“Phóng à, hay là ông thuê tôi đi.” Hoa Đồng dựa vào giường, vừa chơi game vừa bảo với Tần Phóng.
“Thuê ông làm gì?” Tần Phóng ngồi trên ghế đọc sách, hỏi cậu ta.
Hoa Đồng nói: “Dạy bổ túc cho ông, ông học lớp phụ đạo cũng tốn đến mấy chục ngàn, mấy môn học chung để người anh em này dạy cho ông là được rồi.”
Tần Phóng cúi đầu đọc sách, bảo rằng: “Tôi cũng không có ý định đăng ký lớp.”
“Ông cứ coi như ông có ý định ấy đi,” Hoa Đồng bảo, “Xong bị tôi cắt ngang, tôi dạy học cho ông.”
Tần Phóng nhìn về phía cậu ta, “Thế người anh em định thu phí thế nào hả?”
Hoa Đồng nói: “Ông cho tôi ở chỗ của ông đi, không thu tiền thuê nhà của tôi. Cho tôi ở không, thế là thầy Hoa đây ngày ngày chỉ dạy cho.”
Tần Phóng không nói được nữa mà bật cười: “Đừng lằng nhằng, có ai cản trở ông ở đây đâu.”
Hoa Đồng chơi một ván game xong, di động hơi nóng máy, cậu ném sang một bên, nằm thẳng xuống duỗi người ra, thở phào một hơi: “Có người anh em tốt quá.”
Mới đây Tần Phóng thuê một căn nhà trọ, cách trường học của họ không quá xa. Sau khi tựu trường phòng ký túc có ba cậu bạn năm nhất vào ở, ba năm một thế hệ, Tần Phóng thực sự cảm thấy không cùng một tần số với mấy đứa trẻ năm nhất. Không biết có phải hồi năm nhất cậu cũng như vậy hay không, nhưng bây giờ ký túc xá quá ầm ĩ. Hơn nữa Tần Phóng đã quen ở với hai người bạn cùng phòng trước, bây giờ đổi sang người khác cứ cảm thấy sai sai.
Bởi vậy nên cũng không ở nữa, chuyển ra ngoài.
Căn phòng trọ ở đơn chỉ mấy chục mét vuông, không lớn, nhưng đủ cho cậu ở. Hoa Đồng cũng tới đây, ở chỗ cậu được mấy ngày rồi, hoàn cảnh ở ký túc xá kia thực sự quá đơn sơ.
Thực ra bây giờ không có tiết Tần Phóng cũng có thể về nhà, nhưng cậu thực sự không muốn ở nhà họ GIản, căn nhà cũ lại quá xa, không tiện đi lại.
Bây giờ ở nơi đây thực sự rất thoải mái, Hoa Đồng cũng thấy vậy, ở rồi chẳng muốn đi.
Bây giờ Hoa Đồng cũng không có việc gì, thi thoảng tới trường học làm mấy đề tài, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, đến khi lên cao học cũng thảnh thơi như vậy. Tần Phóng học bài, cậu chơi điện thoại cả trưa, buổi trưa đi bộ ra ngoài mua đồ, mang bữa trưa hai người về.
Những khi học tập Tần Phóng rất chăm chú, Hoa Đồng đi rồi trở về mà cậu cũng không hay.
Hoa Đồng đặt cơm lên bàn, rửa tay xong quay về vỗ vai Tần Phóng: “Nghỉ ngơi, ăn cơm đi.”
“Tới đây.” Tần Phóng đáp một tiếng.
Cuối tháng chín trời không còn oi nóng nữa, đầu thu không cần bật điều hòa, chỉ cần mở cửa sổ cho gió thổi vào thôi cũng đã rất thoải mái. Tần Phóng rửa tay rồi đi ăn, cậu ăn miếng thịt bò, cũng không tệ lắm, nhoẻn cười bảo rằng: “Hai đứa mình ở như vậy cũng ra dáng phết, Đồng của tôi hiền lành đức hạnh cứ như bà chủ ấy nhở.”
“Dù sao ông là kim chủ, tôi phải cố gắng hầu hạ ông chứ.” Hoa Đồng cười đến độ ngốc xít, bây giờ hai người họ ngày ngày bên nhau như hai kẻ ngốc vậy.
Tần Phóng ăn được một nửa đột nhiên bảo: “Thực ra chỉ là hai thằng già FA không đến được với nhau.”
Hoa Đồng suýt chút nữa không nuốt nổi miếng cơm trong miệng: “Ăn thì ăn đi, ông ấy, nói nhiều làm gì.”
