[Tình Trai] Chênh Lệch

Chương 12: "Thứ Quyết Định Con Người Thật Ra Chỉ Tựa Mây Gió Thoáng Qua Thôi!"



Trời vẫn chưa sáng, Vấn Đông đã dậy trước chị Ly rồi, sáng sớm gặp thím Trân, thím Trân nghĩ anh là người về quê thất nghiệp cho nên rất để tâm tới anh, còn tìm việc cho anh nữa, anh không nghĩ gì liền đồng ý, thật ra ngồi ở nhà hay ở trên đường trông xe đạp rất chán, anh muốn khởi động, thử sức một chút.

Thím Trân nghe bác Năm đầu ngỏ muốn cào đất trồng cây, một mảnh đất rất rộng chỉ có mình ông làm không xuể, đang tìm người giúp, cho nên hôm nay lục đục đi theo bác ấy, làm Đinh Trì tỉnh dậy không thấy anh.

Bác Năm năm nay năm mươi bảy tuổi rồi sức khỏe vẫn còn tốt, con cháu đi học trên thành phố, ông chỉ có ba đứa con, hai đứa lấy vợ lấy chồng sống luôn trên thành phố, còn một đứa bị bệnh hình như là tâm trí không được bình thường, anh chỉ nghe ông nói mập mờ như vậy thôi, anh không có ý định đào bới nỗi đâu của người khác.

Vấn Đông hướng mắt nhìn ra xa, cách đó là ruộng nhà chị Ly, mà bãi đất ở đây tương đối lớn, cây cỏ rất nhiều, anh nhận cuốc trong tay bác, bác nhìn anh nói.

"Cháu làm nửa khoảng này, xong việc bác đưa tiền cho cháu liền!"

Anh nhìn bác cười không nói, bắt đầu làm việc, nắng chưa gắt lắm, thể lực anh tốt nhìn bác làm rồi bắt chước theo, cuốc một bãi đất, bắt đầu nắng gắt lên bác Năm đã cuốc gần xong nửa mảnh đất, anh vẫn còn chưa được một nửa phần của bác, tay đau rát đỏ một mảng, chê anh cũng được, nhưng Vấn Đông chưa từng cuốc đất bao giờ, lưng vừa mỏi, tay vừa đau, mồ hôi chảy từ trán chảy xuống.

Quá trưa rồi bác Năm đã cuốc xong một nửa, liền cuốc phần anh luôn, anh ngại quá, bác bỏ tiền thuê anh mà anh chẳng làm đến nơi đến chốn, đến khi xách cuốc về nhà bác Năm.

Bác Năm làm cả buổi sáng, sức khỏe còn tốt hơn cả anh, rủ anh vào nhà, sợ anh không uống được trà liền rót nước đun sôi cho anh, Vấn Đông cảm kích không đòi hỏi nhiều.

Nhà bác Năm nhìn có vẻ sơ sài hơi nhà chị Ly, bàn ghế không nói, giường ngủ cũng ở trong phòng khách luôn, sau lưng còn có một gian nhỏ đủ để chứa một cái giường nhỏ xíu, có khăn màng che lại, thấy bác Năm đang ở sau nhà, Vấn Đông không hiểu tại sao chân bước tới gian phòng khuất ánh sáng đó.

Khăn màng khẽ lung lây, Vấn Đông còn nghe thấy tiếng động nhỏ, lại gần mới biết là tiếng hát, rất nhỏ chẳng nghe rõ là bài gì, một bài hát anh không biết tên, nghe giọng hình như vẫn còn trẻ, Vấn Đông đứng trước cái màn vẫn không dám vén qua, một lúc sau khi anh có ý rời đi thì tiếng hát đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng nói phát ra nhẹ tựa không khí.

"Ai...vậy?"

Vấn Đông hơi sửng người, không biết có nên đáp lại hay không.

"Tôi là người làm việc cho bác Năm!"

