Tình Thoại Chung Có Chủ

Quyển 5 - Chương 3: Tề Thịnh Quang (3)



Một con phố này gần như đều là quán karaoke, gần khu vực trường học, lại là cuối tuần, mỗi nhà mỗi tiệm đều ồn ào náo nhiệt.

Tề Thịnh Quang nửa ôm nửa dìu, dắt cô ra khỏi khu phố ầm ĩ, cách đó không xa có khu thương nghiệp, hắn dẫn cô đi trên lối đi bộ, cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt cô.

"Khụ......"

Ho nhẹ, không ai đáp lại hắn.

Thật ra trong lòng Tề Thịnh Quang cũng không chắc chắn lắm, nhưng càng là lúc như vậy, càng phải tự mình giữ vững sự bình tĩnh, tốt nhất là trấn trụ cô trước, chờ đến khi đầu óc cô tỉnh táo lại, muốn phản đối đã không còn kịp nữa rồi, lúc đó hắn liền có thể mặt dày mày dạn hơn nữa dùng nhan sắc dụ hoặc.

Tề Thịnh Quang vỗ vỗ eo cô, dịu dàng hỏi, "Tại sao không mặc nhiều hơn, có lạnh hay không?"

Thanh Nhược lắc lắc đầu, "Không lạnh."

Hắn còn đang suy nghĩ câu nói tiếp theo, cô đột nhiên giơ tay sờ sờ tóc hắn, sau đó lại lau tay trên quần áo hắn, "Anh lại còn vuốt sáp chải tóc."

"Khụ ~" Xấu hổ viết hoa.

"Cơm chiều ăn no chưa?" Hắn nói lảng sang chuyện khác.

Bên đường có một tiệm tạp hóa bán đồ ăn vặt, Tề Thịnh Quang chỉ chỉ ý bảo cô nhìn xem, "Thức ăn ở chỗ đó cũng tạm được, có muốn ăn hay không?"

"Ăn no rồi."

Tề Thịnh Quang lại bắt đầu xấu hổ.

Hai người trầm mặc, nhưng mà hắn vẫn không muốn buông tay trên eo cô ra.

Tối thứ Bảy người nhiều, hắn nửa ôm cô tránh khỏi những người sốt ruột đi nhanh hay mải chơi điện thoại không nhìn đường.

Vào khu thương nghiệp, hắn tìm một cửa hàng trang phục nữ, rốt cuộc buông eo cô ra giơ tay xoa đầu cô, "Chọn một cái quần, còn có áo khoác."

Nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình chào đón, "Xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư cần xem cái gì?"

Thanh Nhược bị cách nói chuyện nghiêm trang như vậy của hắn chọc cười, ngẩng đầu nhìn hắn lắc lắc đầu, "Không cần đâu, em không lạnh."

Bàn tay Tề Thịnh Quang đặt lên trán cô, lạnh lạnh, độ ấm rất thấp, cau mày không trả lời cô, trực tiếp quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, "Làm phiền tìm một cái quần dài cho cô ấy, cả áo khoác nữa."

"Vâng, mời tiểu thư đi theo tôi."

Hắn cúi đầu hôn tiểu cô nương không cao hứng một cái, "Em không lạnh, nhưng mà anh cảm thấy lo lắng."

Hắn ngẩng đầu ôm eo cô đuổi theo nhân viên cửa hàng, nửa dỗ dành nửa thỏa hiệp, "Hay chúng ta mặc thử trước, không thích thì không cần nữa, được không?"

Cuối cùng vẫn mua, Tề Thịnh Quang thanh toán tiền, xách túi đựng váy mà cô nhân viên cửa hàng đưa qua, cười đến lấy lòng với cái người mà trên mặt viết hai chữ không vui, "Em mặc bộ này thật sự rất đẹp."

Nhân viên cửa hàng giới thiệu quần và áo khoác cho cô đứng bên cạnh nhanh chóng nói tiếp, "Đúng vậy đó, dáng chân tiểu thư mặc quần jean vô cùng đẹp, có thể nói đều muốn cho cô làm người phát ngôn cho quần jean của cửa hàng chúng tôi."