Tần Phóng hả hê, một lúc sau còn bảo: “Thật thế mà. Lúc tôi không FA ông có là gì đâu.”
“Nói vậy mà nghe được à?” Hoa Đồng “hừ” một tiếng, “Bây giờ thì có mống nào đâu? Giờ thằng nào hơn thằng nào nhở, tôi đây chưa từng hạnh phúc ngọt ngào nên cũng chẳng phải đau đáu nhớ nhung, bây giờ ai đau lòng người ấy biết, nhở.”
Hoa Đồng nói câu này quá độc địa, trái tim bị chọc nát bấy.
Thực ra hai người họ nói chuyện cũng không tránh né chuyện này, trước mặt Tần Phóng đây không phải một vết sẹo cần tránh đề cập tới. Mới đầu Hoa Đồng còn không dám nói, sợ Tần Phóng yếu lòng bị tổn thương, nhưng sau đó nhận ra mình nghĩ quá nhiều rồi, thái độ Tần Phóng rất bình tĩnh điềm nhiên, nói thì nói, không cần phải chú ý tránh né gì cả.
Hình Viêm đã đi được hai tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, khi đó còn là ngày hè oi ả, mà giờ trời đã sang thu.
Họ không liên lạc lại với nhau, Hoa Đồng rất phục Tần Phóng về điểm này, trước đây yêu thích đậm sâu là vậy, mà giờ không ở bên nhau thì cũng không dây dưa nữa, đừng cứ “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Cậu không còn thấy Tần Phóng và Hình Viêm nói gì với nhau, cũng không thấy họ qua lại nữa.
Giải quyết lưu loát mà sạch sẽ.
“Tôi có cần phải xóa nick anh ấy không?” Lúc đó Hoa Đồng còn hỏi như vậy.
Tần Phóng lắc đầu bảo: “Không cần đâu, ông xóa làm gì, tôi còn không xóa cơ mà, trẻ con thế.”
Hoa Đồng bảo: “Thế thì thôi, cơ mà chắc sau này cũng không liên lạc gì nữa.”
Có liên lạc hay không thì không biết, nhưng khi đó nếu đã thêm vào thì vẫn còn giao tình, bởi vì không yêu nữa mà xóa bạn bè, có vẻ rất trẻ con. Giống như Tần Phóng cũng không xóa nick Tư Đồ và Hàn Tiểu Công, dù rằng quan hệ của họ vốn không tệ.
Nhưng hai tháng này đúng là đã xảy ra không ít chuyện, bây giờ quay đầu ngẫm lại, hai tháng trước, hai tháng sau, dường như khoảng cách rất xa xôi, nhìn lại thấy hoảng hốt.
Trên weibo đột nhiên ầm ĩ chuyện của Hàn Tiểu Công, ầm ĩ suốt một khoảng thời gian dài, còn lên hot search nhiều lần. Chuyện này đến bây giờ Tần Phóng nhớ lại vẫn còn muốn chau mày, từ trước đến giờ cậu không thích những chuyện linh tinh này, phiền phức, cũng ảnh hưởng tới tâm tình. Hơn nữa bản thân chuyện này cũng khiến người ta thấy lạnh lòng.
Nghe như một câu chuyện cười, nhưng tình cảm và nhân tính bị vạch trần lại quá đỗi trần trụi, xấu xí, lúng túng.
Nguyên nhân là một beauty blogger đăng hai dòng trạng thái, tag thẳng Hàn Tiểu Công, sau đó lại đăng một bài viết rất dài trên weibo, nói rằng Hàn Tiểu Công làm người thứ ba, cướp bạn trai của cô ấy. Cô hạ thấp bản thân, tả mình nghe rất thảm. Weibo của cô vốn chỉ có hơn mười ngàn fan, cũng không nhiều, nhưng bây giờ dân tình rất hóng hớt, chuyện này dễ dàng bị làm ầm ĩ lên.
Lúc Tần Phóng nhìn bài viết đó rất kinh ngạc, cậu thực sự kinh ngạc, bởi người bạn trai bị cướp kia thế mà lại là Tạ Triết.
Trong bài viết còn đính kèm hình ảnh, hình ảnh cặp đôi yêu nhau, còn có lịch sử trò chuyện giữa cô và Tạ Triết. Chuyện Tạ Triết và Hàn Tiểu Công đến với nhau vốn không phải bí mật gì, khoảng thời gian đó rất hot, Tạ Triết và Hàn Tiểu Công tương tác dưới bình luận rất nhiều, hơn nữa cũng công khai đăng ảnh.
