Tả Thịnh Diễn trước giờ đều không thích dạ tiệc, trừ phi là dạ tiệc tất yếu của quân đội cần hắn ra mặt, còn lại rất ít tham gia. Bản thân người mời cũng chỉ là xuất phát từ sự lễ phép, thế nhưng không ngờ Tả Thịnh Diễn lại thật sự đồng ý.
Bởi vì Tả Thịnh Diễn sắp đến, người tổ chức phải nắm chắc thời gian trước dạ tiệc thực hiện một vài bố trí.
Người tổ chức dạ tiệc là chồng của chị họ Thanh Nhược, Thanh Nhược từ giữa ngọ đã bị kêu lên hỗ trợ bố trí, đến hai giờ trước yến hội, anh rể vội vội vàng vàng chạy đến, lại dặn dò thêm một đống thứ.
Chị họ lại không hề sốt ruột, nhìn chồng mình giao quá nhiều việc cho Thanh Nhược, không cao hứng giành lấy toàn bộ đồ vật trên tay cô ném lên sô pha, "Anh bớt sai em gái em đi, em bảo cô ấy tới chơi chứ không phải đến làm người phục vụ."
Anh rể nhăn mặt, "Mấy việc này không phải là Thanh Nhược bố trí tốt nhất sao?"
Chị họ vẫn không vui, kéo cánh tay Thanh Nhược không buông, "Cái gì mà bố trí tốt nhất, không phải đã bố trí xong hết rồi ư?"
Thanh Nhược cười, vỗ vỗ lên tay cô trấn an, "Không sao đâu, để em nhàn rỗi cũng chẳng được gì, vả lại không mệt mà." Nói xong liền đi qua sô pha ôm lấy đồ vật trên đó.
Chị họ nhăn mặt không chịu, anh rể vui vẻ.
"Không phải, Tả tướng quân sắp đến đây."
"Ai?" Chị họ quay đầu, tỏ vẻ mình có chút mờ mịt.
"Tả tướng quân, Tả Thịnh Diễn nha!" Anh rể rất sốt ruột rất lo âu, lướt qua chị họ đem một đống thứ nhét vào trong tay Thanh Nhược, "Thanh Nhược, vất vả em vất vả em."
"Không sao ạ." Thanh Nhược cười cười, đứng dậy đi làm việc.
Chị họ còn ở trạng thái ngây người, "Tả Thịnh Diễn á? Cứ tưởng anh ta chưa bao giờ tham gia dạ tiệc?"
"Anh làm sao biết được......"
"Ai nha!" Anh rể còn chưa nói xong, chị họ đã vội vội vàng vàng ngắt lời, xách váy dẫm giày cao gót lộc cộc đi mất, "Bên kia bên kia, bố trí lại một chút."
"......"
Vốn dĩ cho rằng sau khi dạ tiệc bắt đầu thì Tả Thịnh Diễn mới đến, không ngờ hắn lại tới trước mười lăm phút, vừa vặn là thời gian các tân khách trình diện, cho họ đủ mặt mũi.
Hắn thay quân trang, đổi một thân tây trang thẫm màu, cổ tay áo có một ít hoa văn chìm, thân hình đĩnh bạt.
Một đám người tiến lên nghênh đón, hàn huyên chào hỏi với hắn.
Tả Thịnh Diễn thích sự yên lặng, bản thân cũng không phải người nói nhiều, hắn có thể tới đã ngoài dự kiến của mọi người, căn bản không có ai ngốc nghếch nhào lên chọc người ta phiền lòng, đều là thăm hỏi xong thì không quấn lấy nữa.
Anh rể và chị họ là người tổ chức yến hội, tuy rằng cần chiếu cố những khách khứa khác, nhưng Tả Thịnh Diễn cũng rất quan trọng.
Tả Thịnh Diễn nâng một ly rượu trên khay của người hầu, chạm ly với anh rể và chị họ, một tay để sau người, tự mình uống trước một ngụm, "Cứ tùy ý là được, không cần cố kỵ tôi."
