Đúng lúc này, nơi đầu cùng hành lang trong cửa căn phòng vốn thuộc về Vi Xuân Thu đột nhiên mở ra, Dược Thiên Sầu mang theo đôi mắt buồn ngủ mông lung đi ra, đứng ngay cửa "bang bang" vỗ lên hai cái, nhất thời làm mọi người nghe tiếng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dược Thiên Sầu chỉ vào một đám người chửi ầm lên nói: "Chuyện gì? Chạy tới đây hô to gọi nhỏ cãi cái gì? Đều chán sống muốn tạo phản có đúng hay không? Không muốn chết lăn xuống cho lão tử!"
Ờ trong mắt những người này, uy túi của Dược Thiên Sầu vốn không thể hoài nghi, uy nghiêm của chường hình sử đã thâm nhấp thật sâu trong cốt tủy của bọn họ. Kinh khủng nhất chính là, ngoại trừ vị chưởng hình sử này, còn có một lão chưởng hình sử ở trong lòng bọn họ còn biến thái hơn cà Tiên Đế Kim Thái, lão chưởng hình sừ ngưu nhân thế nhưng dám chạy tới tìm Minh Hoàng đánh nhau a! Ai cũng không hoài nghi có một ngày nào đó lão chưởng hình sử có chạy đến tìm Kim Thái đánh một trận hay không.
Ai biết đưong nhậm chưởng hình sử và lão chưởng hình sử còn chưa Kên hệ được với nhau! Bất quá nhìn xem đương nhậm chưởng hình sử Dược Thiên Sầu dám chạy tới Tiên giới gây nháo, rõ ràng đã suy nghĩ rất kỹ a!
Tuy rằng Tất Trường Xuân đã ly khai bọn họ nhiều năm, thế nhưng nỗi ám ảnh trong lòng bọn họ cũng khó có thể xóa đi, nhất là truyền thuyết hắn chiến đấu với Minh Hoàng, càng làm đám người này trong lòng thật sợ hãi, thực sự là vừa kiêu ngạo lại vừa sợ hãi.
Dược Thiên Sầu vừa ra mặt mắng to một trận, lời đồn tự nhiên liền sụp đổ, ai còn dám lưu lại tự tìm mất mặt. Một đám người lập tức không có chút tính tình, mỗi người cúi đầu cúi não thành thành thật thật câm miệng, xám xịt bỏ chạy toàn bộ, rất sợ ai chạy chậm thì người đó sẽ bị thu thập. Toàn bộ lầu hai mươi hai biến thành an tĩnh lên...
"Chuyện gì xảy ra? Ai đã chết?" Dược Thiên Sầu phất hai tay áo đi tới.
Vi Xuân Thu hồ nghi nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: "Bên ngoài nơi nơi đều đồn ngươi chịu nhục trong tiệc cưới của Ô Hùng, sau lại bị Thương Vân Tín giết chết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy ngần ra, lập tức hắc hắc cười nhạt hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đâu chỉ là chịu nhục, quả thực là vô cùng nhục nhã! Người khác thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác là đám họ Mục bạc nghĩa kia, đừng tưởng rằng có Ô Hùng làm chỗ dựa tã cũng không dám làm gì ngươi, cứ rửa cái mông mà chờ xem, chờ lão tử đến giết toàn gia diệt cà nhà ngươi, vương bát đản bạch nhãn lang! (kẻ vô on bạc nghĩa)"
Vi Xuân Thu từng gặp qua lúc hắn tức giận, thế nhưng loại tức giận phát ra từ sâu trong xương tủy là lần đầu tiên mới nhìn thấy, dừng một chút nói: "Nói như thế, Thương Vân Tín truy sát ngươi là thực sự, không tệ a! Có thể chạy trốn từ trên tay hắn."
Lúc này Dược Thiên Sầu lườm hắn, cười lạnh nói: "Chỉ bằng hắn còn muốn giết ta? Nếu không phải lúc đó đang ở ngay bên cạnh Cực Lạc Tiên Cảnh, lão tử đã nghĩ dùng Tử hỏa nướng hắn thành cây đuốc ngay tại chỗ...