Thanh Nhược được vuốt lông, sự không cao hứng tan đi một chút, ngẩng đầu nhìn hắn khẽ hừ nhẹ, "Thôi được rồi."

Tề Thịnh Quang tự nhiên tiến lên nắm lấy tay cô.

Bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lấy cái tay nho nhỏ lành lạnh của cô.

Hai người trở lại phòng, bên trong đã chơi đã đời, thấy bọn họ đi vào, một nam sinh đã uống không ít chỉ vào Tề Thịnh Quang bắt đầu lên án.

Lại còn kéo bạn cùng phòng của hắn cùng lên án theo.

Bạn cùng phòng tủi hờn rúc vào một góc, Tề Thịnh Quang ôm Thanh Nhược trong lồng ngực, ung dung thong thả ngồi trên sô pha, tùy ý để bọn họ cầm micro mỗi người một câu nói hắn, tư thái ngồi ngay ngắn, vẻ mặt mỉm cười ôn hòa hệt như đang dự một buổi tọa đàm.

Sau lại không biết là ai bày đầu vụ sáu ly bia, nói hai người không chỉ đến muộn mà còn lén lút làm bên nhau, phải phạt rượu, mỗi người ba ly.

Làm? Tề Thịnh Quang suy ngẫm cái từ này, tốt tính cười gật gật đầu, "Được, mình nhận phạt."

Một tay ôm eo Thanh Nhược, nửa người cô ở trên ngực hắn, hắn đặt toàn bộ sáu ly được tách ra trước mặt mình, "Mình uống thôi là được."

"Ngao ngao a!" Các loại âm thanh ồn ào, Tề Thịnh Quang chỉ là quay đầu nhìn cô một cái.

Cô cũng nhìn hắn, ánh mắt sáng trong, ở phòng tối với ánh đèn đủ màu sắc như là một chiếc cầu vồng hoa mỹ.

Tề Thịnh Quang cong cong môi, sự dịu dàng nơi đáy mắt dường như muốn tràn ra, quay đầu mỗi ly một ngụm, mỗi lần uống xong một ly sẽ nghiêng cái ly ý bảo, một giọt rượu cũng không còn.

Hắn uống xong sáu ly, một đám người làm ầm ĩ rốt cuộc không la hét nữa.

Không khí trong phòng náo nhiệt, bởi vì nhiều người, bọn họ đều chơi điên cuồng đến mức không dừng lại được. Tề Thịnh Quang nghiêng đầu dựa vào bả vai cô, giọng nói có chút mềm mại làm nũng, "Nhược Nhược, đầu anh choáng váng, khó chịu, em xoa xoa cho anh đi."

Thanh Nhược giật giật khóe miệng, không chút khách khí ném bay đầu hắn ra, "Anh ba tuổi hả, sáu ly bia mà dám giả say."

Tề Thịnh Quang bị ném bay cười đến ngực đều rung lên, hắn lại tiếp tục thò mặt qua, hơi thở ấm áp hòa lẫn hương vị lành lạnh trên người hắn, mang theo chút mùi rượu thực nhẹ thực đạm, "Ừ, không giả say làm sao chơi lưu manh với em được." Vừa dứt lời đã tiến đến sát má cô bẹp một cái hôn lên.

Hắn thối lui một chút liếm liếm môi mình, ánh mắt và động tác đầy vẻ trêu đùa, "Nhược Nhược, ngọt lắm nha ~"

"......"

Từ sau khi thiên chi kiêu tử của ngành nhiếp ảnh có bạn gái, hắn đã trở thành một nửa người của ngành trang phục.

"Thịnh Quang, ngày mai có thời gian không? Giúp tụi mình chụp hai bức ảnh với."

"Ngại quá, ngày mai có chút việc."

"Ồ ~ Là như vậy sao, ngày mai Thanh Nhược cần phải cùng tụi mình thực hiện tiểu tác nghiệp của tổ tháng này đó."

"Việc không vội, có thể dành cho các cậu vài giờ ngày mai."

