"Vùng đất cực đông?" Dược Thiên Sầu thoáng ngần ra, hồ nghi nói: "Ở phía đông đại lục này?"
Cơ Vũ khẽ gật đầu, tỏ vẻ xác nhận. Dược Thiên Sầu trầm tư một chút, truy hỏi: "Có vị trí cụ thể hay không, phạm vi vùng đất cực đông cũng quá rộng, có thể nói rõ chi tiet một chút?"
"Không cách nào nói chi tiết, cũng không ai biết rõ địa điểm, bởi vì không ai có thể xâm nhấp. Hơn nữa nghe đồn Tử hỏa lập lòe, không cơ duyên xào hợp không thể nhìn thấy. Từng có người trong lúc vô ý nhìn thấy qua, cũng chỉ thuần túy là trùng họp. Cho nên ta cũng không cách nào nói cho ngươi biết địa điểm cụ thể." Cơ Vũ giải thích.
Ngạc Tiên Quân xòe tay nói: "Điều này muốn xem vận khí của ngươi."
Dược Thiên Sầu trầm mặc không nói, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn hướng hai người, ánh mắt dừng trên người Ngạc Tiên Quân, chậm rãi nói: "Lão yêu quái, ta đưa hai ngươi ra khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận, nhưng hai ngươi phải đáp ứng ta, không được lưu lại tại nhân gian...
ICòn chưa nói xong, liền thấy Ngạc Tiên Quân hờ hững phất phất tay nói: "Ngươi quá lo lắng, điều này ngươi không cần nghĩ nhiều. Lưu lại nhân gian đối với chúng ta mà nói vốn không có một chút ý nghĩa. Chỉ cần đi ra Thiên Địa Càn Khôn đại trận, chúng ta lập tức đến Minh Giới phản hồi Tiên giới, từ nay về sau...Ha ha! Nếu có duyên, chúng ta tái kiến trên Tiên giới."
"Tốt!" Dược Thiên Sầu hào sảng nói: "Ta tin tưởng các ngươi, hi vọng các ngươi đừng gạt ta. Vậy hiện tại ta đưa các ngươi đi."
"Chậm đã!" Cơ Vũ giờ cánh tay ngọc, trên vầng trán trơn bóng trắng noãn thoáng nén giận nói: "Hiện tại không vội đi, để ta dưỡng thương xong, giết bọn người La Sát lại đi, không thể không công buông tha bọn hắn."
Nhân vật có thể hỗn đến mười hai đại tiên quân Tiên giới quả nhiên không ai dễ chọc, mỹ nữ cũng không ngoại trừ...Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Cơ Vũ, nghĩ thầm.
Ngạc Tiên Quân nghe vậy nhướng mày, trầm xuống: "Cơ Vũ muội tử, lão ca có một câu, không biết có nên nói hay không."
Cơ Vũ giật mình, tựa hồ đoán được Ngạc Tiên Quân muốn nói gì, ánh mắt lóe ra cắn cắn môi, thoáng cúi người nói: "Ngạc đại ca có chuyện nói thẳng, muội tử lắng nghe."
"Trước tiên muội tử dưỡng tốt thương thế mới là chính sự, cũng phải dưỡng thương xong rồi tính. Còn phần báo thù..." Ngạc Tiên Quân thoáng do dự chậm rãi nói: "Theo ta nói, nếu thật là muốn báo thù...Ngươi không nghĩ để cho La Sát bọn hắn vĩnh viễn bị vây ở đây mới là sự trả thù lớn nhất sao? Hơn nữa ta lo lắng để chậm trễ sẽ phát sinh biến cố...Đương nhiên, lão ca chỉ là nói, chủ ý do chính ngươi suy nghĩ."
ICơ Vũ cắn môi, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn mới nói: "Muội tử nghe Ngạc đại ca. Cho ta ba ngày thời gian chữa thương."