"Vâng vâng vâng." Lời thì nói thế, chứ hắn là đối tượng trọng điểm cần chiếu cố, sao có thể không để ý được.
Thanh Nhược từ bên cạnh đi ngang qua, ánh mắt Tả Thịnh Diễn dừng trên một góc sườn xám màu nhạt của cô, lên tiếng gọi, "Cô Từ."
Thanh Nhược xoay người, đóa hoa ngay vạt áo dường như theo động tác của cô mà nở rộ trong không trung, đêm nay cô có trang điểm nhẹ, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn chiếu rọi sáng ngời, quay đầu lại nhìn thấy hắn thì mỉm cười thuần tịnh nhu hòa, đi thẳng về phía hắn, "Tả tiên sinh."
Anh rể pha trò, "Ha hả, tướng quân và Thanh Nhược biết nhau nha ~"
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, "Cô Từ là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Hữu."
"......" Sao tôi lại không biết còn có tầng quan hệ này nữa, chị họ và anh rể liếc nhau, trong mắt hai người đều là ý tứ giống đối phương.
Thanh Nhược đi đến bên cạnh, anh rể cầm một ly rượu từ trên cái bàn phía sau định cho cô, động tác của Tả Thịnh Diễn càng nhanh hơn, nước trái cây trong tay đã lập tức đưa qua, thức uống đặt một loạt, hắn chọn nước chanh mà Thanh Nhược thích.
Thanh Nhược nhận lấy nói lời cảm ơn, anh rể méo miệng để ly rượu trở lại chỗ cũ.
Đến nước này nếu vẫn chưa nhìn ra chút gì thì thật là tội lỗi quá, "Tới tới tới, chúng ta cùng nhau uống một ngụm."
Bốn người nâng ly chạm vào, anh rể kéo chị họ đi, bắt đầu bán cái cho Thanh Nhược, "Vậy Thanh Nhược tiếp Tả tướng quân một lúc nhé, anh với chị họ đi đón khách một chút."
"À, vâng."
"Tả tướng quân, xin lỗi không tiếp được, có yêu cầu gì cứ nói với Thanh Nhược là được."
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, "Ừm."
Thanh Nhược tiếp Tả Thịnh Diễn, vài người quen biết hắn đi đến chào hỏi, cô cùng họ uống hai ngụm nước trái cây, đến nỗi thanh niên tài tuấn chị họ vốn muốn giới thiệu cho cô, thấy Tả Thịnh Diễn liền căn bản không dám tiến lên bắt chuyện.
Hai người tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, dáng ngồi của Tả Thịnh Diễn tùy ý hơn một chút so với ngày thường, tiện tay đặt ly rượu lên cái bàn bên cạnh, một tay gác trên lưng ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn cô, "Chị họ cô muốn làm mai cho cô?"
Thanh Nhược cười nhẹ gật gật đầu.
"Cảm giác thế nào?"
Thanh Nhược bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt đen nhánh sáng trong, "Cảm giác gì cơ?"
Tầm mắt Tả Thịnh Diễn từ trên gương mặt nhỏ tinh xảo của cô dịch xuống chỗ mắt cá chân, ngày thường đều là giày đế thấp ba phân, đêm nay cô lại mang giày cao gót, "Chân có đau hay không?"
Thanh Nhược theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua chân mình, "Còn ổn ~"
"Ừ." Hắn không nói gì nữa, tư thế chân khi dựa vào sô pha tuy tùy ý, nhưng phần lưng lại căng thẳng, khẽ nhắm mắt một lúc dường như đang dưỡng thần.
Thanh Nhược yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, nước trái cây đã uống được một nửa, thỉnh thoảng lại nâng ly nhấp một ngụm.
Lúc nước trái cây của cô còn dư lại một phần ba, Tả Thịnh Diễn mở mắt, sân nhảy bên kia đã sắp kết thúc một khúc, giọng nói hắn khá ôn hòa, "Muốn cùng tôi nhảy một bài không?"
