Trong cửa hàng những tiếng hô hấp bỗng dưng đã trở nên dồn dập, biểu tình trên mặt cuhngs nhân cũng lộ ra diễn cảm vô cùng khiếp sợ. Dược Thiên Sầu nuốt khan nước bọt, làm dịu mát yết hầu khô nóng, gian nan hỏi: "Chẳng lẽ Tất Trường Xuân đã bị Minh Hoàng giết chết rồi sao?"
Á Phu Tử chậm rãi lắc đầu nói: "Nếu như người kia đã chết, thì thế cục Minh Giới cũng sẽ không khẩn trương như lúc này...Bản lĩnh của người kia đúng là bất khả tư nghị, mặc dù không chống nổi ba chiêu của Minh Hoàng, nhưng vẫn ngạnh kháng dưới sự truy sát của Minh Hoàng, may mắn trốn vào trong Hắc Ám cấm địa. Cái địa phương Hắc Ám cấm địa kia, ngay cả Minh Hoàng cũng phải kiêng kị, không dám bước vào. Nếu không, dưới cơn thịnh nộ, Minh Hoàng há lại có thể buông tha cho Tất Trường Xuân!"
Dược Thiên Sầu nghe được lời này, thì nhãn tinh không khỏi sáng lên, hung hăng kiềm chế tâm tình kích động của chính mình, đè nén ngữ khí dò hỏi: "Nói như thế, vậy Tất Trường Xuân kia vẫn chưa chết ở dưới tay Minh Hoàng, mà cuối cùng đã chạy thoát sao?"
"Có thể nói như thế!" Á Phu Tử trầm ngâm: "Bất quá hắn còn sống hay đã chết thì không ai biết được. Nghe nói trước khi lao vào bên trong Hắc Ám cấm địa, Tất Trường Xuân đã bị trọng thương. Hơn nữa.., ngươi thử nghĩ xem, cái địa phương thần bí kia, ngay cả Minh Hoàng còn không dám đi vào, mà Tất Trường Xuân thân mang trọng thương xâm nhấp, chỉ sợ hy vọng sống sót cũng thật mong manh ah!"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì khóe miệng liền co giật vài cái. Theo sau ảm đạm hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nếu người kia bị Minh Hoàng dồn vào cấm địa thần bí khó có thể bảo toàn tính mạng. Vậy như thế nào cục diện ở Minh Giới còn khần trương đến mức độ này?"
Á Phu Tử trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới giải thích: "Bởi vì Tất Trường Xuân hoành không xuất thế ngoài ý muốn, khiến cho Hắc Trì phu nhân, người xưa nay luôn được Minh Hoàng cừng chiều, dị thường phẫn nộ, nàng đã ra lệnh cho Hắc mình Đại Quân uy chấn Minh Giới, phải kiểm tra tất cả những người môi giới giao thương qua lại Minh Giới, cho nên đã có không ít người Tiên giới qua Minh Giới giao thương nhận lấy liên lụy...Sư phụ của ngươi đi lâu chưa về, sợ rằng cũng có quan hệ tới chuyện này ah!"
Dược Thiên Sầu rơi vào trong cơn trầm tư, hiện giờ hắn rối rắm nhất chính là chuyện tình Tất Trường Xuân còn sống hay đã chết, vì sao ngân cầu hắn mang theo trên người lại mất liên hệ với mình, chẳng lẽ ở trong thần bí cấm địa bên Minh Giới, có lực lượng thần bí chặt đứt mối liên hệ của mình với ngân cầu hay sao? Chuyện này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, xưa nay vô luận ở bất cứ địa phương nào mình đều có thể liên hệ cùng với ngân cầu...Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nhãn tinh của hắn lại dần dần trở nên kiên định. Hắn đối với Tất Trường Xuân xưa nay vẫn phi thường có lòng tin, nếu chưa có ai xác thực Tất Trường Xuân đã chết, thì hắn sẽ không bao giờ tin tưởng rằng Tất Trường Xuân đã biến mất vĩnh viễn ở trên cõi đời này. Bởi vì Tất Trường Xuân chính là truyền thuyết độc nhất vô nhị, bất khả xâm phạm ah! Nhưng lúc này, cho dù mình đi Minh Giới cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Chuyện tình trước mắt cần phải làm nhất là gây dựng thực lực vững mạnh, nếu Tất Trường Xuân quả thật là đã chết rồi, thì bản thân mình càng phải sống cho tốt. Để tìm cơ hội báo thù cho lão nhân gia, ai kêu lão nhân gia chỉ có mỗi mình ta là đệ tử thân truyền!
Lão bất tử Minh Hoàng tuy rằng khủng bố, nhưng chính bản thân mình vẫn cần phải nỗ lực, có thù không báo không phải là quân tử ah! Thể nhưng đời này, tựa hồ mình đều không có khả năng đánh bại Minh Hoàng ah!...