Chuyện này dường như muốn vùi dập, chứng minh Hàn Tiểu Công là người thứ ba, chỉ trong một đêm mà weibo của Hàn Tiểu Công như bị oanh tạc, hơn năm mươi ngàn bình luận mắng chửi. Chuyện ầm ĩ suốt cả đêm, lúc Tần Phóng nhìn weibo của Hàn Tiểu Công, cậu có thể nhìn thấy những lời chì chiết thậm tệ đến mức không thể ngờ tới.
Người nổi tiếng trên mạng vốn dễ chuốc những lời mắng chửi, có chuyện gì xảy ra với người nổi tiếng dường như cũng dễ mắng chửi hơn.
Tần Phóng không xem weibo Hàn Tiểu Công thì có lẽ không ngờ trên mạng người ta có thể chì chiết một con người đến như vậy, thực sự không thể khoanh tay ngồi nhìn. Lúc đó Tần Phóng rất phẫn nộ, phẫn nộ vì thì ra Tạ Triết vẫn còn bạn gái, sau đó lại phẫn nộ trước các cư dân mạng vừa xem dòng trạng thái đã bắt đầu ầm ĩ mắng chửi.
Tạ Triết và Hàn Tiểu Công bên nhau mấy tháng, Tần Phóng không hề nghĩ tới việc cậu ta không phải người độc thân. Cậu ta mê mệt Hàn Tiểu Công như vậy, nhìn thế nào cũng không giống là giả, mê mẩn như bị hút hồn.
Thậm chí phản ứng đầu tiên của Tần Phóng khi nhìn bài viết kia là không tin, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây là sự thực.
Chuyện này quá bực mình, mới đầu Hàn Tiểu Công còn không để ý, Tần Phóng cũng đoán có lẽ anh ấy sẽ không để ý.
Hơn nữa thực ra cũng không có gì để nói, chẳng lẽ nói anh ấy không biết chuyện? Không biết Tạ Triết còn có bạn gái? Anh ấy nói vậy ai sẽ tin chứ.
Nhưng Hàn Tiểu Công không lên tiếng về chuyện này cũng không được, cô gái kia vẫn còn đăng bài viết không chịu yên, khóc lóc than mình thảm nhường nào. Chuyện này bùng nổ quá nhanh, không thể mãi mãi không lên tiếng.
Sau đó Hàn Tiểu Công đăng một weibo ngắn gọn, chỉ nói là anh ấy không biết chuyện. Anh ấy không thể giống như cô gái kia khóc lóc tỏ vẻ mình đáng thương biết nhường nào, đấy không phải tính cách của anh, anh không thể làm như vậy. Bởi vậy nên anh chỉ nói mấy câu đơn giản, trong mắt những kẻ đã giơ kiếm sẵn sàng tấn công, lời anh nói chẳng khác nào một lời khiêu khích.
Phía đối diện không muốn chuyện này dừng lại, cô gái kia mới đầu chỉ có mười ngàn fans đã lên đến một trăm ngàn fan. Mỗi ngày đều đăng cuộc trò chuyện mới, cô còn có được cuộc trò chuyện của Tạ Triết và Hàn Tiểu Công cũng. Cuộc trò chuyện riêng tư nay bị rêu rao trên mạng như vậy, quá khó xử.
Phía sau mọi người mắng chửi thế nào không cần nghĩ cũng biết. Chuyện này quá khó chịu, nhắc đến thôi đã thấy phiền rồi.
Cư dân mạng khoác chiếc áo giáp cứng rắn, giơ thanh đao sắc lẻm trong tay, giữ gìn cái gọi là “chính nghĩa”. Mọi người nói đại nghĩa lẫm liệt lắm, độc ác nhất là nguyền rủa và chửi bới ném cho họ cái danh kẻ xấu.
Cái gì mới là chính nghĩa, cái gì mới là tội ác, trên mạng internet ai tới định nghĩa những điều này. Thực ra chân tướng cũng không quan trọng như vậy, một hot boy trên mạng mà xinh đẹp hơn bất cứ cô gái nào, anh có nói hay không cũng không quan trọng, đâu ai muốn nghe giải thích. Trước khi anh lên tiếng khán giả đã chọn phe cho mình, không cần nói cũng đã thua.
Chuyện này Tần Phóng không đi hỏi Hàn Tiểu Công, không nhắc với anh ấy. Mấy chuyện phiền lòng này đừng nói thì hơn.
Hàn Tiểu Công và Tư Đồ đã trở về, họ không còn ở nơi đây, cũng đã rất lâu rồi Tần Phóng không gặp họ. Chuyện của Hàn Tiểu Công ầm ĩ quá lâu, moi móc ra rất nhiều tin tức, và cả những chuyện họ từng làm. Châu Tư Minh, Hình Viêm, không ai thoát được, ảnh thời cấp hai của họ còn bị đào bới ra. Trong hình Hàn Tiểu Công để kiểu tóc scene, lại mang theo phong cách thời đại ấy, những bức hình đó đều bị lấy ra làm hình chế giễu.