Ha hả. Ngành trang phục tỏ vẻ, cảm giác có nhiếp ảnh gia riêng không cần quá sung sướng, bông hoa của ngành gì đó, nên bán liền phải bán thôi.

"Đại ca, cậu có thể che giấu sự si mê của cậu một chút được không hả?"

Bạn cùng phòng quay đầu lại, Tề Thịnh Quang đang sửa ảnh chụp Thanh Nhược, chụp lén, Thanh Nhược đang học bài, một tay chống cằm, ánh mắt lười biếng nhìn phía trước, một tay kẹp bút, bút của Tề Thịnh Quang mua.

Tề Thịnh Quang một ánh mắt cũng chưa cho cậu ta, tiếp tục chỉnh sửa, sau đó lưu lại.

Báo thức di động vang lên, hắn ngừng động tác trong tay, cầm điện thoại lên tắt báo thức, đi đến ban công gọi điện thoại.

"Nhược Nhược."

Người bên kia rất không kiên nhẫn, "Ừm......"

Thanh âm Tề Thịnh Quang tức khắc ủy khuất, "Một tiếng rồi."

Thanh Nhược trợn trắng mắt, "Làm ơn, trong khoảng một tiếng, tắm rửa xong em lại giặt quần áo, giặt sạch quần áo xong lại đi làm chuyện khác có được chưa?"

Tề Thịnh Quang nghiêm túc nghe, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, thanh âm lại tràn đầy ủy khuất làm nũng, "Được rồi, anh xin lỗi, anh không biết."

Hắn thoái nhượng trước, "Vậy em làm gì thì làm tiếp đi, lát nữa lúc muốn ngủ nhắn tin cho anh, anh lại gọi điện thoại cho em."

Thanh Nhược bị giọng điệu đáng thương của hắn chọc cho nổi da gà, ào ào lật ngăn tủ tìm tai nghe, "Thôi đi, không cần, em mang tai nghe cũng được."

Người nào đó được thỏa ý muốn mà cười, vẫn rộng lượng hỏi, "Mang tai nghe có tiện không?"

"Tiện mà."

Một cuộc gọi, lại kéo dài cho đến khi cô ngủ.

Tề Thịnh Quang từ ban công trở lại ký túc xá, bên trong đã tắt đèn, màn hình máy tính sáng lên, hắt lên một góc trên cái bàn nhỏ, phía trên là ảnh chụp cô, bối cảnh cũng vậy.

Trong bóng tối, mỗi góc độ trên gò má cô đều hoàn mĩ tựa như đứa con được cưng chiều nhất của Chúa sáng thế.

Bạn cùng phòng đã nằm trên giường, đang chơi game trên điện thoại, thanh âm bùm bùm, nhìn thấy hắn tiến vào liền cất giọng chua lòm, "Cô vợ nhỏ nhà cậu ngủ rồi?"

"Ừ." Tề Thịnh Quang nhẹ nhàng lên tiếng, dọn dẹp ở dưới một lúc rồi rửa mặt lên giường.

Bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, Tề Thịnh Quang bật di động vào trang web công cụ xã giao của cô nhìn nhìn, hôm nay cô không trả lời tin nhắn nào, cũng không có dấu vết giao lưu của người xa lạ, rất tốt, hắn nhắn lại, rời khỏi trang web.

Bên kia bạn cùng phòng bị chết trong game, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Tề Thịnh Quang không khách khí cười rộ lên.

Bạn cùng phòng quá tức giận, xoay người ngồi dậy thở hổn hển chuẩn bị tái chiến, trong bóng đêm liếc mắt một cái về phía hắn, "Ai da ~ trao đổi sinh hình như chỉ trao đổi một học kỳ liền phải trở về rồi, nhà ở Anh quốc ~ có khi nào người bên kia tìm đến Hoa Hạ hay không ta."

"......" Không nói lời nào không ai nghĩ cậu câm đâu.

Đêm nay Tề Thịnh Quang ngủ rất muộn, giấc mơ kỳ quái, địa cầu trở nên rất nhỏ, hắn đứng ở một nơi xa xôi, nhìn mảnh Anh quốc trên địa cầu, cô đứng trên đó, dáng vẻ tràn đầy ý cười mà hắn quen thuộc nhất động tâm nhất, phía sau có đủ loại nam nhân dưa vẹo táo nứt đi theo, qua nhiều nơi, tìm đến cả Hoa Hạ.

