Hứa Tư Ngữ lần đầu tiên chân chính được gặp Lương Kha.
Trước mạt thế chỉ nhìn thấy trên các loại tạp chí hoặc tiết mục kinh tế và tài chính.
Nam nhân khi đó khí chất mạnh mẽ mà lạnh nhạt xa xôi không thể với tới, hiện tại dường như cũng không thay đổi bao nhiêu.
Áo sơmi màu đen thỏa đáng, cúc áo cài đến chiếc cuối cùng, ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp thảm lông mỏng, phía dưới lộ ra một đôi giày da đen.
Ánh mắt hắn liếc qua, băng sương lạnh lẽo.
Hứa Tư Ngữ theo phản xạ có điều kiện hơi rụt người lại, gần như không dám nhìn thẳng vào hắn.
Thanh Nhược nhận lấy các thứ trong tay cô, cô dọn từ đối diện đến, vật tư không nhiều lắm, chỉ ôm một lần là xong, "Lại đây đi, phòng cho khách ở phía này."
"Ừm ừm." Tầm mắt Hứa Tư Ngữ hướng xuống chân hai người, gật đầu lung tung đi theo Thanh Nhược vào trong.
Đi đến nửa đường lại khẽ cắn môi quay đầu chào hỏi, "Chào Lương tiên sinh." Cảm thấy mình thật là ngốc đến không thể diễn tả được.
Lương Kha đã cúi đầu đọc sách trong tay, hơi hơi gật đầu, chưa đáp lại gì khác.
Thanh Nhược cười khẽ, đi đến ôm lấy cánh tay cô.
Phòng cho khách rất sạch sẽ, cơ bản là không có dấu vết người khác, chăn nệm chỉnh chỉnh tề tề đặt ở một góc.
Hứa Tư Ngữ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác được trở về căn nhà nửa tháng trước.
Nhắc tới về nhà, lại nghĩ đến cha mẹ......
Thanh Nhược đặt đồ vật của cô lên trên giường, chợt thấy vành mắt cô hồng hồng, vỗ vỗ bả vai cô, "Hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, tới căn cứ dàn xếp ổn định trước đã, tiếp đó nếu muốn tìm người lại lên kế hoạch bàn bạc, hiện tại việc tìm kiếm rất khó khăn."
"Ừm." Hứa Tư Ngữ rầu rĩ gật gật đầu, cẩn thận cảm ơn Thanh Nhược.
"Cô dọn dẹp đồ vật một chút, tôi đi chuẩn bị cơm chiều."
"Được."
Thanh Nhược ra cửa, động tác mềm nhẹ đóng lại cửa phòng.
Bây giờ dù rất muốn nhưng lại luyến tiếc dùng thứ quý giá như giấy, Hứa Tư Ngữ lấy tay áo lau nước mắt, tự cổ vũ bản thân rồi đứng dậy bắt đầu thu thập đồ vật.
Từ phòng cho khách đi ra, không thể tránh khỏi phải đi qua chỗ Lương Kha mới có thể đến được phòng bếp, Hứa Tư Ngữ hơi dừng bước chân, tận lực khiến chính mình tự nhiên một chút, chuẩn bị lướt qua căn phòng lớn kia đến phòng bếp tìm Thanh Nhược.
"Lại đây."
Lương Kha mở miệng, thanh âm lạnh nhạt, giọng nói không chút phập phồng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hứa Tư Ngữ dừng bước, gọi một câu Lương tiên sinh rồi sờ sờ ót đi về phía hắn.
Tầm mắt Lương Kha còn đặt trên sách, cô đến gần tầm hai mét thì dừng lại.
Hắn chậm rì rì mở miệng, không chút để ý, "Tòa nhà bên cạnh, một cặp anh em song sinh, đã gặp chưa?"
"Gặp rồi." Tầm mắt Hứa Tư Ngữ dừng trên ngón tay hắn.
Làn da hắn rất trắng, tay còn muốn trắng hơn cả mặt, lúc vừa vào nhà Hứa Tư Ngữ chỉ nhìn hắn một cái, còn chưa nhìn rõ đã bị khí thế ép cho phải dời tầm mắt, bây giờ cũng không dám nhìn.
Rõ ràng đã mạt thế, chỉ có thể nói không hổ là tổng tài chấp hành của Lương thị đã từng làm mưa làm gió.