"Hư!" Vi Xuân Thu bỗng nhiên đưa tay ý bảo hắn đừng lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cửa thang lầu từ trên thiên thai đi xuống, nói: "Có người tới trên thiên thai, hình như đang nói chuyện với Vân Bằng." Hiện tại hắn vì sự tĩnh tâm tu luyện của Bạch Tố Trinh, hầu như tùy thời đều duy trì sự cảnh giác cao nhất.
Dược Thiên Sầu thuận thế nhìn theo, không phát hiện được gì, đợi một hồi, chợt thấy một đạo lưu quang từ trên thang lầu bay xuống, hiện hình ngay trước mặt hai người, chính là Đại mình Luân giá lâm. Đại mình Luân vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ngươi thế nào về nhanh được như vậy?"
Theo sự suy tính của hắn, với tu vi của Dược Thiên Sầu dù nhanh nhất cũng phải tốn một ngày đêm mới có thể trở về, nguyên nhân bời vì thân phận không tiện, hắn phải chạy về thông tri cho Vi Xuân Thu và Vân Bằng đi ra đón Dược Thiên Sầu, miễn cho Dược Thiên Sầu dọc đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn đã trở về.
Dược Thiên Sầu cũng nhìn sau lưng hắn một chút, hỏi ngược lại: "Nàng ta không cùng ngươi trở về?" Hắn hỏi tự nhiên là Lộ Nghiên Thanh.
"Nàng còn ở trong phủ đệ của Ô Hùng..." Đại mình Luân còn chưa nói xong, gương mặt Dược Thiên Sầu hiện vẻ dữ tợn, lanh lùng nói: "Ô Hùng giam người của ta?"
"Là chính cô ta không muốn trở về." Đại mình Luân chuyển giao ngọc điệp của Lộ Nghiên Thanh cho Dược Thiên Sầu, sau đó nghiêng đầu đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng Vi Xuân Thu, nhíu mày hỏi: "Bạch Tố Trinh ở bên trong?"
"Ha hả! Ở bên trong tu luyện, không có phương tiện quấy rối." Vi Xuân Thu có chút chột dạ ha hả cười nói.
Đại mình Luân ý vị thâm trường nhìn hắn, hiển nhiên là có hoài nghi, thế nhưng cũng không nói gì nữa, hóa thành một đạo lưu quang bay ra từ thang lầu.
Dược Thiên Sầu đứng một bên xem xong nội dung trong ngọc điệp tiện tay bóp nát bấy, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Chơi trò chó má gì vậy! Người là một người thông tuệ, đáng tiếc không có đầu óc! Mẹ nó, luôn luôn tự cho mình là đúng."
Nội dung trong ngọc điệp rất đơn giản, đại khái là: Lộ Nghiên Thanh nghĩ bản thân mình rất vô dụng, nghĩ mình có ở lại Thiên Hạ thương hội cũng không có tác dụng gì. Văn Lan Phong ly khai làm cho nàng rất áy náy, cũng làm cho nàng phải suy nghĩ cẩn thận lại, người vô dụng như nàng hẳn là người nên rời khỏi Thiên Hạ thương hội nhất, cho nên nàng quyết định tiếp thu lời mời của Mục Thiên Kiều mà ở lại, bởi vì nàng không muốn làm phiền Thiên Hạ thương hội thêm nữa.
Giữa những hàng chữ tuy rằng không có nói rõ, nhưng có thề xem ra ý tứ, đó chính là nàng có chết cũng sẽ không tiết lộ bí mật của Thiên Hạ thương hội. Có thể là vì đem ngọc điệp nhờ người chuyển giao, cho nên mới không dám nói rõ.
Đối với việc này, Dược Thiên Sầu không biết nói gì, nếu như thực sự có người muốn từ miệng nàng moi ra bí mật gì, thay đổi là chính hắn, sẽ có cả trăm loại biện pháp rất dễ dàng moi ra từ miệng nàng. Bởi vì nữ nhân này đã thiện lương tới mức cổ hủ, nói trắng ra là ngu xuẩn, chỉ có gương mặt đẹp mà không có đầu óc.
