Trên phi hành thuyền.
Sau khi tăng tốc độ lên, trận pháp phòng ngự tự động kích hoạt tạo ra một tầng sáng bao phủ bốn phía thuyền, chặn lại kình phong ở bên ngoài.
Mọi người đều tò mò ngắm nhìn xung quanh, loại cảm giác đứng trên cao quan sát thiên địa thật sự mới lạ.
Lạc Thần cũng là như thế, dù là ở kiếp trước kiếp này, hắn vẫn là lần đầu phi hành, hắn cũng thật thích cảm giác tự do bay lượn như thế
này.
“Suy nghĩ gì đó?”
Trần Lâm đi tới, tò mò hỏi.
“Suy nghĩ khi nào có thể bằng vào thực lực của chính mình phi hành.”
Lạc Thần không quay đầu lại, vẫn nhìn về bầu trời phương xa.
Trần Lâm kinh ngạc nhìn Lạc Thần, sau đó cũng nhìn về phía phương xa:
“Con đường võ đạo chia làm Tinh Đồ, Tinh Sĩ, Tinh Sư, Tinh Linh, Tinh Vương, Tinh Đế…… Chỉ có đạt tới Tinh Đế mới có thể cách mặt đất bay lượn.”
“Thế nhưng.”
Trần Lâm đổi giọng, có chút trầm trọng:
“Con đường võ đạo ngàn khó vạn hiểm, muốn trở thành Tinh Đế lại dễ dàng như vậy sao?”
Lạc Thần nhìn Trần một cái:
“Chỉ cần có nỗ lực, ắt sẽ có hi vọng.”
Nếu là trước đây Lạc Thần tuyệt không dám nói như vậy, nhưng bây giờ hắn có được Tinh Hồn có thể thăng cấp, Sinh Tinh Tháp xuất hiện, còn có những tri thức trân quý trong đầu, đều làm hắn có được tự tin lớn lao.
Nếu đã được ông trời ưu ái như vậy, hắn tin tưởng chỉ cần nỗ lực thật nhiều, một ngày nào đó hắn sẽ đứng ở võ đạo đỉnh phong.
“Chỉ cần nỗ lực, ắt sẽ có hi vọng!”
Trần Lâm lặp lại những lời này, rơi vào suy tư.
Cách đó không xa, Bạch Băng Nhi nhìn hai người, trong mắt tràn đầy hận ý, nếu không phải cố kỵ trưởng lão học viện thì nàng đã xông lên đánh chết Lạc Thần.
“Băng Nhi, bình tĩnh.”
Lâm thiên hạo chậm rãi nói:
“Muốn diệt trừ Lạc Thần, thật ra có rất nhiều phương pháp.”
“Ý ngươi là tìm sát thủ?”
“Không sai.”
Lâm thiên hạo cười nói:
“Học viện xây dựng ở gần thủ đô, nơi đó có đủ loại thế lực nhiều không kể xiết, tìm một tổ chức sát thủ hẳn là không khó.”
“Cũng là một ý kiến hay.”
Bạch Băng Nhi lạnh lùng nhìn hai người Lạc Thần phía xa.
“Tất cả mọi người chú ý.”
Sau ba ngày phi hành, lão giả râu dê đột nhiên lên tiếng:
“Bây giờ chúng ta cách học viện đã không xa, học viện có một ít quy củ, ta phải nói cho các ngươi biết trước.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn qua, đây là chuyện cực kỳ quan trọng.
“Đầu tiên, tự giới thiệu một chút, ta là Lục Quang Vũ, các ngươi có thể xưng hô ta là lục trưởng lão, về sau ở học viện các ngươi sẽ thường xuyên giao tiếp cùng ta.”
Lục Quang Vũ nói tiếp:
“Học viện có một cái quy định quan trọng nhất: Đó chính là trong học viên nghiêm cấm giết người. Các ngươi có thể tranh đấu, có thể đối địch, nhưng tuyệt đối không thể đả thương tánh mạng người khác, nếu không dù là lý do gì cũng sẽ bị trục xuất. Điểm này, các ngươi nhất định phải nhớ lấy.”
Nghe nói vậy, mọi người biểu tình khác nhau.
Bạch Băng Nhi thầm hận, Lạc Thần thì thở phào nhẹ nhõm.
Lục Quang Vũ nói tiếp:
“Trừ bỏ quy định này, ảnh hưởng lớn nhất đối với các ngươi chính là học viên cấp bậc.”
“Học viên được chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, hạch tâm cùng chân truyền, tổng cộng năm cấp bậc, cấp bậc càng cao thì được hưởng thụ đến phúc lợi cùng đãi ngộ càng tốt.”
“Trưởng lão, phúc lợi có những gì a?”
Phía dưới có một người tò mò hỏi.
“Rất nhiều.”