Lương Kha lật một trang sách, "Ngày mai cô ấy ra cửa, cô ở lại, sau đó đi tiếp xúc với cặp anh em song sinh kia một chút, có thể để cho bọn họ đi cùng chúng ta."
Lương Kha ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô có gợn sóng lưu chuyển khó hiểu, "Chỉ là cô đã tiếp xúc qua, cảm thấy nhân phẩm hai anh em kia không tồi, biết không?"
Hứa Tư Ngữ cố gắng hoạt động đầu óc, nhận thấy Lương Kha nhất định không phải người thường, nhưng trong lòng tạm thời lại không dám xác định hắn là dị năng giả, tóm lại, cảm giác vô cùng nguy hiểm. Sống lưng lạnh toát, giống như có sự uy hiếp khi bị kẻ săn mồi tập trung vào cổ.
"Đã biết."
"Ừ." Lương Kha cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hứa Tư Ngữ thở phào một hơi, xoay người chuẩn bị đi về phía phòng bếp.
Lại nghe thấy giọng nói càng thêm trầm thấp của Lương Kha, "Cô ấy hình như rất thích cô, đừng làm chuyện ngu xuẩn, tôi sẽ không để cô chết."
"...... Đã biết."
Gần cả ngày nay, Hứa Tư Ngữ bị hai người khoe ân ái đầy mặt, toàn bộ đầu óc đều quay mòng mòng, chẳng qua nhìn cơm chiều Thanh Nhược làm, đột nhiên cảm thấy lên nhầm thuyền cướp biển cũng chẳng sao.
Vốn dĩ cô cho rằng lúc ăn cơm cũng sẽ bị khoe ân ái.
Kết quả......
Từ phòng bếp bưng thức ăn lên bàn, Hứa Tư Ngữ cầm chén đũa, Thanh Nhược đẩy Lương Kha đến cạnh mép bàn, xe lăn của hắn dừng ở vị trí chủ tọa, nơi đó không hề có cái ghế nào.
Thanh Nhược bới cơm cho hắn, đưa một đôi đũa qua, Lương Kha trầm mặc tiếp nhận bắt đầu ăn.
Giữa chừng thì trứng gà luộc cho Lương Kha chín, Thanh Nhược đem đến, đưa thêm một cái muỗng nhỏ, hắn cũng im lặng cầm lấy và ăn, hai người chẳng nói với nhau lời nào, ngay cả một ánh mắt giao lưu cũng không có.
Không hề giống trong tưởng tượng của Hứa Tư Ngữ.
Thanh Nhược dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp, tài nguyên nước không nhiều lắm, chén bẩn trong đó rất nhiều, cô đã không rửa chén hai ngày nay, dù sao đến lúc đó cũng không mang theo, ăn xong toàn để vào trong ngăn tủ.
Hứa Tư Ngữ vừa lúc bỏ dụng cụ rửa mặt vào buồng vệ sinh rồi đi ra, lúc ngang qua phòng bếp thì liếc nhìn một cái.
Thanh Nhược ôm cái chén Lương Kha ăn trứng gà khi nãy, đôi tay khép lại như là đang giữ lấy trái tim sắp nhảy vọt ra của mình, đặt gần ngực, nhắm hai mắt, hơi hơi nghiêng đầu, mặt đầy vẻ say mê, "Nha ~ hôm nay anh ấy ăn thật sạch sẽ ~"
"...... Mẹ nó!" Hứa Tư Ngữ tỏ vẻ bản thân đã phải chịu kinh hoảng, loạng choạng chạy về phía bên kia.
Tới cửa phòng lớn, lọt vào trong tầm mắt là Lương Kha đang ngồi trên xe lăn, tầm mắt nhìn về hướng phòng bếp, mỉm cười dịu dàng.
"............" Bây giờ đổi đội có còn kịp không?
Có người xuất hiện, nụ cười nơi khóe miệng Lương tiên sinh biến mất, trở lại trạng thái lạnh băng mà hỡ hững, ngẩng đầu liếc cô một cái.
Hứa Tư Ngữ đột nhiên nhanh trí, hiểu ra, toàn thân thoải mái, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Ánh mắt lạnh băng của Lương tiên sinh đảo qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, rồi sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hứa Tư Ngữ nín thở về tới phòng, che cổ mình thở dốc từng hơi.
Rõ ràng lúc ăn cơm, khí thế Lương Kha không phải như vậy, một ánh mắt khiến cho toàn thân cô đều phát lạnh.