Ngạc Tiên Quân vui mừng gật gật đầu, nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Chờ sau ba ngày đưa chúng ta rời Thiên Địa Càn Khôn đại trận được chứ?"
"Có thể." Dược Thiên Sầu đồng ý. Hắn yên lặng đi tới một bên khoanh chân nhắm mắt mà ngồi, mặt ngoài nhìn hắn như bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn cảm giác mình đã quá dễ dàng đáp ứng, nhưng hắn cũng không có biện pháp.
Bằng tu vi của hai người, chính mình căn bản không làm gì được bọn họ, nói vậy Ngạc Tiên Quân đã đoan chắc điểm này. Nếu nhU Minh không đáp ứng, tổn thương của Cơ Vũ sớm muộn dưỡng xong sẽ đi. Bằng tu vi của nàng, Đông Cực Thánh Thổ sẽ là thiên hạ của nàng, chính mình chỉ sợ sẽ rất khó có cơ hội đến tìm Tử hỏa... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
ICơ Vũ uống tiên đan, lúc này bắt đầu khoanh chân chữa thương. Ngạc Tiên Quân khoanh chân ngồi ngay giữa hai người.
Trong động lóe lên ánh sáng mờ, không biết ngày đêm, đối với bọn họ mà nói thời gian chỉ thoáng qua đã trôi nhanh, ba ngày này trong nội tâm Dược Thiên Sầu cũng không chút bình tĩnh. Hắn không ngừng nghĩ kế sách ứng đối nếu vạn nhất phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn...
Kỳ thật vẫn chưa tới ba ngày, Cơ Vũ đã sảng khoái tinh thần dẫn đầu đứng lên, Ngạc Tiên Quân đứng theo trợn mắt cười nói: "Muội tử cảm giác thế nào?"
Cơ Vũ cúi người hành lễ nói: "Ít nhiều nhờ có tiên đan của Ngạc đại ca tương trợ. Nếu không cũng không thể khỏi hẳn nhanh như vậy. Để tiểu muội rửa mặt chải đầu một phen lại cùng Ngạc đại ca đi ra khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận này."
Dứt lời nàng xoay người chậm rãi đi tới bên đầm nước, cũng không cởi y phục đi thẳng xuống dưới hồ, nước hồ chậm rãi bao phủ cả người nàng. Mặt nước gợn sóng lay động, bên dưới như có bóng trắng loáng thoáng như đang ca vũ...
Mẹ nó! Không cởi quần áo, còn có kiểu tắm rửa như vậy! Dược Thiên Sầu nhìn một trận không nói gì, có vẻ có chút thất vọng. Nhưng đợi khi mỹ nhân lại nổi lên mặt nước, hai mắt Dược Thiên Sầu lập tức tỏa ánh sáng...
Cơ Vũ chậm rãi đi ra mặt nước, mái tóc dài trớt sũng xõa vai, da trắng nõn nà, đã tẩy sạch vết máu trên người. Trên khuôn mặt lãnh diễm vô song bọt nước tích tích, giống như đóa hoa hồng hứng lấy giọt sương ban mai, hơn nữa bên trong động lại tỏa ánh sáng mờ, thật sự làm người tâm động.
Hai tay nàng giờ cao một lần nữa đem mái tóc dài vấn lên, cung sa bọc thân lộ ra mặt ngoài lả lướt, dáng người hơi mờ ảo bộc lộ ra những đường cong lả lướt. Nhưng chuyện vui đẹp mắt không kéo dài, Cơ Vũ vừa đi lên bờ đầm, trên người bốc ra một trận sương trắng, sương trắng tan, trong nháy mắt toàn bộ thân thể đã khô ráo, khôi phục lại sự lãnh diễm đoan trang...
Nàng tựa hồ đã nhận ra người nào đó đang nhìn nàng, đôi mắt lạnh mang theo sát khí trành qua, Dược Thiên Sầu khẽ run rẩy, lúc này xấu hổ quay đầu nhìn sang một bên, chợt thấy Ngạc Tiên Quân đang cười lạnh theo dõi hắn, giống như đang nói, ngay cả ta cũng không dám nhìn, lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ...