Lục Quang Vũ giải thích nói:
“Lấy ví dụ đơn giản nhất, sơ cấp học viên, mỗi tháng chỉ có thể được đến một viên Tôi Thể Đan, mà cao cấp đệ tử, là năm viên”
“Còn có, sơ cấp đệ tử thì ở trong ký túc xá tập thể, mà hạch tâm đệ tử thì có chỗ ở riêng, hơn nữa bên trong còn có cấp thấp tụ tinh trận có thể trợ giúp tu luyện.”
“Tóm lại, các hạng phúc lợi ở học viên vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi, mà các ngươi phải làm là nỗ lực tăng cấp bậc của mình lên.”
“Như thế nào để tăng cấp bậc?”
Lại một người hỏi.
Lục Quang Vũ sớm biết sẽ có người hỏi, dựng thẳng hai ngón tay cười nói:
“Hai điều kiện. Một là thực lực, hai là điểm cống hiến. Chỉ cần cả hai đều đạt tới tiêu chuẩn liền có thể thăng cấp.”
“Tỷ như: Lâm Hạo Thiên, Bạch Băng Nhi cùng Trần Lâm, thực lực của ba người cũng đủ, chỉ cần kiếm thêm mười vạn điểm cống hiến thì sẽ có thể thăng cấp trở thành trung cấp đệ tử.”
Nghe vậy, mọi người đều hâm mộ nhìn ba người.
“Đáng giá nhắc tới là, điểm cống hiến đối với các ngươi tới là rất quan trọng, một khi tiến vào học viện, các ngươi ngày thường ăn, mặc, ở, đi lại, còn có công pháp tu luyện, võ kỹ, đều sẽ tiêu hao điểm cống hiến.”
“Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì có rất nhiều phương pháp để kiếm điểm cống hiến, có thể giúp học viện làm chút việc tạp, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ do học viện tuyên bố. Các ngươi muốn thăng cấp không phải dễ nhưng muốn thỏa mãn ấm no thì không khó.”
“Đương nhiên, ta nghĩ mỗi một người ở đây sẽ không có ai chỉ vì thỏa mãn ấm no chứ!”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Thẳng đến lúc này bọn họ mới phát hiện sinh hoạt ở học viện có lẽ cũng không thoải mái như họ nghĩ.
“Các ngươi còn có vấn đề gì sao? Nếu như không có vậy chúng ta sắp hạ xuống rồi.”
Lục Quang Vũ cười hỏi.
Không ai nói chuyện.
“Vậy được rồi, mở to hai mắt chờ xem! Đây có thể sẽ là có hội duy nhất trong thời gian ngắn sắp tới, các ngươi có thể quan sát học viện.”
Lục Quang Vũ nói, phi hành thuyền lại lần nữa gia tốc.
Đầu tiên Lạc Thần nhìn thấy phía dưới xuất hiện một tòa thành thị thật lớn.
E là chiều dài chiều rộng cũng vượt quá trăm dặm, liếc mắt nhìn không đến cuối, hơn nữa trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, náo nhiệt vô cùng.
“Mau xem, đó chính là Thiên Lam Thành, là thủ đô của Thiên Lam Quốc chúng ta.”
“Thật lớn thật phồn hoa, Húc Nhật Thành có lẽ chỉ bằng một phần mười nơi này!”
Mọi người đang cho rằng phi hành thuyền sẽ hạ xuống Thiên Lam Thành, thế nhưng phi thuyền lại trực tiếp lướt qua thành thị.
Sau một lát, Lạc Thần thấy được một vùng sơn mạch dài vô tận.
“Nơi này chính là Thiên Lam Sơn, vì thuận lợi cho học viên rèn nên học viện được xây dựng ở trong núi.”
Lục Quang Vũ vừa dứt lời thì phi hành thuyền đã tiến vào trong núi.
Tiếp theo xuất hiện trong mắt bọn họ là một mảng kiến trúc to lớn, liên miên không dứt.
Trên những ngọn núi đã được san bằng là hàng loạt kiến trúc chạm trổ tinh xảo, dưới ánh mặt trời toát ra tia sáng đủ màu, nhìn qua vô cùng mộng ảo cùng xa hoa, còn mặt đất thì phủ đầy đá xanh, đã nhìn không ra bộ dáng lúc trước.
Một công trình như thế chắc chắc tiêu hao rất nhiều nhân lực cùng vật lực, Hoàng Gia Học Viện có bao nhiêu thực lực từ mặt này có thể thấy được đốm.
Trên thuyền, đám người vô cùng khiếp sợ đối với cảnh tượng trước mắt.
Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng hưng phấn, có thể học tập trong một học viện như vậy thật sự là thiên đại cơ duyên.
Trong lúc mọi người suy nghĩ đủ điều, phi hành thuyền chậm rãi hạ xuống một quảng trường thật lớn……