Dược Thiên Sầu khóe miệng cứng đờ, trong lòng âm thầm than ngắn thở dài, chuyện tình báo thù ngày sau hãy nhắc tới đi. Lão nhân gia phúc lớn mạng lớn, nhất định là không thể chết được...
Á Phu Tử chứng kiến Dược Thiên Sầu trầm mặc không nói gì. Lúc này liền nhàn nhạt cười nói: "Dược Thiên Sầu, xem ngươi cũng là nhân tài kiệt xuất trong nhóm thanh niên đưong thời, một mình ngươi xông pha trong Tiên giới cũng không phải là kế sách lâu dài, ta có đề nghị này không biết ngươi có nguyện ý lắng nghe hay không?"
"A!" Dược Thiên Sầu phục hồi lại tình thần, nhanh chóng hành lễ nói: "Mòi tiền bối nói, vãn bối xin chăm chú lắng nghe."
Á Phu Tử vuốt cằm cười nói: "Sư phụ ngươi hiện giờ sống chết chưa rõ, ta đề nghị trước mắt ngươi hãy gia nhấp Triêu Thiên Cung chúng ta, trở thành ngoại môn đệ tử Triêu Thiên Cung. Nếu sư phụ ngươi còn sống, ta nắm chắc thuyết phục sư phụ ngươi cùng gia nhấp Triêu Thiên Cung, đến lúc đó thầy trò ngươi sum họp, hắn khẳng định cũng không trách mắng ngươi cái gì. Ngươi cảm thấy đề nghị này như thế nào?"
Từ sau khi biết được bàn lĩnh phi phàm của Dược Thiên Sầu ở bên trong Thần Khư Cảnh, Á Phu Tử liền nảy sinh ý đồ lôi kéo Dược Thiên Sầu. Đệ từ đồng lứa niên kỷ giống như hắn, thành tựu ngày sau tuyệt đối là không thể đoán trước được. Nếu không nhân dịp kéo hắn vào Triêu Thiên Cung, thì ngày sau chính mình khẳng định là sẽ phải hối hận. Cho nên mới lấy thân phận đường đường là trưởng lão Triêu Thiên Cung khom lưng mòi hắn gia nhấp!
"Chuyện này..." Dược Thiên Sầu thoáng trầm ngâm, sau đó chắp tay nói: "Được tiền bối xem trọng, vãn bối phi thường cảm kích! Nhưng sư phụ vãn bối sống chết còn chưa rõ, nếu lúc này tùy tiện gia nhấp vào Triêu Thiên Cung. Chỉ sợ ngày sau cà đòi đều không thể ngẳng đầu lên làm người được nữa. Huống chi..."
Vẻ tươi cười trên mặt Á Phu Tử liền biến mất, ánh mắt lóe ra tinh quang nói: "Huống chi cái gì?"
Thủy Minh Thanh đứng bên cạnh lúc này có chút khẩn trương nhìn hai người. Sợ vị sư phụ mới này mất hứng ra tay giết chết Dược Thiên Sầu, cần phải biết rằng, Dược Thiên Sầu đã đáp ứng hắn, ngày sau tiếp tục âm thầm ủng hộ hắn, đối với hắn mà nói thì đây mới chính là nguyên nhân trọng yếu nhất. Lúc trước Thủy Minh Thanh ở trong Triêu Thiên Cung tuy rằng chỉ xệp trong hàng ngũ đệ từ thấp kém, thế nhưng cũng phải âm thầm tranh đấu quyền lực không ngừng. Mà hôm nay hắn đã trở thành đệ từ phân nhánh trường lão, nhất định cũng sẽ khiến cho rất nhiều người nhòm ngó, hiển nhiên là vì muốn gây khó dễ cho hắn. Thủy Minh Thanh đã kiến thức qua bản lĩnh của Dược Thiên Sầu ở bên trong Thần Khư Cảnh, cho nên đối với thân phận thần bí của Dược Thiên Sầu phi thường tin tưởng, hắn cảm giác, cảm giác như tất cà mọi chuyện do Dược Thiên Sầu an bài, nhất định đều sẽ thành công!
Ờ Triêu Thiên Cung, những trưởng lão như Á Phu Tử có rất nhiều đệ tử, trừ bò tu vi cao thâm, đều đã xây dựng căn cơ không nhỏ. Còn mình ở trong Triêu Thiên Cung thì chẳng có chút căn cơ nào, tu vi cũng chẳng đặc biệt, trước mắt Dược Thiên Sầu chính là chỗ dựa duy nhất hắn có thể mượn lực, cho nên Thủy Minh Thanh không hy vọng Dược Thiên Sầu sẽ xảy ra chuyện gì.
Dược Thiên Sầu hiển nhiên cũng nghe ra ngữ khí bất thường của Á Phu Từ, cho nên nhã nhặn giải thích: "Tiền bối có điều này còn không biết, lúc trước sư phụ ta thường xuyên nói với ta, lão nhân gia ông ta hy vọng một ngày nào đó có thể gây dựng thưong hội của chính bản thân mình, để chấm dứt cái thân phận tán tu đeo bám suốt bao nhiêu năm qua. Đây có thể nói là nguyện vọng duy nhất của sư phụ ta, thân làm đệ tử, ta phải có trách nhiệm thực hiện nguyện vọng này."