Chuyện Châu Tư Minh và Hình Viêm đánh nhau thời đi học cũng bị lôi ra, thêm mắm thêm muối nửa thật nửa giả. Hàn Tiểu Công trong lời họ nói đã trở thành một nam sinh mới lên cấp ba đã được bao nuôi, mấy người trong căn nhà đó cũng bị bôi đen thành thứ quan hệ hỗn loạn. Mấy lời nói quá buồn nôn, Tần Phóng cảm giác như họ muốn bôi đen Hàn Tiểu Công mà đã chà đạp lên những con người ấy, không hề có giới hạn.
Sau đó Tần Phóng gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tiểu Công, Hàn Tiểu Công nghe điện thoại vẫn rất ung dung. Tần Phóng nói chuyện với anh một lúc, Hàn Tiểu Công còn hẹn cậu đi chơi.
Họ không nhắc tới chuyện Tạ Triết.
Tần Phóng hỏi anh: “Sức khỏe Tư Đồ thế nào rồi?”
Hàn Tiểu Công nói: “Không ổn lắm.”
Tần Phóng hỏi: “Về mà vẫn bị ho à?”
Hàn Tiểu Công “Ừ” một tiếng, thở dài bảo: “Rảnh thì đến chơi đi.”
Tần Phóng nói được rồi.
Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Còn liên hệ với anh Viêm không?”
Tần Phóng khẽ nói không.
Hàn Tiểu Công mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Tàn nhẫn thế, cả hai người đều tàn nhẫn thật. Không hối hận chứ?”
“Không biết nữa.” Tần Phóng suy nghĩ rồi đáp vậy.
Hàn Tiểu Công bảo cậu tàn nhẫn, nói hai người đi rồi có lẽ không thể quay đầu lại, giờ anh ấy đi rồi có lẽ mấy năm nữa cũng không gặp nhau.
Hoa Đồng cũng nói hai người bá đạo thật, nói chia tay thì chia tay, rất dứt khoát. Mỗi lần nói tới đây Tần Phóng đều cười cười, không nói nhiều, chuyện này người khác nhìn vào đều cảm thấy hai người họ bướng, cảm thấy tình cảm sâu sắc như vậy nói buông là buông được, ngầu thật.
—— Ngầu cái gì chứ, chỉ ngầu trong mắt người khác thôi.
Thực ra trước khi đi Hình Viêm gọi điện thoại cho Tần Phóng, Tần Phóng bắt máy. Cậu cũng tới sân bay.
Hai người họ từng gặp nhau, chứ không phải không hề gặp mặt như những gì người khác nghĩ.
Họ không hề ung dung hào hiệp như trong mắt người ngoài, lúc gặp mặt còn vòng tay ôm nhau.
Ngày hôm đó Hình Viêm mặc chiếc áo sơ mi, Tần Phóng mỉm cười vỗ tấm lưng anh, nói chúc anh Viêm tiền đồ như gấm. Hình Viêm xoa gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cậu.
Một cái ôm thân thiết nhưng không vượt quá quy củ, ở sân bay không có gì đặc biệt, như bao cặp anh em tiễn biệt nhau.
Ngày hôm đó, từ đầu tới cuối Hình Viêm đều không cất tiếng.
Sau cái ôm kia hai người họ cũng không còn gì để nói, những điều cần nói đã nói rồi, không cần phải nhắc thêm. Tần Phóng chỉ đi nhìn anh một chút, tiễn anh, tiễn rồi đi.
Cậu đi trước, không đợi được đến lúc Hình Viêm check in.
Tần Phóng đi được mấy bước thì quay đầu nhìn lại, mỉm cười vẫy tay với Hình Viêm. Tần Phóng cười tươi như lần họ gặp lại nhau trong thư viện, tình cảm rất thẳng thắn, cười rất đỗi chân thành, rất đẹp.
Hình Viêm nhìn cậu, cũng mỉm cười theo. Sau đó anh khẽ hé môi, trong răng cắn một thứ đồ. Anh dùng lưỡi đội nó lên.
Tần Phóng đứng từ đằng xa nhìn anh, trong lòng chực trống rỗng. Cậu xoay người, gần như chạy ra khỏi sân bay.
—— Trong miệng Hình Viêm vẫn luôn ngậm hờ cắn hờ một ngôi sao màu xanh lam.