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, đứng lên, ánh mắt chính khí nghiêm túc đảo qua hai người, hờ hững nói: "Hai vị có thể đi rồi chưa?"
Ngạc Tiên Quân đưa mắt dò hỏi nhìn Cơ Vũ. Thấy Cơ Vũ gật gật đầu, cũng đứng lên theo, nhìn Cơ Vũ giải thích: "Hắn cần sừ dụng một loại phương pháp gọi là truyền tống trận, đợi lát nữa còn cần muội tử phối họp, trước tiên phải nhắm mắt lại."
Hắn đem lời hồ lộng của Dược Thiên Sầu chuyển cáo cho Cơ Vũ. Cơ Vũ nhíu mày nhẹ nhàng thì thầm một tiếng: "Truyền tống trận?" Tuy có khó hiểu, nhưng vẫn tín nhiệm Ngạc Tiên Quân, nàng gật đầu xem như đã đáp ứng.
"Mọi người đứng gần lại một chút." Dược Thiên Sầu giả vờ gọi hai người tới gần, ném ra mấy viên tiểu ngân cầu, lung tung kháp chỉ bí quyết, miệng lầm bẩm. Cơ Vũ nghi hoặc đưa mắt nhìn Ngạc Tiên Quân, thấy hắn đã nhắm mắt, thoáng chần chờ cũng nhắm lại hai mắt.
Chỉ một thoáng công phu, Cơ Vũ liền cảm giác được tiếng gió rít thê lương bên tai không ngừng, độ ấm trong nháy mắt giảm xuống thật nhiều, nhận thấy được quanh thân như muốn biến ảo cảnh tượng, hai tròng mắt dưới mí mắt giật giật, muốn mở mắt ra nhìn xem, rồi lại không dám mạo hiểm, cuối cùng vẫn nhịn được.
Dược Thiên Sầu hướng bốn phía quét mắt, nhìn thấy hai người cười nhạt nói: "Tốt lắm, đã đến."
Hai người không hẹn mà cùng mở mắt ra, chỉ thấy chung quanh thiên hôn địa ám âm phong thê lương. Đối diện có một hang động âm trầm khủng bố, giống như một con quái thú đang há hốc miệng rít gào, âm phong mạnh mẽ chính từ trong sơn động kia thổi ra.
Ngạc Tiên Quân cùng Cơ Vũ nhìn nhau, cùng thất thanh kêu lên: "Cừu U Minh Động!"
Vẻ mặt Cơ Vũ khó thể tin bước vài bước đến bên vách núi, nhìn chằm chằm sơn động đối diện run rẩy nói: "Thật là Cửu U Minh động!" Nàng quay đầu lại kích động không thôi nói: "Ngạc đại ca, ta có phải đang nằm mơ hay không, nơi này là Cửu U Minh động, ta thật sự đã ra khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận phải hay không?"
Ngạc Tiên Quân cười gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Cảm ơn nhiều! Hai chúng ta sẽ bảo thủ bí mật của ngươi. Tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, hi vọng có cơ hội gặp lại tại Tiên giới." Nói xong đưa tay ra: "Cho ta một túi trữ vạt."
"Làm gì?" Dược Thiên Sầu hồ nghi hỏi, nhưng vẫn lấy một túi trữ vật đưa cho hắn. Ngạc Tiên Quân cầm túi trữ vật, lập tức từ trong thủ trạc trữ vật chuyển ra một đống đen lòe lòe bỏ vào trong túi, hai mắt Dược Thiên Sầu nhất thời đăm đăm, trái tim đập bịch bịch.., thần phẩm linh thạch! Chẳng lẽ là cho ta?
Quả nhiên Ngạc Tiên Quân cầm trả lại cho hắn, cười nói: "Cũng không có thứ gì để tạ ngươi, nhưng nhìn ra được tiểu tử ngươi thích linh thạch, đây là hai ức thần phẩm linh thạch, tặng cho ngươi. Xem như hai chúng ta cảm ơn ngươi hỗ trợ!"
