"Một khi đắc đạo, gà chó đều lên trời", những lời này hoàn toàn chính xác nhưng ở trường hợp của Cơ Trường Không thì còn thiếu một chút mới được như vậy.
Phải nhờ sự tương trợ của nửa bình rượu kia và tinh hoa của Luyện Ngục Không đã lưu lại trong cơ thể thì hắn mới có thể đột phá, tốc độ cũng nhanh đến khó tưởng tượng. Một đường tiến lên như diều gặp gió, đặt chân vào cảnh giới Khai Mạch ngũ trọng thiên đỉnh phong. Thậm chí nếu hắn ko cố ý khống chế thì cũng có thể tiến vào Khai Mạch lục trọng thiên.
Chỉ có điều, ngoài việc tu vi tăng lên thì việc làm cho hắn chấn động chính là lực lượng thân thể cũng được gia tăng.
Có lẽ, vì hắn đã tiến vào Khai Mạch nên linh hồn cũng cường đại hơn nên có thể thừa nhận được một ít thông tin trùng kích. Vì vậy ngay khi cảnh giới của hắn tăng lên thì một đạo tin tức mơ mơ hồ hồ, cũng rất thiếu sót tiến từ trong Tinh đồ vào thức hải của hắn.
Đại Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể, đây chính là một phần tin tức mà Tinh đồ truyền lại cho hắn, chỉ tiếc là một phần này thật sự là rất nhỏ mà.
Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể này chính là công pháp rèn luyện thân thể trong Tinh đồ. Nó có tất cả 7 tầng, theo thứ tự là Thần binh thể, Thiên yêu thể, Huyền hoàng chiến thể, Bất động thân, Niết bàn kim thân, Bất diệt vương thể và Tinh thần thánh thể.
Trong 7 đại cảnh giới thì Thần binh thể đại diện cho 3 cảnh giới tu hành đầu tiên, còn lại mỗi một loại đều đại diện cho một cảnh giới. Nếu đạt đến Tinh thần thánh thể thì có thể so với Thánh nhân, nghĩa là thân thể bất diệt, võ đạo bất tuyệt*, trích tinh nã nguyệt**, ngón tay phá vỡ càn khôn, đến đó thì sẽ là một bước lên đỉnh thế giới, vạn kiếp bất diệt, huyết khí có thể chấn động tinh không, muôn đời vô địch.
*Võ đạo bất tuyệt: ý nói võ đạo ko đoạn tuyệt. **Trích tinh nã nguyệt: hái sao, bắt trăng.-KìNgộ
Chỉ có điều Tinh đồ bây giờ đã bị tàn phá, Cơ Trường Không cũng chỉ có thể có được phương pháp tu hành của cảnh giới thứ nhất là Thần binh thể nhưng dù vậy cũng rất đáng để mong đợi.
Thần binh thể, từ tên của nó là đã có thể hiểu được ý nghĩa, đó là, thân thể như Thần binh, đao thương không thể tổn hại, Thần binh bình thường cũng khó làm thương tổn được.
Nếu như đem Thần binh thể tu luyện đạt đến đỉnh phong thì có thể sánh ngang bằng với Đạp Hư đỉnh phong cường giả. Chỉ dựa vào thân thể mà đã có thể đạt đến bước kia, thật không thể tưởng tượng nổi!
Đừng nghĩ rằng thân thể Cơ Trường Không bây giờ cường hãn nhưng thực tế thì chỉ coi như mới vừa nhập môn Thần binh thể, muốn đem Thần binh thể tu luyện đến đỉnh phong thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, cần phải đem tinh lực nuôi dưỡng các huyệt vị khắp thân thể, từng cái như nhau.
Chỉ với việc đem Thần binh thể tu luyện đến đỉnh phong thì sẽ không biết cần bao nhiêu bảo vật và thân thể tu, nhất là thân thể tu tuy rằng cường đại hơn so với thân thể đồng cấp nhưng đồng thời cũng tiêu hao tài nguyên vượt xa tu sĩ đồng cấp.
Cường độ thân thể đang nhanh chóng tăng lên. Vốn dĩ Khai Mạch cảnh giới chính là rèn luyện khí huyết, khí lực, còn pháp lực chỉ là cái thức yếu. Mà Cơ Trường Không tu luyện thân thể thần thông nên về sau thân thể sẽ càng cường hãn hơn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng thân thể của hắn đã tăng mạnh đến chín nghìn cân!
Chỉ tiếc, đến đây thì thân thể hắn giống như gặp phải bình cảnh nào đó, tốc độ tăng trưởng bắt đầu chậm lại.
Từ xưa đến nay, dưới Thiên Môn, lực lượng thân thể tu sĩ chỉ có thể đạt đến tối đa là chín nghìn cân. Nếu như không có cách nào mở ra Huyền Môn, ngoại trừ hung thú Thái Cổ hoặc là huyết mạch Yêu tộc Hoàng tộc kinh thế thì đều không có ngoại lệ.
Đương nhiên Cơ Trường Không tu luyện Thần binh thể, đây là cực hạn của cực hạn, đỉnh phong của đỉnh phong!