Anh nói xong thì lại chẳng nghe tiếng đáp lại gì cả, sau đó đột nhiên khăn màn bị một bàn tay gầy gò trắng bệch run rẩy mở ra một khe hở, làm anh cũng ngừng thở theo, tự nhiên không khí có phần căng thẳng cổ quái, anh sờ mũi mình nương theo ánh sáng mờ, nhìn thấy được một gương mặt có nước da trắng bệch, không những vậy gương mặt này thật sự rất dễ nhìn nhưng ánh mắt lại vô hồn không có tiêu cự không biết đang nghĩ gì.

Vấn Đông chưa kịp nói chào hỏi gì, bác Năm từ sau bếp tá hỏa chạy ra, khép khăn vào trùm kín cả căn phòng, mạnh bạo lôi anh đi, vừa đi vừa thở hồng hộc.

"Đừng...đừng lại gần nó!"

Vấn Đông vẫn chưa hiểu gì hết, đã bị ông lôi ra ngoài nhà, không hiểu tại sao anh lại thấy ông đang tức giận, bác Năm dúi tiền vào tay anh, anh còn chưa kịp hỏi gì hết.

"Tiền công của cháu đây, bác hơi mệt rồi, cháu về đi!"

Cửa đóng lại, anh nắm một bọc tiền lẻ chết đứng ngoài cửa, thật ra anh không định lấy tiền của bác, anh có làm cái gì ra hồn đâu mà nhận tiền, nhưng bác làm anh không có cơ hội nói, đến giờ anh vẫn nhớ ánh mắt lướt qua một hồi đó, hình như có chút đáng thương rồi tuyệt vọng, không giống người bị tâm thần chút nào.

Vấn Đông thở dài, dù sao cũng là chuyện của người ta, anh nào có tài cán gì mà xen vào chứ, men theo đường trở về nhà chị Ly, mắt nhìn thấy thím Trân cũng ở đó.

Đinh Trì trước nhà thấy anh liền bước tới nét mặt có chút mơ hồ không rõ, cậu nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp nói: "Đồ là anh mua?"

Vấn Đông nhìn cậu rồi nhìn trong nhà, thấy hình như là cửa tiệm đã chuyển đồ tới nơi, đường đi khó khăn, vậy mà buổi sáng đã chuyển tới rồi, anh bình tĩnh đáp.

"Ừ anh mua!"

Đinh Trì càng nhíu mày hơn: "Anh mua anh sài à?"

"Sao em hỏi như vậy?"

Chị Ly với thím Trân thấy anh cũng tiến lại gần, Ly nói: "Em mua gì nhiều thế!"

Vấn Đông cười cười: "Em mua gì nhiều đâu!"

Bây giờ anh mới nhìn vào trong nhà, hình như nhiều thật nhà không nhỏ như để như vậy hơi chiếm diện tích, anh mua một cái tủ lạnh nhỏ, bếp ga, nồi cơm điện, hai cái quạt máy, chảo nồi với đồ ăn lặt vặt chất một đống, Vấn Đông sờ đầu mình lại cười.

Thím Trân cười lớn vỗ vai anh nói với Ly: "Có gì đâu mà nhiều, trên thành phố nhà người ta sống phải có đầy đủ tiện nghi!"

Ly vẫn khó xử lắm: "Như vậy không hợp lý lắm!"

"Em xin lỗi, em không biết làm em mua nhiều như vậy!"

Anh tự nhiên xin lỗi làm Ly quýnh quáng lên: "Tự nhiên xin lỗi chị, chị phải cảm ơn em mới đúng chứ, cảm ơn em nhiều lắm nha, bữa sau đừng mua gì nhiều nữa nha!"

Dù sao đồ cũng đã mua rồi, Ly bận thì bận tâm chỉ biết cảm ơn anh thôi: "Đinh Trì sắp xếp đồ đạc đi!"

Đinh Trì không phản bác làm theo lời mẹ, Vấn Đông bước tới phụ giúp, để sau hai tiếng rồi mới cắm điện tủ lạnh, bỏ thức ăn tươi sống vào, có tủ lạnh tiện hơn nhiều, một cái quạt máy cho Ly còn cái quạt kia định cho Đinh Trì, nhưng cậu nói quạt của cậu vẫn còn tốt, anh đành thay đổi quạt của anh thôi.

