"Ngươi đi giết hắn, mang món bảo vật đó về." Nữ tử trong nhuyễn kiệu thấy nhiều tán tu không dám phản kháng thì quét mắt nhìn Cơ Trường Không, lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh." Một vị thị nữ lĩnh mệnh mà đi.
Trong mắt nữ tử nhuyễn kiệu, bảo vật trong tay Cơ Trường Không tuy thần dị nhưng có vẻ như so với đồ vật xuất hiện về sau còn có hơi không bằng.
Trọng yếu hơn chính là, trong mắt nàng ta, bắt Cơ Trường Không thì chỉ cần một người hầu tùy ý cũng có thể làm được, hoàn toàn không cần tự mình ra tay.
Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh và nữ tử trong nhuyễn kiệu, mỗi người phái ra một người hầu. Mỗi một người đều không kém hơn Luyện Ngục Không. Nhân vật như vậy mà chỉ là một người hầu nho nhỏ thì có thể thấy được nội tình của những thế lực siêu cấp này thâm hậu đến cỡ nào.
Một người hầu lại có thể so với Thái Thượng Trưởng Lão của một Tông môn, quả thật là vô cùng kinh người!
Cơ Trường Không không thể không đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ khi hắn lọt lòng mẹ đến nay. Hai người có thể so với Luyện Ngục Không, so với ngày tàn sát hàng loạt dân trong thành khi xưa thì còn nguy hiểm hơn, làm sao trốn.
Dù sao thì khi đó Cơ Trường Không quá yếu, hoàn toàn không bị để ý, không người ra tay với hắn.
"Tiểu tử, ngoan ngoãn giao món bảo vật đó ra, sẽ tha cho ngươi khỏi chết." Người trung niên đi ra từ chiến hạm đồng xanh cười lạnh nói.
"Tiểu đệ đệ, giao ra bảo vật a. Vật ấy không phải thứ ngươi có thể có." Thị nữ được phái tới nũng niệu nói.
Hai người xuất thân thế lực lớn, có thể so với Luyện Ngục Không mà lại nói nhiều với hắn như vậy sao? Sẽ không, bọn họ sẽ trực tiếp chém chết mình. Sau đó lại quyết định bảo vật thuộc sở hữu về ai nhưng hiện tại bọn họ lại làm như vậy thì lý do chỉ có một, chính là kiêng kị bảo vật trong tay mình.
Dù sao trong mắt những người này, lúc trước Cơ Trường Không đã có thể dựa vào bảo vật để đối kháng với đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh. Bọn họ không thể không kiêng kị. Đã như vậy, không thể nghi ngờ, kéo dài thời gian là biện pháp tốt nhất, Cơ Trường Không nghĩ như vậy.
. . .
Cung điện sụp đổ, sau đó có ba bảo vật lao ra. Một giọt máu tươi được kim quang bao phủ, lớn chừng ngón cái.Thứ hai là một mảnh đồng. Cuối cùng là là một vật giống như được luyện hóa, cánh hoa màu xanh.
Mảnh đồng và cánh hoa thì có thể bỏ qua. Nhiều cường giả đều cho rằng, nhiều lắm thì chúng cũng chỉ là các loại bảo vật pháp thuật nhưng còn giọt máu tươi kia thì làm cho tất cả mọi người đều điên cuồng.
Mặc dù không có một dị tượng nào nhưng ba phương thế lực đều minh bạch đó là cái gì, đó là - tinh huyết của Tôn tổ.
Tôn tổ, xưng tôn làm tổ, thần uy vô lượng, một cọng lông tóc có thể luyện Thần binh, một giọt máu tươi giọt xuyên cả vạn giới. Bọn họ lưu lại một giọt tinh huyết thôi, cũng đã đủ để tạo nên một vị đại năng!
Một giọt tinh huyết này đối với cường giả ở đây mà nói, không thể nghi ngờ đã vượt ra khỏi giá trị có thể có. Dù là Hoàng Thiên Kiêu, nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy, cũng đều muốn dòm ngó. Nếu có thể lấy được nó thì chỉ bằng vào một giọt tinh huyết này cũng đủ lực để tạo ra một thiên tài nhanh nhất.
Giọt tinh huyết này có giá trị quá lớn. Bất kể là kéo dài tuổi thọ hay lực để tạo ra một thiên tài nhanh nhất, hoặc để bản thân dùng thì cũng đều mang lại chỗ tốt.
Chỉ trong nháy mắt, ba phương cường giả nhất tề ra tay!
Song, cũng xuất hiện sự khác nhau, cường giả trong chiến hạm đồng xanh và nữ tử trong nhuyễn kiệu còn tranh đoạt tinh huyết Tôn tổ thì Hoàng Thiên Kiêu lại rõ ràng tập trung vào mảnh đồng.
. . .
Ba phương thế lực đang ra tay ở bên kia thì bên này Cơ Trường Không cũng lâm vào tuyệt cảnh. Hai cường giả dường như đã xem thấu thực lực của hắn nên đã bắt đầu ra tay thăm dò.
Đúng vậy, chính là thăm dò!
Nhưng đó là tồn tại siêu việt Thiên Môn cảnh giới thăm dò đó. Tùy ý một kích thì cũng đã có thể nhẹ nhàng gạt bỏ Cơ Trường Không. Bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể chống lại được, giờ khắc này, hắn triệt để lâm vào trong bóng ma tử vong.
Trong không trung, một thanh trường thương và một thanh trường kiếm chém xuống đầu hắn. Kiếm quang chiếu rọi vài trăm mét, bốn phía hư không như là vùng lầy, làm cho hắn bước đi càng khó khăn hơn, tránh cũng không thể tránh. Cho dù hiện tại hắn có lòng tin đối kháng với cường giả Khai Mạch lục trọng thiên cũng không được.
Sau đó, kiếm quang nứt vỡ, trường thương đứt gãy. Hai cường giả thổ huyết bay ngược ra sau, chưa kịp đáp xuống đất đã liền ầm ầm nổ tung hóa thành vô số thịt nát.
Cơ Trường Không như là thay đổi thành người khác, mắt của hắn trở nên trống rỗng lãnh tĩnh, dường như bất luận cơn sóng dữ nào cũng đều không thể làm cho hắn động dung. Cái ánh mắt này với ánh mắt Thanh y Tiên tử sao mà giống nhau.
Trên thực tế, Tiêu cổ chính là thay đổi bản thân!
Thân thể vẫn còn nhưng Thanh y Tiên tử lại khống chế thân thể hắn. Ngay khi trường thương và lợi kiếm hạ xuống thì Thanh y Tiên tử biến mất từ khi hắn tiến vào cung điện đã xuất hiện trở lại và tiến vào cơ thể hắn, trong nháy mắt đã nắm giữ thân thể hắn.
Hiện tại, trong cơ thể hắn tràn đầy lực lượng, không cách nào tưởng tượng được. Pháp lực mênh mông cuồn cuộn lao nhanh qua lại giống như là một con sông dài cuồn cuộn về phía trước, so với chính hắn lúc trước đâu chỉ cường đại gấp trăm ngàn lần.
Chỉ tiếc, bất kể cường đại như thế nào, bây giờ Cơ Trường Không đã thành khán giả rồi.
Linh hồn của hắn vẫn còn, ý thức cũng rất rõ ràng nhưng hắn vẫn không cách nào khống chế được thân thể của mình. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình làm ra đủ loại động tác, cái loại cảm giác này vô cùng quái dị. Và việc hợp thể cùng giai nhân khuynh thành, loại kinh nghiệm này xem như độc nhất vô nhị rồi a!