Dứt lời, cũng âm thầm truyền âm, bày cách để cho Thủy Minh Thanh đứng ra hòa giải.
Á Phu Tử cao thấp liếc mắt đánh giá Dược Thiên Sầu, khẽ nhíu mày nói: "Ý của ngươi là nói, ngươi muốn gây dựng thưong hội của riêng mình ở trên Tiên giới sao?"
"Đúng vậy!" Dược Thiên Sầu nhãn tình kiên định hồi đáp. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Hừ!" Á Phu Tử cười lạnh nói: "Tiểu tử ngươi quà nhiên là không biết tròi cao đất rộng, ngươi có biết, muốn gây dựng một cái thưong hội cần phải tốn bao nhiêu tiền tài hay không? Coi như ngươi gây dựng thành công, bằng vào tu vi chưa đạt tới Tiên cấp như ngươi, liệu có thể gánh vác nổi thương hội đó hay sao? Sợ rằng chỉ được dăm bữa nửa tháng liền phát sinh ván đề."
"Có chí ắt làm nên!" Dược Thiên Sầu cường ngạnh hồi đáp.
"Đúng là trâng tráo!" Á Phu Tử không khỏi châm chọc nói.
Đúng lúc này, Thủy Minh Thanh đứng bên cạnh chậm rãi bước lên, hướng sư phụ hành lễ, nói: "Sư phụ, đệ từ có một phương án, không biết là có nên nói ra hay không?"
Á Phu Tử nao nao, nhìn vào tân ái đồ, diễn cảm chậm rãi buông lỏng ra, bình thản nói: "Ngươi có phương án gì?"
Lúc này Thủy Minh Thanh liền cung kính nói: "Dược huynh có ân cứu mạng đệ tử trong Thần Khư Cảnh, đệ tử cũng phi thường muốn hắn gia nhấp Triêu Thiên Cung. Nhưng theo đệ tữ nghĩ, không bằng sư phụ thư thà cho hắn, ví như cho hắn ba năm thời gian, nếu trong vòng ba năm thời gian mà hắn không thành lập và duy trì được thương hội của riêng mình. Thì đệ tử sẽ nguyện dốc hết toàn lực khuyên giải hắn gia nhấp Triêu Thiên Cung chúng ta!"
Á Phu Tử nghe xong thì nhíu mày trầm ngâm.
Bất quá Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng phụ họa, nói: "Hảo! Ba năm thì ba năm, nếu trong vòng ba năm mà ta không thể gây dựng được thương hội, thì không cần Thủy huynh khuyên nhủ, ta cũng tự nguyện gia nhấp Triêu Thiên Cung, vì Triêu Thiên Cung ra sức!"
Thủy Minh Thanh thần tình sáng lạn, phối họp diễn trò nói: "Dược huynh một lời đã định, nếu như ngươi đáp ứng ta rồi, vậy trong vòng ba năm tới ngươi không được gia nhấp môn phái nào khác. Nếu không đừng trách huynh đệ ta trở mặt ah!"
"Một lời đã định!" Dược Thiên Sầu hứa hẹn nói.
Lúc này, Thủy Minh Thanh lại hướng Á Phu Tử khom người hành lễ nói: "Sư phụ cảm thấy phương án này thế nào? Thỉnh sư phụ quyết định!"
Á Phu Tử ngắm nhìn Thủy Minh Thanh trong chốc lát, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Vậy thì cứ làm như thế đi!" Theo sau Á Phu Từ liền vung tay lên, thu hồi kết giới cách âm ở trong quầy hàng.
"Đa tạ sư phụ thành toàn." Thủy Minh Thanh khom người hồi đáp. Ở trong khoảnh khắc này, bất tri giác hắn liền ngộ ra, lá gan của mình đã lớn hơn trước rất nhiều! Nếu như là trước kia, thì làm sao hắn dám diễn trò ở trước mặt trường lão nội cung đây?
Đúng lúc này từ ngoài đường có một bóng thân ảnh tươi cười bước vào trong cửa hàng. Người này không phải ai khác mà chính là Linh Tu Môn Đỗ Phong. Hắn tiêu sái bước tới trước mặt Á Phu Từ, khom lưng hành lễ: "Bái kiến tiền bối!"
Theo sau quay sang hai người bên cạnh, chắp tay: "Thủy huynh, Dược huynh."
Á Phu Tử đạm nhạt cười: "Hóa ra là Đỗ gia tiểu oa nhi, tới đây có chuyện gì không?"
"Vãn bối đến chính là muốn tìm Dược huynh. Vì có chuyện cần thương lượng với hắn." Đỗ Phong hồi đáp xong thì quay đầu nhìn sang Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Không biết Dược huynh có rành rỗi hay không?"