Chiều tối, anh thấy Đinh Trì tắm xong vẫn không thay đồ đi làm mà xoắn quần áo cầm một cái thùng định đi đâu đó, Vấn Đông thấy liền hỏi.

"Em không đi làm sao??"

"Cuối tháng được nghỉ một ngày!"

Vấn Đông gật đầu: "Vậy tối rồi em còn xuống ruộng sao?"

"Không! Em đi hái sen!"

Vấn Đông thấy thú vị: "Hái sen à? Gần đây không?"

Đinh Trì nhìn anh thêm mấy lần: "Đầu ngỏ không xa lắm!"

"Vậy anh đi với em!"

Đinh Trì không nói gì, anh đi theo, cũng không hỏi cậu hái sen làm gì.

Đầu ngỏ cách đó khoảng luống ruộng còn có một cái hố đầm sen thật, hơn nữa lại rất lớn, hoa sen mùa này nở hồng rực Vấn Đông thấy vẫn không quên tác nghiệp cho chuyến đi của mình, bèn lấy điện thoại ra, lựa góc máy, trên bầu trời ánh rạng đông vẫn đang hừng hực đỏ rực, như vậy thật sự rất đẹp, Đinh Trì lắc đầu lội xuống đầm, đầm không sâu mà có bùn lầy, lỡ trượt chân một cái luống xuống chắc tới ngực người, Đinh Trì đã quen rồi nên chỗ nào nên đi chỗ nào không nên đi đều biết, Vấn Đông cũng không tùy tiện xuống.

Đinh Trì nhắc anh mấy lần: "Anh đừng xuống, đầm sâu nguy hiểm!"

Vấn Đông đương nhiên không hề tùy tiện một chút nào, ở trên bờ với hái mấy búp sen nhỏ, lột hạt ăn thử, nhai nhai thì sắc mặt trở nên nhăn nhúm, nhổ ra luôn.

"Đắng quá!"

Đinh Trì ở dưới đầm nghe thấy tiếng của anh bỗng quay lại thấy mắc cười: "Anh phải gở tim sen ra, không gở đắng đúng rồi!"

Vấn Đông ồ lên, còn có chuyện này nữa à, anh làm theo gở nữa hạt ra thấy cái tim sen màu xanh nhỏ xíu, anh ăn nữa còn lại, không đắng thật, anh quả thực chẳng biết có chuyện này, anh không thường xuyên ăn cái này lắm, chỉ uống trà hoặc sen sấy khô, họ căn bản đã gở tim ra rồi.

Đinh Trì cười vì điệu bộ hai lúa thành phố của anh, cậu với tay hái mấy búp sen, một tháng hái một lần, nhà cậu thích uống trà hoa sen, làm cũng rất dễ không khó, hái một chốc đầy cả thùng rồi.

Đinh Trì quay trở lại, Vấn Đông vẫn trên bờ tác nghiệp, cậu bước mấy bước tới gần anh, bỗng nhiên chân đạp hụt một cái, mà đã lâu rồi cậu không đạp trúng hố sâu như vậy, chân bị mắc cứng dưới đầm có nhúc nhích cũng không lên nổi, sắc mặt bỗng chốc như đưa đám.

Vấn Đông chụp đủ thấy Đinh Trì từ lúc nào đã đứng gần mình: "Sao thế? Ở đây có sen đâu mà em hái!"

Mãi lúc sau mới nghe cậu nói: "Chân em...đạp trúng hố rồi!"

"Hả!" Vấn Đông lập tức bỏ điện thoại vào trong túi quần, nhìn dưới chân cậu bị lấp bởi nước cùng bùn đen, anh tưởng cậu bị gì nghiêm trọng, sợ cậu luống cả người xuống, cho nên đẩy mấy lá sen ra chừa ra một khoảng trống, anh đưa tay ra với cậu.

"Em bắt lấy tay anh!"