Khóe miệng Thanh Nhược cong lên một nụ cười, đứng lên thả cái ly trong tay xuống bàn, ở bên người hắn vươn tay, "Được nha ~"
Tả Thịnh Diễn nhìn thoáng qua bàn tay cô, nâng tay mình áp lên, tay hắn nóng hơn tay cô một chút, vừa đặt lên đã trong nháy mắt đảo khách làm chủ, tay cô xoay một cái biến thành bị nắm trong lòng bàn tay hắn.
Hắn kéo cô đi về phía sân nhảy, bước chân rất nhỏ, tốc độ cũng thật chậm.
Tới cạnh sân nhảy, vừa lúc khúc tiếp theo được bắt đầu, hắn buông tay cô ra, khom lưng làm một cái lễ thân sĩ, "Có thể may mắn được mời em nhảy một bài không?"
Thanh Nhược cười khẽ, đặt tay mình lên.
Tả Thịnh Diễn kéo cô di chuyển vào sân nhảy, động tác rất thong thả, cánh tay bên hông cô chỉ có chỗ khuỷu tay đặt ở phần lưng, bàn tay cách không khí không chạm vào người cô.
Nhảy chỉ mới nửa bài, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chân cô, kéo thẳng ra khỏi sân nhảy.
"Tôi ở chỗ lúc nãy, khi nào muốn về nhà thì gọi tôi." Tả Thịnh Diễn thả tay cô ra, đứng một bên lên tiếng nói, mím môi, lại bổ sung một câu, "Không được uống rượu."
Bá đạo vô cùng, vừa rồi chính là cố ý kéo cô đi không muốn để chị họ giới thiệu thanh niên tài tuấn cho cô, lúc này lại nhảy, yến hội đêm nay còn có ai không biết Tả Thịnh Diễn hắn cùng cô khiêu vũ, lại có vẻ như cho người khác thấy sự hào phóng để cô có thể tùy ý của mình.
"......" Thanh Nhược bật cười, giơ tay che miệng mình, ánh mắt nhu hòa, nội tâm lại bừng sáng rạng rỡ, "Tôi qua kia nói với chị họ và anh rể một tiếng là có thể đi rồi."
Tả Thịnh Diễn cao hơn cô không ít, cho dù Thanh Nhược đêm nay mang giày cao gót, hai người đứng gần, hắn vẫn phải thoáng cúi đầu để nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt cô không có chút nào là không vui mới gật gật đầu, sườn mặt thoạt nhìn ôn hòa hơn, "Đi đi."
Thanh Nhược chào tạm biệt chị họ và anh rể, lúc trở lại thì thấy Tả Thịnh Diễn chờ ở cửa, thấy cô không có áo khoác, hắn mở cúc cởi áo khoác tây trang của mình ra, một tay chờ nhận lấy túi xách trong tay cô.
"Cảm ơn." Thanh Nhược nhẹ giọng nói, đưa túi qua, cầm áo khoác của hắn tròng lên.
Rất lớn, cô mặc xong thì cười khẽ, ánh mắt Tả Thịnh Diễn nhìn cô cũng lóe lên chút ý cười.
Hai người đến trước cầu thang, Tả Thịnh Diễn lại nâng cánh tay để bàn tay cô đặt lên cổ tay hắn.
Ánh sáng ở cầu thang không tốt, hắn đi rất chậm, khắp không gian yên tĩnh là tiếng vang lộc cộc từ giày cao gót của cô.
"Anh có hút thuốc không?" Thanh Nhược nhẹ giọng lên tiếng hỏi hắn, trên áo khoác, ngoại trừ hơi thở nam tính mang theo hương cỏ cây thanh lãnh của hắn, còn có mùi thuốc lá rất nhạt.
"Thỉnh thoảng." Tả Thịnh Diễn đáp, giọng nói lành lạnh vào ban đêm thật rõ ràng, "Có thể cai."
Thanh Nhược cười khẽ, "Không cần."