Bất quá nếu là nàng tự nguyện lưu lại, nói vậy trong thời gian ngắn cũng sẽ không có ai bức nàng chuyện gì, thế nhưng ở mãi trong ổ hồ ly thời gian dài thì cũng sẽ khó nói. Làm cho Dược Thiên Sầu không nói gì chính là, hắn đã mơ hồ đoán được dụng ý khi Mục Thiên Kiều muốn giữ lại Lộ Nghiên Thanh, nói không chuần là nàng ta đợi khi mình động thủ với Mục gia, nữ nhân này sẽ xui khiến Lộ Nghiên Thanh đi ra cầu tình.
Đây không phải kéo chân saU Minh thì là gì? Sự nhục nhã do một nhà ba người gây ra cho chính mình nếu không dùng máu rửa nhục thì làm sao phát tiết được mối hận trong lòng? Lão tử cái gì cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng không dễ dàng tha thứ sự phản bội, hiện tại muốn cứu vãn, đã chậm!
Dược Thiên Sầu thong thả bước đi trầm tư, mặc kệ thế nào, cảm giác nữ nhân ngu xuẩn Lộ Nghiên Thanh này rơi vào trên tay người khác đối với chính mình và Thiên Hạ thương hội thật không phải là chuyện gì tốt, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện.
Bước chân khựng lại, hắn tiện tay nghĩ ra một chủ ý. Hắn nghĩ muốn tìm một cơ hội để Vi Xuân Thu thỉnh Đại mình Luân đi thêm một chuyến, lộng nữ nhân ngu xuẩn Lộ Nghiên Thanh đem trở về, biện pháp sao, rất đơn giản, hắn chuẩn bị một khối ngọc điệp nhờ Đại mình Luân đưa cho Lộ Nghiên Thanh, đây gọi là dùng chiêu của người trả lại cho người.
Biện pháp gạt nữ nhân ngu ngốc kia trở về cũng không cần quá cao mình, viết vào trong ngọc điệp một đoạn lời nói, cứ nói Văn Lan Phong ở bên ngoài gặp trọng thương đã trở về, đã hấp hối, muốn gặp mặt nàng lần cuối cùng, không sợ nàng không lập tức trở lại. Sau khi trở lại lập tức không cần nói lý do đem nàng đuổi về nhân gian, để cho nàng tiếp tục từ bi tại nhân gian, tiếp tục đi làm Quan Thế âm Bồ Tát đại từ đại bi của nàng đi...
Vi Xuân Thu nhìn thấy trên gương mặt hắn nổi lên nụ cười, không khỏi hỏi: "Tiểu tử ngươi lại đang nghĩ ra sưu chủ ý gì hại người đi!"
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, phất tay nói: "Nói bậy, ta là loại người này sao? Bỏ đi, không nói nữa, ta phải đi ra ngoài, ngăn lại những lời đồn bất lợi kia." Nói xong liền bay đi, chỉ còn lại Vi Xuân Thu đang đứng nhìn theo với vẻ mặt hèn mọn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bên ứong phân hội Vạn cổ Thông, Vạn Lý Hồng vừa đi ra Cực Lạc Tiên Cảnh, liền kiểm tra di tích do Thương Vân Tín bão nổi lưu lại thật lâu, sau đó trực tiếp đi tới đây. Trong hậu đường, Vạn Lý Hồng đang kể lại chuyện xảy ra trong tiệc cưới của Ô Hùng về việc Dược Thiên Sầu chịu nhục với Vạn Linh và Vạn Cách Di, cùng với chuyện Thương Vân Tín truy sát...
Vạn Cách Di thổn thức cảm thán nói: "Việc này bên ngoài đã truyền sôi sùng sục, xem ra Dược Thiên Sầu đã gặp độc thủ của Thương Vân Tín. Ta thật kỳ quái, Dược Thiên Sầu không phải là người của Tiên cung sao? Tiên cung thế nào lại bỏ mặc hắn chết trong tay Thương Vân Tín?"
Vạn Linh và Vạn Lý Hồng nghe vậy đưa mắt dò xét lẫn nhau, Vạn Linh hồ nghi nói: "Ngươi nói Dược Thiên Sầu là người của Tiên cung?"