À, lúc đó có Thanh Nhược ở đấy, Lương tiên sinh là một người thường ăn cơm mềm*.
*Ăn cơm mềm: cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống.
À, Hứa Tư Ngữ cảm thấy mình lại một lần nữa biết thêm chân tướng.
Lương tiên sinh gõ gõ tay vịn xe lăn, Thanh Nhược vốn ngồi đưa lưng về phía hắn hấp thu tinh hạch, lập tức giống như mở điện, đinh một tiếng ngồi thẳng thân mình, trên đầu tựa như có một cái bóng đèn đặc hiệu phát sáng.
Sau đó cả người tạm dừng một giây, rồi thong thả xoay người lại, nhìn hắn cười đến nhu hòa, "Lương tiên sinh?"
Lương Kha đang nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ngoài mặt lại thật bình tĩnh, gật gật đầu, "Phiền cô đẩy tôi đi vào buồng vệ sinh một chút."
Buồng vệ sinh, có một cái bậc nhỏ, tuy rằng không cao được bao nhiêu, nhưng mà hắn ngồi xe lăn nên rất không tiện, ngày đầu tiên Lương Kha thật sự không thể nói câu này ra miệng, tự mình điều khiển xe lăn rồi thiếu chút nữa lật ở cửa buồng vệ sinh. Một tay hắn bám vào cửa, một tay đỡ lên tường, sau đó Thanh Nhược đi đến, ôm hắn trở về trên xe lăn, nụ cười vô cùng thuần khiết, "Có thể gọi tôi mà."
Lương Kha tự giác ném mặt, không muốn nói gì nữa.
Đáy mắt Thanh Nhược dường như có ánh sáng, trong nháy mắt bóng đèn sáng đến tựa hồ sẽ nổ tung, Lương Kha không thể không dời tầm mắt, thật sự là bị đâm vào không chịu nổi.
Cô đứng dậy đi tới, như một vị hộ công làm hết phận sự, tươi cười đầy tôn trọng, "Được."
Đẩy hắn vào phòng vệ sinh, bên trong có bồn cầu mà hắn lúc trước chuyên môn định chế để thích hợp cho mình, Thanh Nhược lui ra ngoài, đóng cửa, "Lương tiên sinh, tôi đi qua phòng bên kia, một lát nữa anh xong thì gõ cửa gọi tôi."
Đây là sợ hắn xấu hổ, thật là một vị hộ công ưu tú.
Lương Kha gật gật đầu, đóng cửa lại, không chút do dự khóa trái.
Tiếng bước chân ngoài cửa lộc cộc xa dần, Lương Kha trợn trắng mắt với cái trần nhà. Lỗ tai nhanh nhạy dị thường của hắn đã nghe thấy tiếng người nào đó đi đến khoảng cách nhất định lại rón ra rón rén nhón chân đi trở về cạnh cửa buồng vệ sinh.
Không cần nhìn hắn cũng biết, vẻ mặt bây giờ của cô, có bao nhiêu đáng khinh, khóe miệng có cả nước miếng, thật ra có thể chùi đi mà.
Người nào đó chắp tay trước ngực dỏng tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong buồng vệ sinh, không buông tha bất kì tiếng vang nào.
Sau khi nghe thấy tiếng rửa tay lại rón ra rón rén về phòng, nhanh chóng dùng tay áo xoa xoa mặt mình.
Tiếng gõ cửa ở buồng vệ sinh vang lên, cô hết sức bình tĩnh đi trở lại.
"......" Lương Kha không biết nên có vẻ mặt gì, "Phiền cô rồi."
"Không có không có. Không phiền." Cười đến ngoan ngoãn đáng yêu.
Hứa Tư Ngữ ra khỏi phòng chuẩn bị cùng Thanh Nhược thương lượng xem cần đặt thứ gì trong không gian vì thế thấy được toàn bộ hành trình, "......" Thật ra nội tâm là, "Mẹ kiếp! Bà đây sắp chết rồi sao! Biết quá nhiều cũng không phải lỗi của tôi đâu!!!"
Lương Kha ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng.
Hứa Tư Ngữ thật sự, nhìn thấy sát ý bên trong.
Cô run rẩy, "Ha hả, Thanh Nhược nha, tôi muốn thảo luận với cô một chút vấn đề tu luyện dị năng."
Thanh Nhược vừa hữu hảo vừa thản nhiên, "Được thôi."