Xe chờ ở cách cửa không xa, ven đường có đèn, bóng hai người trải dài, Tả Thịnh Diễn chắp tay sau lưng, áo sơmi nhét vào quần tây, dáng người thẳng tắp, đến gần xe, hắn mở miệng gọi cô, "Thanh Nhược."
"Vâng." Thanh Nhược xoay người, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi cong vút khẽ lay động, tựa như cánh bướm rập rờn phủ bóng quanh hốc mắt.
"Tả Hữu rất quan trọng đối với tôi, có khả năng tôi sẽ không có đứa con thứ hai." Hắn nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu không nóng không lạnh, chậm rãi nói từng chữ.
Thanh Nhược cười rộ lên, gật gật đầu, sau đó không hề do dự, xoay người mở cửa xe, chào hỏi với Trình Cẩn, "Chào anh." Rồi mới ngồi vào.
"Chào cô Từ."
Tả Thịnh Diễn cũng lên xe, đóng cửa lại.
Không cần Tả Thịnh Diễn mở miệng, đi theo hắn rất nhiều năm, Trình Cẩn đã vô cùng rõ ràng phong cách làm việc của hắn, xe đến cổng trường học thì dừng lại.
Hôm nay là cuối tuần, bây giờ lại là buổi tối, cổng trường quạnh quẽ chỉ có ánh đèn ở phòng an ninh mơ mơ hồ hồ sáng lên.
Trình Cẩn chờ ở cổng, Tả Thịnh Diễn đưa Thanh Nhược trở về.
Tả Thịnh Diễn rất ít nói, lúc này lại không có gì muốn nói, một đường trầm mặc, chỉ có tiếng giày cao gót của cô, khi đến cầu thang hắn lại tự giác nâng cánh tay lên.
"Tôi đến rồi."
"Ừ." Tả Thịnh Diễn dừng bước, thấy cô muốn cởi áo khoác thì mở miệng ngăn cản, "Mặc về đi."
"Vâng." Thanh Nhược ngoan ngoãn dừng động tác, gật đầu đáp.
"Trở về đi."
Tả Thịnh Diễn nhìn thân ảnh cô biến mất mới xoay người rời đi.
Thời gian còn sớm, lúc trở lại nhà chính Tả gia thì Tả Hữu vẫn chưa ngủ, đang ở thư phòng chơi cờ một mình.
Tả Thịnh Diễn gõ gõ cửa.
"Mời vào." Giọng Tả Hữu mềm mại lại mang theo chút thanh lãnh trưởng thành.
Tả Thịnh Diễn đẩy cửa đi tới, Tả Hữu ngồi thẳng lưng, "Cha."
"Ừ." Tả Thịnh Diễn ngồi xuống đối diện nó, nhìn lướt qua bàn cờ cầm lấy hộp quân trắng. Hắn đặt một con cờ xuống, "Tả Hữu."
"Dạ?"
"Nếu cô Từ trở thành mẹ của con sau khi con tốt nghiệp tiểu học, con thấy thế nào?"
Tả Hữu ngẩng đầu nhìn Tả Thịnh Diễn, ánh mắt có kinh ngạc, có vui sướng, còn có chút không thể tin tưởng.
"Thật chứ ạ?" Nó hé cái miệng nhỏ, giọng nói lúc hỏi cũng hơi run.
Tả Thịnh Diễn gõ gõ bàn cờ, tâm tư của Tả Hữu trở lại trên ván cờ, gãi gãi đầu hạ một quân, lại gấp không chờ nổi hỏi Tả Thịnh Diễn, "Cha, thật vậy chăng?" Nghĩ nghĩ lại bẹp miệng, "Nhưng mà bây giờ con vừa mới là học kỳ hai lớp Một, vậy không phải còn tận năm năm nữa ư?"
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, "Năm năm sau. Con có thể đảm bảo rằng quyết định hiện tại của con không thay đổi sau năm năm nữa chứ?"
Tả Hữu nhìn hắn hạ một quân, cờ trắng nháy mắt ăn luôn rất nhiều quân đen của nó, Tả Thịnh Diễn vươn tay nhặt quân đen trên bàn cờ, bàn tay đặt lên hộp, quân đen ào ào xôn xao rơi xuống.