Thở ra!
Cơ Trường Không thở dài một hơi. Một luồng không khí bạch sắc từ trong miệng hắn lao ra xa ba trượng. Những nơi nó đi qua, lá cây và nhánh cây nhỏ đều nổ tung.
Hắn nhìn ba người cách đó ko xa, sau đó quay lưng bay thẳng vào cánh rừng rậm nguyên thuỷ. Hiện giờ chiến lực của hắn đã tăng mạnh, hắn cần phải nhanh chóng biết được rốt cuộc chiến lực bản thân đã phát triển đến trình độ nào. Vốn dĩ chỉ là đột phá cảnh giới thì chỉ cần hội tụ tinh khí trước ngực, hét to một tiếng là đã có thể được nhưng mà Cơ Trường Không lại chọn phương pháp khác, đại chiến.
Ba người Ám Dạ đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó nhanh chóng bay nhanh để đuổi kịp. Rất dễ nhận thấy bọn họ cũng từng trải qua chuyện này.
...
"Rống!"
Tới gần biên giới Trấn Ma tông, trên một ngọn núi cao bỗng truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa. Giữa sườn núi, bụi mù nổi lên bốn phía. Thỉnh thoảng còn có cổ thụ cao hơn mười trượng ngã xuống.
Thú vật bỏ chạy như điên, chim chóc kêu loạn, thanh thế to lớn tuyệt đối vượt xa tưởng tượng.
Phanh!
Một con báo màu vàng đất to đến ba trượng lao ra từ trong rừng cây. Mà theo sát nó là một thân ảnh như gió lốc. Thân ảnh nhắm đầu nó đánh xuống, lực lượng kinh khủng xé rách hư không. Cơ Trường Không từ trên cao nhìn xuống, một quyền theo đó mà đánh xuống, bốn phía phía ô ô rung động.
Phốc!
Con báo ba trượng bị một quyền chém thành hai đoạn, xương sống đứt đôi, máu tươi bắn ra khắp xung quanh.
Cơ Trường Không vững vàng đáp xuống mặt đất, vô cùng thoả mãn. Hắn một đường giết tới, dù ko gặp được yêu thú nào nhưng mà gặp mãnh thú cường đại thì không ít. Nhất là con báo này, nó cáo thể ngang với một đại gia hỏa Khai Mạch bát trọng thiên.
Nhưng dù là một con vật khổng lồ như vậy lại không chịu nối một kích dưới tay hắn!
"Tiếp ta một chiêu!"
Một tiếng hét chấn động bốn phía, giống như sấm sét giữa trời quang. Cho dù là Cơ Trường Không cũng cảm thấy tai mình 'ông ông'.
Cơ Trường Không cũng không quay đầu lại, dùng sức đánh ra sau một quyền. Với lực lượng thân thể chín nghìn cân của hắn, nếu toàn lực ra tay thì chỉ sợ nhân vật Khai Mạch cửu trọng thiên đỉnh phong cũng không dễ dàng ngăn cản.
Nhưng mà chuyện diễn ra làm cho hắn chấn động đã xảy ra!
Hắn chỉ cảm thấy có một quyền của mình như trâu đất xuống biển, không để lại chút dấu vết. Còn nắm đấm thì như rơi vào vùng lầy, cất bước càng khó khăn hơn!
"Chẳng qua cũng chỉ như vậy!" Người ở sau lưng hắn cười ha hả. Hắn cũng nhân cơ hội này mà thấy rõ người đến.
Người vừa tới chừng khoảng hai mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, ngũ quan tuấn lãng. Tuy con mắt hẹp dài, có vẻ hơi âm lãnh nhưng một đầu tóc đen làm cho hắn rạng rỡ ko ít. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc ko phải những thứ này mà là trên cái áo đen của người mới đến có hai chữ to đen kịt - Trấn Ma!
Trấn Ma tông! Đây cũng là lần đầu tiên Cơ Trường Không nhìn thấy đệ tử Trấn Ma tông sau khi tiến vào nơi đây.
"Ám Dạ. Đây chính là sư đệ của ngươi, một phế vật." Người mới tới cười 'hặc hặc'. Tay áo người nọ cuốn lên một cái, Cơ Trường Không liền thân bất do kỷ mà lảo đảo ngã xuống, cách xa ba bốn mét.
Thiên Môn cường giả, hơn nữa tuyệt đối không chỉ đơn giản là nhất trọng thiên. Mặt mũi Cơ Trường Không tràn đầy vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nhìn người mới tới.
"Vừa rồi nhìn thấy thanh thế lớn như vậ còn tưởng rằng ngươi là một sư đệ mới đến cực kỳ khủng khiếp ở đây nhưng lại không ngờ ngươi chỉ là một phế vật, thật mất mặt." Thiếu niên áo đen khinh thường cười cười, không đếm xỉa tới Cơ Trường Không, lộ vẻ khinh miệt.
"Ngươi lại tới thử xem." Cơ Trường Không gầm lên, nhảy lên một cái, khí lực toàn thân hội tụ, đánh về phía trước một quyền.