Nét mặt Vấn Đông rất nghiêm túc như làm nhiệm vụ, Đinh Trì nhìn bàn tay trắng gầy của anh, được một lúc liền với tay ra bắt lấy tay Vấn Đông, tay anh có độ ấm nhấn định, tay Đinh Trì dính bùn, làm bẩn luôn tay anh, nhưng bây giờ không ai để ý chuyện đó, sức Vấn Đông rất lớn, được một lúc lôi cậu lại gần bờ, Đinh Trì dễ dàng hoạt động chân mình, mà Vấn Đông vẫn chưa hề có ý định buông tay cậu ra, đỡ cậu lên gần bờ rồi mới buông.

Đinh Trì lúc này khẽ nói: "Cảm ơn anh!"

"Nguy hiểm quá, em đi một mình thì làm sao?"

Lúc đó bầu trời đã đen ngòm rồi, tại ở cách xa xóm cho nên ở đây rất tối, nương theo ánh trăng nét mặt Vấn Đông có chút lo lắng, Đinh Trì nhìn anh hơi sửng người.

"Lúc trước em đi cùng với bọn Bá Điền, hôm nay bọn nó bận rồi!"

Vấn Đông nhận lấy cái thùng trong tay cậu tự mình xách, anh mở đèn trong điện thoại ra rọi sáng đường đi, muỗi nhiều nhưng anh bị chích quen rồi, tự nhiên chẳng còn cảm giác nữa, có khi sáng mai thức dậy thấy một đống dấu muỗi đốt.

Có ánh sáng chẳng ai nói lời nào, Đinh Trì mở miệng phá tan bầu không khí.

"Lúc sáng anh đi làm thuê cho bác Năm à!"

Thật ra cậu thắc mắc Vấn Đông mua nhiêu đồ chắc hẳn có tiền sao phải tự làm khổ mình, nhưng cậu không nói, chỉ tùy tiện hỏi thăm như vậy.

"Ừ! Anh cứ tưởng sức khỏe anh tốt có thể làm hết, nhưng thật ra không như vậy, mệt chết anh mất!"

Nghe anh than vãn, Đinh Trì cười không nói, cậu nhắc tới anh mới nhớ, Vấn Đông thật ra vẫn lưu tâm người đàn ông ở trong gian phòng nhỏ xíu đó, chắc chắn là con trai của bác Năm, mà anh không biết hỏi ai, thấy Đinh Trì ở bên, anh không kìm được hỏi.

"Em có biết...con trai của Bác Năm bị bệnh gì không?"

Vấn Đông đột nhiên nhắc tới làm Đinh Trì đứng sựng lại, kinh ngạc hỏi: "Anh...thấy anh ấy rồi à, bác Năm cho anh vào?"

Vấn Đông khó hiểu với ánh mắt khác lạ cậu, lắc đầu nói: "Không! Anh tự tiện lại gần, anh thấy rồi, nhìn không giống bệnh nhân tâm thần cho lắm!"

Đinh Trì nghe vậy bước đi tiếp, đột nhiên nhớ tới lời Vĩ Thành nói về Vấn Đông vẫn còn ong ong vào tai, Đinh Trì sống đến tuổi này chẳng trẻ cũng chẳng lớn, nhưng cậu nhìn mọi chuyện không hề cực đoan như mọi người, hoặc có lẽ cậu không hề quan tâm, cũng giống như anh Từ Khôi con của Bác Năm, cả đời bị dày vò, cậu không có tiếng nói, cũng chỉ biết lặng lẽ nhìn, con người hình như rất thích áp đặt cuộc sống của mình vào người khác, đặt biệt là con cái của mình, sống trên đời, vui vẻ với nhau không được hay sao? Mấy thứ quyết định bản thân thật ra chỉ tựa mây khói thoáng qua thôi, sao phải tự làm khó mình rồi làm khó con cái.

Đinh Trì thấy phía trước đã là nhà mình rồi miệng khẽ nói.

"Không bệnh, là bị đánh đến bệnh!"+

__________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv