàng mà bị thương, sau khi bị thương lại do nàng chăm sóc ngươi."
Vương Chí Đạo cười ha ha, nói: "Ngũ sư huynh, không nhất định là nam nhân nào cũng thích nữ nhân đã chăm sóc cho hắn. Ô sư tỷ cũng không sai, ta đúng là cũng có hảo cảm với nàng, nhưng lại hoàn toàn không thể nói là thích. Ta nói chính là một nữ nhân trước kia ta từng thích ."
"Nữ nhân trước kia?" Trần Chân có chút kì quái nhìn Vương Chí Đạo, liếc mắt một cái, cười ha ha nói: "Nhìn không ra tâm trí ngươi sớm thành thục, ngươi bây giờ mới chỉ khoảng 15 tuổi, gia nhập Tinh Võ Môn mới khoảng 14 tuổi sao? Như vậy đã sớm hiểu được thích nữ nhân?"
Vương Chí Đạo toát mồ hôi, thầm nghĩ sao ta có thể giải thích cho ngươi sự tình nữ nhân ta thích thuộc về thời đại khác?
Sơn Khẩu Tuyết Tử quả nhiên có chút năng lực, ngày thứ hai sau đó nàng lại đi đến ngục giam, sai người mở cửa lao, đem Vương Chí Đạo cùng Trần Chân thả ra.
Nhưng vẻ mặt nàng lại không có chút vui mừng, ngược lại có chút bi ai, nói với Trần Chân: "Xin lỗi, Trần Chân, phụ thân em mặc dù đáp ứng em thả các người. Nhưng vì anh xông vào Hồng Khẩu đạo tràng đả thương người, cha em yêu cầu anh đi khỏi Thượng Hải, cả đời không được quay lại. Bất quá anh không nên lo lắng, em sẽ tiếp tục thỉnh cầu phụ thân, để ông bãi bỏ lệnh này, nếu như không được, em nguyện cùng anh rời khỏi Thượng Hải."
Trần Chân nghe vậy nhíu mày, hỏi lại: "Còn Vương sư đệ thì sao?"
Tuyết Tử lắc đầu nói: "Hắn không thương tổn ai, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nên không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi, có thể ra ngoài là tốt rồi!' Trần Chân nói với Tuyết Tử: "Tuyết Tử, cám ơn em, ân tình của em anh không thể báo đáp, chỉ có thể hẹn kiếp sau báo đáp."
"Em không cần anh kiếp sau báo đáp,, em chỉ muốn anh nhớ kỹ lời hứa hôm trước anh đã ưng thuận với em. Sau khi người Nhật Bản trở lại nước mình, anh phải đến Nhật Bản lấy em!" Tuyết Tử nói.
Trần Chân cười khổ nói: "Em yên tâm, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh nhất định thực hiện lời hứa."
"Trần Chân, Vương Nhị, các ngươi vẫn khỏe cả chứ!"
Một giọng nói quen thuộc vọng đến, nguyên lai là đám người Lưu Chấn Đông nghe được tin tức vội tới đón bọn họ.