Hai nữ nhân đi vào phòng, Hứa Tư Ngữ vừa mới thức tỉnh dị năng hai ngày, hơn nữa bản thân hệ không gian liền rất khó nắm giữ. Xem tình hình, có lẽ là một chốc một lát nói không xong.
Xe lăn của Lương Kha dừng ở cạnh cửa sổ sát đất, đây là vị trí mà hắn thích nhất.
Bây giờ là khoảng sáu giờ, hoàng hôn đang buông xuống thành phố xanh biếc màu thực vật, từ nơi cao nhìn xuống, rất khó trông thấy tang thi ẩn dưới tán cây, ven đường đều là những đóa hoa nở rộ, chim bướm lượn quanh, có cả vài chú mèo chú chó nhỏ nghịch ngợm đuổi theo phía sau.
Khung cảnh thật đẹp.
Lương Kha lấy thảm lông mỏng trên đùi ra, từ trên xe lăn đứng lên, đứng bên cửa sổ lắc lắc chân hai cái. Cơ thể khôi phục cảm giác khống chế thật nhanh chóng, vô cùng tốt.
Tòa nhà bệnh viện Lương thị tổng cộng có tám tầng, vị trí hiện tại của bọn họ là tầng tám, Lương Kha đưa mắt nhìn xuống, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những con tang thi đang nấp giữa các nhánh cây kia.
Lương Kha đẩy cửa sổ ra, một tay chống lên thanh chắn cửa sổ, một tay búng búng về phía dưới, sương mù màu xám nhạt bay thẳng xuống, chui vào trong cơ thể một con tang thi đang lảo đảo lắc lư phía dưới.
Lương Kha ngoắc nhẹ đầu ngón tay, khống chế đám sương chỉ hắn mới có thể thấy được lượn quanh trong cơ thể tang thi, có chút nhàm chán, đặt sát ngón giữa và ngón trỏ lại, sau đó tách ra.
Sương mù khiến đầu tang thi đang du đãng đột nhiên nổ tung, tinh hạch và thân mình ngã xuống trên mặt đất.
Một con tang thi khác lượn lờ xung quanh ngây thơ mờ mịt, bản năng gặm nuốt khiến nó cầm lên viên tinh hạch sáng trong kia, nhét vào miệng.
Hai nữ nhân thảo luận xong về dị năng, lại nói sang chuyện sinh hoạt.
"Thanh Nhược, hay là ngày mai để tôi ở nhà phơi khô thịt đi."
Thanh Nhược gật gật đầu, "Được đó, như vậy hẳn là có thể giữ rất lâu."
"Đúng vậy, cũng may động vật chỉ là biến dị chứ không phải tang thi hóa, nếu không thì nhân loại không còn đường sống."
Sao có thể không còn đường sống, khả năng thích nghi của con người cao hơn tất cả các loài động vật, chỉ cần có một chút hy vọng, con người sẽ sống sót, tang thi không thể sinh sôi nảy nở, nhưng con người thì có thể, qua một thời gian dài nữa, chỉ cần nhân loại không bị giết hết, tang thi chắc chắn sẽ có lúc diệt vong. Hiện tại chẳng qua là thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hóa, ý thức bảo hộ mình của địa cầu bắt đầu cự tuyệt gánh nặng.
Hai nữ nhân thương lượng chuyện mai sau, có người để có thể nói chuyện, có thể tin tưởng, tinh thần của Hứa Tư Ngữ tốt lên rất nhiều, đột nhiên nhớ đến hai ngày sau sẽ xuất phát, cả chuyện cặp anh em song sinh ở tòa nhà bên cạnh kia.
Cô cắn cắn môi hỏi Thanh Nhược, "Thanh Nhược, chỉ có ba người chúng ta lên đường sao?"
Thanh Nhược cũng hiểu nỗi lo của cô, "Tìm thêm hai người nữa, nếu tìm không được thì có thể dời lại thêm một hai ngày nữa hẵng xuất phát, dù sao cũng là đồng đội, tốt hơn hết là tìm ai đáng tin cậy một chút."
"Ừm...... Tòa nhà bên cạnh có hai anh em, là sinh đôi, tôi đã tiếp xúc rồi, cảm giác, cũng được......"
"Hả?" Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, "Sinh đôi? Hình như tôi chưa nghe qua thì phải?"
Hứa Tư Ngữ đột nhiên trừng lớn mắt, thân thể cứng đờ.