Mỹ nữ bên cạnh, lão tử nhiều ít phải bảo trì chút nhã nhặn...Trong lòng Dược Thiên Sầu ngứa ngáy nhưng gương mặt lại nghiêm trang chụp lấy túi trữ vật nhưng còn giả vờ chối từ nói: "Ngươi cũng quá khách khí. Mọi người chỉ là giúp đỡ nhau một chút mà thôi, làm gì khách khí."
Ngạc Tiên Quân đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt túi trữ vật của hắn, lắc đầu ha ha cười nói: "Người như ngươi...Nếu có thể thuận lợi cùng Cơ Vũ muội tử trở lại Tiên giới, dựa vào tu vi Cơ Vũ chút linh thạch này vốn không coi vào đâu. Nếu còn không thuận lợi trở về, linh thạch lưu lại trên tay cũng là lãng phí, ngươi nhận lấy đi!" Nói xong buông tay.
"Ai! Ngươi đã nói đến nước này, ta sẽ không làm kiêu." Dược Thiên Sầu nhanh chóng đem túi trữ vật nhét vào trong lòng, sờ soạng trên ngực, mặt cười nở hoa, bỗng nhiên ánh mắt xoay động, lấy ra một viên tiểu ngân cầu, giả vờ nhốt vào mấy đạo pháp quyết sau đó nắm lấy tay Ngạc Tiên Quân nhét vào, Ngạc Tiên Quân sửng sốt, thứ này hắn cũng đã thấy rất quen thuộc, không khỏi hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Cái này..." Dược Thiên Sầu cảm thán nói: "Cũng giống như lời ngươi nói, hi vọng ta có thể đến Tiên giới gặp lại. Nếu các ngươi thuận lợi thông qua Minh Giới trở lại Tiên giới, có thể đem tiểu ngân cầu bỏ ở địa phương non xanh nước biếc nào đó của Tiên giới, nếu ta quả thật có cơ hội đến Tiên giới, nhất định có thể cảm ứng được, cũng tốt cho ta biết hai người an toàn tới nơi, ta cũng sẽ yên lòng. Nếu có thể, ta có lẽ sẽ đi tìm lão yêu quái ngươi ôn chuyện, có chào đón hay không?"
Ngạc Tiên Quân dừng một chút, lúc này ha ha cười nói: "Tốt. Một lời đã định, có cơ hội chúng ta tái kiến tại Tiên giới." Hắn thu ngân cầu vào trong thủ trạc.
Dược Thiên Sầu lui ra hai bước, hướng hai người chắp tay nói: "Chúc hai vị thuận buồm xuôi gió, bình an trở lại Tiên giới, tiễn quân ngàn dặm cũng phải có điểm dừng, mời!" Hắn nâng tay làm thư thế thỉnh hướng vào trong Cửu U Minh động.
Ngạc Tiên Quân cùng Cơ Vũ nhìn nhau, cùng hướng Dược Thiên Sầu chắp tay tỏ vẻ cảm tạ. Sau đó cùng hóa thành hai đạo bạch quang thiểm nhấp vào bên trong Cửu U Minh động.
Dược Thiên Sầu đứng trên vách núi, gương mặt không chút thay đổi đón lấy âm phong thổi ra từ bên trong động. Hắn như đang lặng lẽ chờ đợi gì đó, thật lâu sau bên trong Cửu U Minh động đột nhiên phun mạnh ra âm phong đen đậm như mực thật kịch liệt, thanh âm cuồng phong gào thét thê lương không dứt. Không bao lâu tất cả lại khôi phục sự bình tĩnh như trước. Lúc này hắn mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, dị biến vừa rồi của Cửu U Minh động đại biểu có người mở ra đại môn Minh Giới, cuối cùng đã đưa hai tôn đại thần rời đi...