Tôi gặp lại Tống Duẫn Thành vào buổi tối của năm ngày sau,trong phòng chăm sóc đặc biệt VIP của bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố C.
Vết dao ở trên bụng Tống Hiểu Đình, vết thương không lớn nhưng để lại một vết sẹo khó phai ở trên bụng cô.
Mọi người đều cho rằng cô không thể chấp nhận được việc mẹ mình biến thành người thực vật mà tự sát,lại được Tống Duẫn Thành cứu. Không ai biết được rằng,một dao này, là Tống Duẫn Thành đâm vào người cô.
Trong phòng bệnh sang trọng,chỉ có Tống Hiểu Đình và mẹ cô, hai bệnh nhân.
Nằm trên giường bệnh cạnh cửa sổ là Hà Tĩnh Di đang hôn mê, mẹ của cô, là phu nhân của tập đoàn quốc tế Hồng Duyên, có địa vị cao quý khiến vô số người ghen tị.Nhưng cũng chỉ có cô mới biết được nỗi chua xót đằng sau.
Hai mắt Hà Tĩnh Di nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt được mặt nạ dưỡng khí che phủ,toàn thân cắm đầy ống dẫn khí bất cứ lúc nào cũng sẽ như đèn cạn dầu. Vẻ cao quý và tao nhã của ngày xưa cũng đã không còn, thời gian trôi qua có mấy ngày phảng phất như già đi vài tuổi. Tống Hiểu Đình trong lòng rất khó chịu.
Những bối rối, buồn bã, tuyệt vọng của mười ngày qua khiến cô cả đêm đều mất ngủ.
Nếu như năm đó mẹ tôi không kết hôn cùng Tống Hồng Duyên thì đã không như bây giờ, tôi cũng sẽ không gặp phải Tống Duẫn Thành.
Y tá thay thuốc xong cho cô rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tống Duẫn Thành mang theo một thân mùi rượu và khí lạnh tiến vào, dùng tay trái đóng cửa lại.
“Thế nào còn chưa chết, mạng của cô cũng thật lớn”. Hắn có khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan lạnh lùng, khí thế hung hãn khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Hắn thản nhiên đứng trước giường bệnh của Hà Tĩnh Di,ánh mắt làm cho người khác không rét mà run.
Cho dù đem người phụ nữ trước mặt này xé xác thành nghìn mảnh cũng không thể xoá bỏ hận thù mà mười năm qua đã ăn sâu vào máu của hắn.
Mười năm trước, Hà Tĩnh Di chính là tiểu tam thượng vị cướp đi cha hắn và trở thành Tống phu nhân. Mẹ của hắn đã dùng cái chết để kết thúc một đời đau đớn. Ngày đó, mẹ hắn đứng trước mặt hắn, bà ấy cầm lấy con dao sắt bén tự đâm vào tim mình, máu tươi đột ngột phun ra, cảnh tượng đó đã trở thành ác mộng đeo bám hắn mười mấy năm trời.
Tống Hiểu Đình nhìn thấy hắn, theo bản năng co người vào trong chăn, nhưng lại sợ hắn nhất thời xúc động rút ống dưỡng khí của mẹ cô, đành phải cắn răng ngồi dậy: "anh trai, anh đã nói mỗi lần đâm em một dao, có thể đổi bảy ngày được sống cho mẹ em, hôm nay chỉ mới là ngày thứ năm."
"Cô cũng tin tôi nói?" môi Tống Duẫn Thành cong lên rất xinh đẹp, nhưng âm thanh lại mang theo một sự khinh bỉ rõ ràng.
"Bà ấy đã như vậy, tại sao anh lại không thể buông tha cho bà ấy?". Tống Hiểu Đình khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết bây giờ đã gầy đi rất nhiều,màu da trắng hơn tuyết, ánh mắt sáng ngời, luôn có một đạo ánh sáng như bắt lấy tâm của người nhìn vào, kể cả thời điểm ốm yếu như hiện tại.
Tống Duẫn Thành bất giác nhíu mày, chậm rãi đi về phía giường bệnh của cô, "Cô biết mẹ tôi đã trải qua sáu tháng cuối đời như thế nào mà?".
"Nhưng đó không phải lỗi của bà ấy".
"Câm miệng". Tống Duẫn Thành quát lên, vung tay tát vào mặt cô, ném Tống Hiểu Đình khỏi giường bệnh, bên má phải hiện ra dấu tay sưng đỏ.
Tống Hiểu Đình cảm thấy lỗ tai bên phải ù ù, trời đất quay cuồng một lúc, cô mới hoàn hồn lại, trong miệng có vị ngọt tanh rỉ ra.
"Cô nói chỉ cần giữ lại mạng bà ta, tôi muốn làm gì cũng được" Tống Duẫn Thành thân ảnh cao gầy đứng ngược với ánh sáng, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự châm chọc.
Tống Hiểu Đình còn chưa kịp mở miệng, Tống Duẫn Thành đã cuối người xuống hôn lên môi cô.
Khi đầu lưỡi ấm áp của hắn tiến vào khoang miệng, khoảnh khắc môi và răng hoà quyện vào nhau, trái tim của Tống Hiểu Đình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vì cảm giác nhói lên đột ngột làm cho cơ thể không ngừng run rẩy.
Đây cũng không phải là một nụ hôn bình thường, Tống Duẫn Thành hung hăng cắn nát đầu lưỡi của cô, mùi máu tươi trong miệng càng thêm nồng đậm, đại não uể oải của cô trong nháy mắt liền tỉnh lại, lúc cô phát hiện ra thì Tống Duẫn Thành đã xé rách áo của cô ra, bộ ngực đầy đặn mê người hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Mẹ của cô vẫn còn nằm bên cạnh giường bệnh, tiếp thu lấy oxy...
Tống Hiểu Đình đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ, cô liều mạng giãy giụa, cố trốn tránh nụ hôn và sự trêu đùa của hắn.
"Không được, đừng làm như vậy, ca ca." Âm thanh đứt quãng thoát ra từ đôi môi đang bị bịt kín của cô.
Trong lòng cô, Tống Duẫn Thành chính là một vị vua đứng ở trên mây, không thể chạm tới, cô cũng không biết từ lúc nào, cô đã bị người đàn ông này hấp dẫn, những bí mật và những điều thầm kín khiến cô cảm thấy bản thân mình không biết xấu hổ lại không thể kiềm chế mà luân hãm trong đó.
Cô đã thầm thích anh trai mình, tự bản thân cảm thấy rất xấu hổ, rất biến thái.
Nhưng lúc này, Tống Duẫn Thành giống như ác ma đến từ địa ngục, đầy hung ác và đáng sợ, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Không phải cô luôn muốn tôi đối xử với cô như vậy sao? Sao bây giờ lại giả vờ ngây thơ như vậy, cô giống như mẹ cô, đều không biết xấu hổ."
Cơ thể của cô gái ấm áp, mềm mại, tràn đầy co giãn khiến Tống Duẫn Thành giây tiếp theo có chút không tự chủ được mà hưng phấn, không chút do dự cúi đầu cắn một cái vào vai trái của cô.
“a!” cô hét lên đầy đau đớn, nhưng đổi lại là những vết cắn càng thêm tàn nhẫn.
“Muốn để mẹ cô sống lâu hơn, vậy để tôi làm chết cô ở trước mặt bà ta”.Tay Tống Duẫn Thành hướng tới hạ thân của cô, nắm chặt thắt lưng dùng sức kéo mạnh một cái...