Tả Hữu khe khẽ thở dài, nín thở nghiêm túc nhìn nhìn bàn cờ, sau khi đi được một quân thì gật gật đầu, "Sẽ không hối hận ạ."
Tả Thịnh Diễn ngẩng đầu nhìn nó, quân trắng rơi xuống, "Tốt."
Có lẽ là nhờ câu năm năm sau kia của Tả Thịnh Diễn, Tả Hữu hiện tại đối với Thanh Nhược càng thêm không kiêng nể gì, Thanh Nhược cũng vô cùng cưng chiều nó, Tả Hữu trước nay đều rất đúng mực, thỉnh thoảng cũng có lúc nghịch ngợm không nghe lời, Thanh Nhược sẽ mắng nó vài câu, có đôi khi còn động thủ đánh nó hai cái.
Tả Hữu mỗi lần bị đánh đòn đều mừng rỡ giống như Thanh Nhược cho nó đường vậy.
Giao thoa giữa Tả Thịnh Diễn và Thanh Nhược dừng lại ở những buổi họp phụ huynh, sau mỗi lần họp thì Tả Hữu và hắn đều sẽ ở lại cuối cùng, chờ cô khóa cửa xong thì hai "người đàn ông" cùng nhau đưa cô đến trước khu dừng chân.
Sau lần đó thì Thanh Nhược rất ít tham gia dạ tiệc, thỉnh thoảng đi cùng người nhà đều chỉ ở đó một lúc, Tả Thịnh Diễn đến đón người rồi đưa cô trở về trường học.
Chị họ Thanh Nhược dẫn con trai ba tuổi ra cửa mua vài thứ, anh rể đi nơi khác bàn công việc, không có người đi cùng cô ấy thì không yên tâm, nên Thanh Nhược đi dạo phố với chị họ.
Cậu nhóc vô cùng dính Thanh Nhược, ăn vạ được vào trong lòng cô lập tức bất động, lại còn cứ ôm ôm cọ cọ hôn hôn.
Mua xong một đống đồ, hai người tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vào một vị trí yên tĩnh ở quán cà phê, chị họ vươn tay muốn bế con trai mình, cậu nhóc ôm cánh tay Thanh Nhược, quay đầu không thèm nhìn mẹ, rõ ràng là cự tuyệt.
Thanh Nhược bật cười, chị họ hung hăng nhéo mông con trai, "Cái thằng vô lại này, vừa thấy dì xinh đẹp liền không cần bà mẹ của nó nữa."
Thanh Nhược vươn tay chắn "móng heo" của chị họ, "Được rồi ạ, đừng chọc nó nữa mà."
Chị họ bĩu môi, "Ẵm thằng nhóc thối một đường, chân có đau hay không?"
Thanh Nhược lắc đầu, ý bảo hôm nay cô mang giày đế bằng, "Không đau nha."
"Được được được, em từ nhỏ đã rất có duyên với con nít." Chị họ cảm khái một câu, nhắc tới duyên với con nít, đột nhiên nhớ đến Tả Thịnh Diễn, "Em với Tả Thịnh Diễn hiện tại rốt cuộc là muốn thế nào đây, đã mấy năm rồi?"
Giọng điệu của chị họ rất không khách khí, ban đầu mỗi khi nhắc tới Tả Thịnh Diễn đều thật tôn kính, sau đó trở nên tùy ý, bây giờ càng không kiêng dè gì. Rốt cuộc với điều kiện của Thanh Nhược, nếu không phải tên Tả Thịnh Diễn này "chiếm hầm cầu không ị phân", theo lời của chị họ, thì cô ấy đã sớm tìm cho Thanh Nhược một người chồng hoàn hảo, con của họ cũng biết chạy luôn rồi.
Cho tới giờ đã năm năm trôi qua, tên Tả Thịnh Diễn này muốn chết mà, không thả người, cũng không tỏ thái độ, thật là tức chết chị họ đây.