Gió mây chợt nổi lên, phạm vi mười trượng đều bị ảnh hưởng, nhánh cây gãy đổ khắp nơi. Cỏ cây cao cỡ nửa người đột ngột từ mặt đất mọc lên. Một quyền có uy lực chấn động mười trượng không trung, rất kinh người.
"Chỉ là Khai Mạch ngũ trọng, chó kiểng gà đất, chiến kỹ pháp thuật khác biệt, suy nhược không chịu nổi." Thanh niên mặc áo đen đối mặt với một quyền này rất điềm tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, thậm chí không chút lưu tình chê bai hắn.
Phanh!
Cơ Trường Không bay ngược ra sa hơn ba trượng, miệng phun máu tươi.
Tốc độ thiếu niên mặc áo đen trước mắt nhanh không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí cho đến lúc Cơ Trường Không ngã xuống đất mà tàn ảnh mới dần dần tiêu tán.
Rống!
Cơ Trường Không phát ra Chấn Thiên Nộ Hống. Tuy rằng một kích này rất nặng nhưng thân thể Cơ Trường Không cường hãn nên cũng ko có bị thương quá mức nghiêm trọng. Nhưng nếu như không phải như thế, thân thể ko cường hãn, thì chỉ sợ một kích này cũng đủ đoạn mười khúc xương của hắn.
Cũng ko biết vì sao mà đệ tử Trấn Ma tông, không phân tốt xấu, trực tiếp ra tay. Hơn nữa hết sức chế giễu để cố làm hắn tức giận.
"Ha ha, đúng là cái thứ kiến hôi, còn ko phục?" Thanh niên mặc áo đen nhìn thấy động tác Cơ Trường Không, lại khinh thường cười cười.
Thân hình lóe lên, kéo dài mấy chục thước, không chờ Cơ Trường Không kịp phản ứng, một bàn tay đã nhắm đánh gương mặt của hắn. Lực lượng mạnh mẽ đến nỗi làm cho bốn phía không trung đều vang lên tiếng 'tê tê'.
"Đã đủ rồi!"
Nhưng vào lúc này, Ám Dạ một mực thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói tỉnh táo đến quỷ dị.
Thanh niên áo đen vốn dĩ lớn lối, khi nghe được lời này thì nhanh chóng bay ngược ra sau đến mấy hơn chục thước, mặt mũi tràn đầy vẻ cảnh giác và kiêng kỵ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ám Dạ, dường như nhớ lại chuyện thống khổ nào đó.
"Ám Dạ, ngươi dám ra tay với ta thì hãy nghĩ kỹ, ca ca ta sẽ không bỏ qua ngươi." Thanh niên áo đen phẫn nộ quát.
"Ca ca ngươi, cắt, ngươi đưa hắn đến đi. Mặc Vũ ngươi thật đúng là gan lớn. Ca ca Ma Vũ của ngươi cũng ko dám làm loạn trước mặt của ta như vậy, thật không biết trời cao đất rộng." Ám Dạ âm trầm mở miệng, tuy đạm mạc nhưng lại giống như Cửu U hàng lâm, lanh đến thấu xương.
"Hừ, chỉ một phế vật mà thôi. Ngươi cũng không phải mỗi ngày đều khi dễ hắn sao?" Mặc Vũ tuy bối rối nhưng cũng thật sự ko mất đi lý trí, ngược lại còn phản bác.
"Đúng vậy, nói không sai. Nhưng hắn sư đệ của ta, ta có thể khi dễ, lão đại cũng có thể, lão bất tử thì đương nhiên càng có thể, chỉ có ngươi là ko được, bất kỳ người nào cũng ko được, có thể muội muội tương lại được." Ám Dạ mạnh mẽ nói.
"Ngươi. . . Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, thật là đạo lý bá đạo." Lực lượng Mặc Vũ chưa đủ, chỉ dám lẫm nhẫm mạnh liệt.
"Ngươi có ý kiến, không sao, để ca ca ngươi đến nói với ta, " Ám Dạ cười nhạo không thôi.
"Kỳ thật, nếu như ngươi không làm chuyện mất mặt thì ta cũng tạm thời ko quản. Dù sao thì nếu ngươi động thủ hung ác, lúc ta đánh ngươi lại càng hung hơn ác là được. Hơn nữa, cái tên Ma Vũ lộn xộn kia cũng ko thể nói gì. Nhưng mà ngươi đã làm gì, muốn đánh vào mặt sao?" Ám Dạ vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Mặt rất trọng yếu đấy. Ngươi biết, ta ghét nhất người khác làm như vậy, thật sự là không thể nhẫn nhịn." Ám Dạ vừa nói, vừa chậm rãi đi về phía trước.
Mà Mặc Vũ lúc trước còn hùng hổ, giờ thì sắc mặt trắng bệch, từng bước lui về phía sau. Hắn nhìn thấy ánh mắt Ám Dạ như là nhìn thấy ma quỷ, kinh hãi gần chết. Điều này làm cho Cơ Trường Không rất ngạc nhiên, Nhị sư huynh rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà để cho một vị tuấn kiệt Thiên Môn sợ hãi đến trình độ này!