Giờ phút này, trong lòng của cô tràn ngập chờ mong cùng vui sướng, cô sinh ra một ý nghĩ kiên định, nhất định phải sinh tiểu bảo bảo ra! Tống Hiểu Đình cứ nghĩ đi nghĩ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc cô nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có một cỗ hơi thở nóng bỏng lướt qua gò má, cứ quanh quẩn bên tai và cả khóe miệng. Những nụ hôn mãnh liệt lập tức rơi xuống, đồng thời mang theo cuồng nhiệt gặm nhấm.
Thời gian đầu mang thai không thể quan hệ! Câu nói vừa xuất hiện trong đầu này kích thích Tống Hiểu Đình dùng hết sức đẩy Tống Duẫn Thành ra.
Tống Duẫn Thành xoay người lại đè lên, bóp lấy chiếc eo mềm mại đem cô cố định dưới thân mình nói: "Mấy ngày qua quá nhẹ nhàng, nên đã quên giao dịch của chúng ta sao? Cũng không quan tâm nữ nhân kia sống hay chết sao?"
"Hôm nay không được!" Tống Hiểu Đình khó khăn mở miệng, cô vẫn chưa nghĩ ra tối nay nên dùng lý do gì để người đàn ông này buông tha cho cô.
"Cô lấy đâu ra tự tin để cảm thấy mình có thể nói 'không'?" khí thế bá đạo của Tống Duẫn Thành bao trùm bốn phương, tay phải sờ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ.
Tống Hiểu Đình dùng hai tay chống đỡ lấy lồng ngực của hắn: "Hôm nay thật không được."
"Tôi chỉ có ba mươi giây kiên nhẫn." sắc mặt Tống Duẫn Thành âm trầm, địch ý trong mắt lập tức hội tụ thành cuồng phong bão táp, sắp bùng nổ.
Tống Hiểu Đình nhìn hắn thờ ơ, đành phải dùng cả tay chân mà liều mạng giãy dụa, âm thanh run rẩy đến lạc giọng, "Không được, Tống Duẫn Thành em xin anh! Thật sự không được."
"Tôi nói được." giọng nói của Tống Duẫn Thành trong bóng đêm mang theo lạnh lẽo thấu xương, ở trên người cô công thành chiếm, dục hỏa không ngừng bốc hơi cả căn phòng.
Tống Hiểu Đình càng giãy giụa kịch liệt thì càng đổi lấy sự thô bạo hơn từ hắn, Tống Duẫn Thành cầm lấy chiếc thắt lưng bên giường trói hai tay cô lại, xốc lên giường, hắn hung ác khát máu như dã thú gầm gừ: "Đừng nghĩ rằng khi Tống Hồng Duyên tỉnh dậy, mẹ con cô sẽ được cứu."
Làn da nơi cổ tay Tống Tiểu Đình bị rướm máu vì vùng vẫy kịch liệt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, sự sợ hãi khiến cô bị tổn thương, nhưng cô cắn chặt miệng. Cố gắng để bảo vệ đứa con bé bỏng trong bụng, tính mạng không bị tổn hại gì.
Sức lực giãy giụa của Tống Tiểu Đình không đáng kể, không đả động đến Tống Duẫn Thành mà ngược lại càng khiến hắn khao khát và nóng lòng muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.
Ai tới cứu tôi với! Tống Hiểu Đình thể lực đã tiêu hao, hoàn toàn không có một chút sức lực phản kháng, cổ tay của cô da trầy trụa máu, rỉ ra rất đau rát, nhưng trong lòng đau đớn so với cổ tay gấp trăm lần.
Chưa bao giờ Tống Hiểu Đình lại tuyệt vọng như vậy, với cô bảo bảo là tia hy vọng vừa được thắp lên trong cuộc đời u ám, nó là sợi dây liên kết duy nhất giữa cô và Tống Duẫn Thành trên đời này, cô chưa bao giờ muốn có được điều gì đến thế. Nhưng, bây giờ nó sắp bị người đàn ông này cướp đi.
Sắc mặt Tống Hiểu Đình tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt tràn đầy bi thương cùng khuất nhục nhìn qua nam nhân này, hơi thở mỏng manh, "Tống Duẫn Thành, anh đã từng yêu em chưa?"
Tống Duẫn Thành không trả lời, chỉ hung hăng mà nhanh chóng cắm vào nàng chỗ sâu nhất!
Loại trải nghiệm có một không hai này, khiến thần kinh Tống Duẫn Thành vô cùng phấn khởi, thực tủy biết vị, mỗi một lần lại càng thêm nghiện.