Thanh Nhược dịu dàng cười cười, "Có thể như thế nào nha? Là như vầy đó."
Chị họ vừa thấy cái dáng vẻ này của Thanh Nhược liền bực mình, hận sắt không rèn thành thép chọt cánh tay Thanh Nhược giáo huấn cô, "Không phải chị nói em rồi sao, em đang chăm con trai giúp người ta, chính là một cô bảo mẫu miễn phí đó."
Thanh Nhược lại cười cười, chơi đùa với bánh bao nhỏ trong lồng ngực, không trả lời.
Chị họ thở dài, "Hôm nay giết Tả Thịnh Diễn nha ~" Bây giờ cô đã hiểu rõ vì sao mà những người đó mỗi lần nhắc đến Tả Thịnh Diễn đều run run rẩy rẩy, trái tim của người đàn ông này, làm từ đá.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, mới vừa nói về Tả Thịnh Diễn, chị họ liền thấy chiếc xe tiêu chí của hắn dừng sát lề ở con đường bên kia, tức khắc càng táo bạo, "Đây này, cục đá kia tới."
Thanh Nhược quay đầu nhìn qua, Tả Thịnh Diễn vừa vặn mở cửa xuống xe, cô cười đến đôi mắt cong như trăng non, Tả Thịnh Diễn một thân quân trang, có vẻ như vừa đi thẳng từ quân bộ ra, cách cửa kính nhìn thấy Thanh Nhược đang ôm em bé cười tủm tỉm thì mặt mày lạnh lẽo mới ôn hòa hơn một chút.
Hắn vào cửa đi về phía bên này, người phục vụ thăm hỏi một đường đều nhẹ giọng, quân ủng màu đen bước trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng động thanh thúy lại nặng nề.
Chị họ trợn trắng mắt, khẩu khí đặc biệt kém, "Nha ~ Tả tướng quân tới nha ~"
Thanh Nhược giơ tay vỗ nhẹ chị họ một cái, vẫn cười đến mềm mại nhẹ tênh, ngẩng đầu hỏi hắn, "Sao lại đến đây?"
Tả Thịnh Diễn còn chưa nói lời nào, bánh bao nhỏ trong lòng cô không biết là vì tâm linh tương thông với mẹ mà chán ghét Tả Thịnh Diễn hay là bị hơi thở lạnh băng quanh thân hắn làm cho hoảng sợ, túm lấy sườn xám của Thanh Nhược đột nhiên khóc lớn lên.
Thanh Nhược lập tức đau lòng đến cau mày, ôm nó đứng dậy vỗ về như bảo bối.
Tả Thịnh Diễn nhìn dáng vẻ nhíu chặt mày của cô, bên tai là tiếng dỗ dành dịu dàng đến muốn ngưng tụ thành nước nhẹ nhàng.
Chị họ vốn là sốt ruột con trai, chẳng qua có Thanh Nhược ở đây Thanh Nhược sẽ lo, vừa thấy khuôn mặt có chút hoảng hốt của Tả Thịnh Diễn ở đối diện tức khắc cười lạnh một tiếng, áp sát vào hắn, giọng lạnh lùng, "Lại thêm hai năm nữa, Thanh Nhược của chúng tôi thành gái lỡ thì rồi cũng chưa biết có thể sinh cho mình một đứa nhóc hay không."
Tả Thịnh Diễn đột nhiên quay đầu nhìn chị họ, ánh mắt lạnh băng, khí thế che trời lấp đất lập tức từ trong người bùng lên áp đến.
Chị họ hơi hoảng sợ, nhưng vẫn vì tức giận mà đối diện với Tả Thịnh Diễn, từng câu từng chữ hỏi lại, "Tôi nói không đúng sao? Tả tướng quân, ngài còn muốn chậm trễ Thanh Nhược của chúng tôi mấy năm nữa đây, để nó làm bảo mẫu miễn phí cho anh mấy năm nữa đây, hả?"
**
Trái tim tôi làm từ đá.
Tôi biết.