Vạn Cách Di trợn mắt nói: "Ta cũng không phải kẻ ngu si, các ngươi cũng đừng tiếp tục gạt ta nữa. Bên phía chưởng môn đã mấy lần tự mình dặn dò, hơn nữa một loạt sự tình phát sinh, ta còn không đoán ra được bối cảnh của hắn, vậy không cần ngồi tọa trấn tại đây nữa."
Vạn Lý Hồng cười khổ nói: "Việc này ngươi biết là được, không nên truyền ra ngoài."
Vạn Linh đồng dạng xấu hổ cười cười, biểu thị không phải mình có ý định giấu diếm, lập tức hồ nghi hỏi: "Ngũ thúc, nói vậy thúc cũng không tận mắt nhìn thấy Dược Thiên Sau bị Thương Vân Tín giết chết?"
"Đúng vậy. Ta cũng hiểu được bằng vào bối cành của Dược Thiên Sầu, huống chi đang ở gần bên Cực Lạc Tiên Cảnh, dù tu vi Thương Vân Tín cao tới đâu, cũng không khả năng giết được Dược Thiên Sầu." Vạn Lý Hồng trịnh trọng nhìn Vạn Linh nói: "Linh nhi, nếu như Thương Vân Tín thực sự giết Dược Thiên Sầu, sẽ tất yếu khiến Tiên Đế tức giận, như vậy sự phân chia thế lực trong Tiên giới làm không chuẩn sẽ lại lần nữa biến động, Vạn cổ Thông chúng ta phải phòng ngừa chu đáo chiếm trước tiên cơ. Ta tới đây là muốn ngươi tự mình đi Thiên Hạ thương hội xem chừng, xem Dược Thiên Sầu có phải đã chết trên tay Thương Vân Tín hay không."
"Ngũ thúc, cháu hiểu được ý tứ của thúc, cháu đi ngay." Vạn Linh hiểu được ý tứ, lập tức nhích người đi ra...
Chờ khi Vạn Linh đi tới Thiên Hạ thương hội, đã thấy Dược Thiên Sầu đang đứng bên ngoài cao lầu chỉ vào một đám người mắng to: "Là ai ở chỗ này bịa đặt nguyền rủa lão tử? Chỉ bằng lão vương bát đản Thương Vân Tín cũng muốn giết ta? Đều cút cho ta!"
Một đám người đang vây xem lập tức lăn. Nhưng rất hiển nhiên đều từ các mồn phái lớn phái người tới tìm hiếu hư thực, lăn cũng là vì trở lại bẩm báo. Tuy rằng các phái không giống như Vạn Linh bọn họ biết được nhiều như vậy, nhưng thu thập tin tức vẫn là chuyện có thể.
Đảo mặt trước Thiên Hạ thương hội trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, làm Vạn Linh không biết nói gì chính là nàng nhìn thấy Long Tiểu Tửu đang đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu, nở nụ cười như hoa, tựa hồ như rất vừa ý Dược Thiên Sầu. Thấy một màn như vậy, Vạn Linh bỗng nhiên cảm thấy sợi dây thần kinh trong đại não chợt nhảy mạnh, đều có loại cảm giác dây thần kinh như căng thẳng, không khỏi nhớ tới ngày hôm đó trong phòng tắm của Thiên Hạ thương hội bị Long Tiểu Tửu bức cho bật khóc bỏ chạy ứối chết.
Trong nháy mắt trên mặt Vạn Linh nổi lên dáng tươi cười sáng lạn, trực tiếp bay xuống phía dưới, ngăn ngay trước một nam một nữ kia. Dược Thiên Sầu vừa nhìn là Vạn Linh, đang muốn cười chào hỏi, đã thấy Vạn Linh trực tiếp nhích lại gần, yêu kiều hô: "Dược đại ca, nhìn thấy ngươi không có việc gì là tốt rồi, nghe được lời đồn nói ngươi đã xảy ra chuyện, ngươi biết ta có bao nhiêu lo lắng không?" Thanh âm vô cùng nũng nịu, thiếu chút nữa làm toàn thân Dược Thiên Sầu nổi da gà...