Tề Thịnh Quang tỉnh lại lúc nửa đêm, bốn phía đều là an tĩnh, hắn theo phản xạ có điều kiện cầm lấy di động gọi điện thoại cho cô.

Ánh sáng màn hình đâm vào mắt hắn, đầu óc hỗn độn lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi.

Hắn thả lỏng tinh thần ngồi dậy, Tề Thịnh Quang ở trên giường nhìn về hướng bạn cùng phòng phía đối diện, suy xét xem lúc hủy thi diệt tích cần công cụ gì, thời điểm nào động thủ tương đối tốt.

Ánh mắt hắn âm trầm, hơi thở quỷ dị tràn ngập quanh thân, bạn cùng phòng đang ngủ say hắt xì một cái, trở mình quấn chặt chăn.

Tiếng chuông di động vang lên.

Sau khi qua 12 giờ, chỉ có cô có thể gọi hắn.

Tề Thịnh Quang sửng sốt một lúc, động tác hơi chậm chạp cầm lấy điện thoại.

Ghi chú cuộc gọi: Nhược Nhược.

Vừa nãy điện thoại là hắn gọi qua, nhưng còn chưa kịp nối máy hắn đã cúp rồi.

Trong lòng Tề Thịnh Quang nhất thời xuất hiện vô số ý nghĩ, cô ấy có phải không thoải mái, mắc bệnh hay không, hay là thế nào.

Hắn nhấn nghe xong liền chuẩn bị xuống giường.

"Thịnh Quang ~"

Trong giọng nói mềm mại của cô pha chút mông lung dìu dịu.

"Ừ, ngoan." Tề Thịnh Quang ngồi ở trên giường, hô hấp rất nhẹ, tập trung tất cả tinh lực vào tai, nghe tiếng vang phía bên cô.

"Em vừa mới mơ thấy anh, sau đó liền tỉnh."

Nói được hai câu, cô thanh tỉnh thêm một chút, thanh âm cũng rõ ràng hơn.

Không phải mắc bệnh, cũng không phải không thoải mái, Tề Thịnh Quang thở ra một hơi, cười cười, "Ừ, mơ thấy anh làm gì?"

Thanh Nhược dường như hơi ngượng ngùng, "Mơ thấy anh hôn em, sau đó nhớ anh, nên mới gọi điện thoại cho anh."

Hắn mơ thấy đội ngũ theo đuổi cô khí thế vùn vụt, thiếu chút nữa tức chết, cô lại mơ thấy hắn hôn cô, ừm, cũng được, không uất ức như vậy nữa.

Tề Thịnh Quang cầm điện thoại bẹp một tiếng, "Ngoan, anh cũng nhớ em, giờ ngủ trước đã, sáng mai anh đến dưới lầu chờ em."

"Được." Cô ngoan ngoãn lên tiếng, lại giống áo bông nhỏ tri kỷ* dặn dò hắn, "Anh cũng phải ngủ nhanh đi."

*Áo bông nhỏ tri kỷ: là từ các bà mẹ Trung Quốc hay gọi con mình.

"Được, anh biết rồi."

Tề Thịnh Quang đã nghĩ ra được một phương án hoàn mỹ, trước lừa cô đi ra ngoài chơi, sau đó đem người chuốc say, rồi hoàn toàn dán lên dấu hiệu của hắn.

Đương nhiên, nếu có thể làm cho cô mang thai càng tốt, sau khi kết hôn rồi, còn quan tâm trao đổi sinh hay cái quỷ gì, dù sao cô tuyệt đối không thể rời đi.

Nửa đầu của kế hoạch đều thi hành thật sự hoàn mỹ, bữa tối có ánh nến ở nhà hàng đầy lãng mạn, cô uống rất nhiều rượu vang đỏ mà hắn gọi, say chếnh choáng gần như ngất đi bị hắn ôm vào phòng khách sạn.