Thanh Nhược vỗ nhẹ lên tay cô, "Tư Ngữ, làm sao vậy?"
"Ấy...... Không có gì...... Chỉ là......" Hứa Tư Ngữ không nói nên lời, cố gắng tiếp tục đề tài lúc nãy, "Ừ, hai người bọn họ cũng không tệ lắm, có thể thử xem."
"Ồ ~ Nếu vậy, để mai tôi đi gặp xem sao."
"Được."
Thanh Nhược ra khỏi phòng, Hứa Tư Ngữ ngồi ở trên giường, quấn chăn vẫn cảm thấy cả người lạnh toát.
Cặp anh em song sinh kia cô thật sự đã tiếp xúc qua, lúc mạt thế bùng nổ hai người họ vừa lúc ở siêu thị, sau khi tránh được một kiếp thì cùng nhau chạy đến tòa nhà bên cạnh kia, cùng với một vài người khác.
Vốn dĩ Lương Kha nói, cô phải nhắc qua với Thanh Nhược.
Thanh Nhược nói cô ấy chưa gặp. Vậy thì chân Lương Kha có vấn đề, sau mạt thế còn chưa từng ra khỏi phòng bệnh, làm sao mà biết được......
Lúc Thanh Nhược ở trong phòng bếp, Lương Kha nhìn về hướng ấy mỉm cười.
Lương Kha nói, đừng làm chuyện ngu xuẩn, sẽ không để cho cô chết.
Lúc trước bởi vì khí thế của Lương Kha quá mạnh mẽ, cô theo bản năng xem nhẹ rất nhiều vấn đề, Hứa Tư Ngữ cảm thấy cả người run rẩy đến dạy dày đều hơi nhiễm lạnh.
"Cộc cộc cộc ~"
"Ai?" Ý thức được mình phản ứng thái quá, Hứa Tư Ngữ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, "Vào đi."
Thanh Nhược mở cửa tiến vào, trong tay cầm một cái ly, đi đến gần, vị sữa bò đã lan ra trong không khí.
"Đây, sữa bò lúc sáng cô mang đến, anh ấy uống một nửa rồi, một nửa này cô uống đi."
Hứa Tư Ngữ cười cười, sắc mặt còn hơi trắng, "Không cần đâu, tôi không muốn uống."
Thanh Nhược kéo tay cô qua nhét cái ly vào, ấm áp, "Tôi xem cô có vẻ không thoải mái, đừng lo lắng nhiều quá, uống xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc phải làm."
Hứa Tư Ngữ cảm thấy độ ấm từ tay theo máu thấm vào tận đáy lòng, "Ừm, tôi uống."
Thanh Nhược cười rộ lên, đột nhiên thò qua nói nhỏ, "Thật ra anh ấy không thích sữa bò, cũng không thích trứng gà, hôm nay đã để cho anh ấy uống sữa bò lại còn ăn trứng gà."
"......" Có một số người, làm bạn cảm động chẳng quá ba giây, hóa ra là Lương tiên sinh không thích, dư lại, mới đến lượt tôi?
Hứa Tư Ngữ vẫn cười gật gật đầu, như vậy cũng đúng.
Thanh Nhược ra khỏi phòng, loáng thoáng có thanh âm Lương Kha và cô nói chuyện, đã thức tỉnh dị năng, thính lực cũng tốt lên không ít, nhưng vẫn nghe thật sự rất mơ hồ, Hứa Tư Ngữ chỉ có thể nhận ra giọng nói Thanh Nhược nhu hòa lại tràn đầy ý cười, thanh âm Lương Kha tuy rằng có vẻ đạm mạc, nhưng nếu so sánh với lúc cùng cô nói chuyện hôm nay, thật sự, ẩn chứa nét dịu dàng.
Cô cong cong môi, uống xong sữa bò rồi đi ngủ, nghĩ nhiều như vậy làm gì, Lương tiên sinh nói, Thanh Nhược hình như rất thích cô, đừng làm chuyện ngu xuẩn, tôi sẽ không để cô chết.
Hai người kia, thật là...... Ăn ý đến nỗi cô cũng phải chịu phục.
**
Có thể không ăn sạch sẽ sao?
Nhỡ đâu em ôm cái chén còn dư lại mà liếm.
Tôi nên tiếp tục làm bộ không biết hay là......
Vấn đề này thật khó.
Nên tôi lựa chọn ăn sạch sẽ.