Nhưng mà, vấn đề hiện tại là.

Hắn bị Thanh Nhược đè ở dưới thân, hoàn toàn không thể động đậy.

......! Cái quỷ gì?!

Mái tóc dài của Thanh Nhược từ phía trên rũ xuống, một phần chạm vào mặt hắn, một phần dừng ở cổ hắn, cả ngực cũng có.

Cô chống tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt ngập nước tràn đầy dụ hoặc, đầu lưỡi hồng hồng liếm môi mình một chút, mở miệng tà mị quyến rũ, "Anh muốn, "làm" em?"

"......" Thật ra không cần hỏi trực tiếp đến vậy đâu.

Tề Thịnh Quang thành thật gật gật đầu, một tay cô ôm eo hắn, uống không ít rượu nên ánh mắt cô đã mông lung tự do, nhưng tay vẫn lạnh lẽo như cũ.

Đối lập hoàn toàn với cơ thể nóng bỏng của Tề Thịnh Quang.

Thanh Nhược cười khẽ lên, nắm lấy cổ áo hắn, trực tiếp kéo hắn nhỏm dậy, lưng hắn dựa vào tủ đầu giường, cô ngồi trên đùi hắn, thò đến gần cổ hắn.

Cô há miệng, có vật gì nhòn nhọn cọ vào chỗ mạch máu ở cổ hắn, không trầy da, nhưng khiến cả người hắn ngứa ngáy tê dại, hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm có chút hốt hoảng, "Nhược Nhược ~"

"Ừm ~" Cô lười nhác dùng giọng mũi lên tiếng, ngẩng đầu, một tay giữ lấy cằm hắn, "Lão nhân nói với em rằng đến Hoa Hạ có thể tìm được chân mệnh thiên tử của mình ~ Xem ra vu thuật vĩnh viễn cũng không linh của ông ấy cũng có lúc linh thật."

Cô dán sát vào hắn, nhìn thẳng mắt hắn, "Anh nói đi? Thịnh Quang?"

Hai tiếng, được cô gọi đến ái muội lại lay động tình tố.

Tề Thịnh Quang không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu đen của cô lại dần biến thành đỏ như máu.

Đỏ như máu. Tầm mắt hắn dịch xuống, dừng ở trên môi cô. Cô rất phối hợp, khẽ nhếch miệng ra, hàm răng vốn dĩ tinh xảo đáng yêu lại xuất hiện bốn cái răng nanh.

Cô lại thò qua chạm răng nanh vào cổ hắn, "Có còn muốn "làm" em không? Hử?"

Phản ứng đầu tiên trong đầu Tề Thịnh Quang chính là một câu thô tục: Mẹ kiếp, là vị giảng viên ngu ngốc nào nói với mình rằng phải tin vào khoa học.

Tiếp đó cả người hắn đều run, không phải sợ, mà là hưng phấn.

Đột nhiên hắn liền hiểu rõ vì sao cô ấy đối với mình có lực hấp dẫn trí mạng, từ cái nhìn đầu tiên đã thật giống như rơi vào một cái vòng lẩn quẩn, rất muốn rời xa nhưng lại không khống chế được mà đến gần, một khi đến gần lại hệt như cả thể xác lẫn linh hồn đều bị cô bắt lấy.

Mặc kệ bề ngoài thế nào, quan trọng là trong xương cốt cô có loại cảm giác máu tanh ưu nhã, hắn luôn không hiểu, nhưng vẫn bị hấp dẫn.

Cô tự nhiên đã vậy, mang theo sự ưu nhã xuất sắc do thời gian ban tặng, quý khí mà lại máu tanh tàn bạo, sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Tề Thịnh Quang hơi híp mắt nhìn đôi mắt đỏ tươi của cô, chẳng biết sức lực từ đâu trào tới, trực tiếp xoay người một cái ấn cô dưới thân.

Hiện tại không cần lo lắng khiến cô đau.

Hắn cúi đầu hung ác gặm lên môi cô, ""Làm" chứ, sao lại không."

**

Nữ nhân của tôi.

Vì cái gì không "làm".

Cần thiết "làm".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv