"Lời của Văn tiền bối sai rồi!" Yến Truy Tinh lộ ra hình dạng đã tính trước kỹ càng, nhàn nhạt cười nói: "Nếu như ngươi có thể ngạnh kháng một chưởng của ta mà không chết, ta mới thả bọn họ. Nhưng mười ngày sau ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta vì sao còn phải buông tha bọn họ?"
"Đê tiện!" Cả người Lộ Nghiên Thanh run lên hét chói tai.
Vùng lông mày Yến Truy Tinh nhướng lên, liếc mắt nhìn lại, cười lạnh nói: "Ta không thể tưởng tượng được ngươi làm sao trở thành một trong tứ đại kỳ nhân của tu chân giới. Theo ta thấy tứ đại kỳ nhân của tu chân giới cũng chỉ có Tất Trường Xuân còn xứng danh, về phần những người khác sao! Hắc hắc! Bất quá cũng không khó lý giải. Cũng như loại người như ngươi đối với mọi người hữu ích vô hại mà có thể sống tới giờ này, ngay cả ta trước đó cũng chưa từng nghĩ muốn động ngươi, nhưng tốt xấu ngươi cũng là một sự trói buộc gánh nặng, không lợi dụng ngươi chẳng phải là đáng tiec."
Lời này có thể nói từng từ tru tâm. Sắc mặt Lộ Nghiên Thanh tái nhợt, cả người run rẩy khó có thể ức chế. Đột nhiên chợt phát hiện chính mình ở trong tiềm thức giữ mình trong sạch và đại từ đại bi, bất quá chỉ là sự chê cười trong mắt người khác, nguyên lai người khác xem mình giống như xem một kẻ ngu ngốc và trói buộc.
Văn Lan Phong hừ lạnh một tiếng, Cự Ngân kiếm cắm phía sau bá một tiếng bay tới, phấp phồng trên không trung chuẩn bị phát động.
Văn Lan Phong trầm giọng quát: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có thả người hay không?"
"Xem ra nếu ta không thả người, Văn tiền bối phải giết ta không thể nghi ngờ. Nhưng ta thả bọn họ, Văn tiền bối khẳng định cũng sẽ không buông tha ta." Yến Truy Tinh quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, không cho là đúng nói: "Tuy rằng như vậy, ta vẫn quyết định giữ lời, thả bọn họ. Bất quá bọn họ có đi theo ngươi hay không, vậy không phải là chuyện của ta...Được rồi, các ngươi đều trở về đi!" Câu nói cuối cùng là nói cho mấy người Tân Lão Cửu nghe, nói xong trực tiếp xoay người đi về hướng tinh xá. Hắn không có chút lo lắng Văn Lan Phong ở phía sau sẽ ra tay, đây tự nhiên là có điều cậy vào. Nhưng mấy người Tân Lão Cửu chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt sau đó xoay người đi theo Yến Truy Tinh.
Lúc này Văn Lan Phong phẫn nộ quát: "Mau nhanh giải trừ khống chế đối với bọn họ."
Yến Truy Tinh đi tới trước cửa tinh xá, nghe vậy dừng lại xoay người, nhàn nhạt nói: "Văn tiền bối, ta nghĩ trí nhớ của ngươi hẳn là không quá kém, vừa rồi ta chỉ nói buông tha bọn họ, chưa nói qua phải giải trừ khống chế với bọn họ. Ngươi không nên đem sự tình hiểu lẫn lộn."
"Ngươi đây là đang ép tạ, xem ra ta không giết ngươi không được." Văn Lan Phong nghiến răng nghiến lợi, cuộc đời này hắn chưa từng bị người trêu cợt qua như thế, vốn một kiếm có thể giết chết Yến Truy Tinh, nhưng hắn lại không cách nào không để ý đến sự cảm thụ của Lộ Nghiên Thanh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nữ nhi tình trường tự nhiên không tránh được chuyện khiến anh hùng khí đoản, bi kịch!
Yến Truy Tinh lắc đầu cười nói: "Văn tiền bối đã nói quá lời, kỳ thực giữa chúng ta cũng không có mối thù không đội chung trời, ta cũng không muốn cùng Văn tiền bối hợp lại ngươi chết ta sống, quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn còn có cơ hội vãn hồi. Ta có thể giải trừ khống chế đối với bọn họ, có thể giải trừ khống chế đối với Tân Lão Tam, có thể giải trừ khống chế đối với Văn Thụy. Thậm chí giúp ngươi hóa giải uy lực của Huyết Ma Chưởng...
Lộ Nghiên Thanh nghe vậy bỗng nhiên ngẳng đầu nhìn qua, trong mắt dấy lên một tia hi vọng. Văn Lan Phong cười lạnh nói: "Sợ rằng không đơn giản như lời ngươi nói! Nói! Điều kiện là gì?"
"Dùng mạng một người đổi mạng của họ!" Yến Truy Tinh phất tay chỉ mấy người bên cạnh.
Văn Lan Phong hí mắt nói: "Ngươi muốn cho ta đi giết ai?"
"Dược Thiên Sầu, ta muốn ngươi giúp ta giết Dược Thiên Sầu!" Nói đến tên này, Yến Truy Tinh rốt cục không còn bình tĩnh nổi nữa, thanh âm gần như tê rống, hai mắt tràn ngập phẫn nộ. Tâm tình cực độ kích động, ra vẻ hận không thể đem Dược Thiên Sầu rút gân bái cốt bầm thây vạn đoạn.
Văn Lan Phong hơi khựng lại, lắc đầu nói: "Yến Truy Tinh, ngươi đánh sai chủ ý rồi, ta không có khả năng đi giết Dược Thiên Sầu, ngươi dù có giết hết mọi người, ta cũng không khả năng đi giết hắn." Nói xong quay đầu lại nhìn Lộ Nghiên Thanh, cười thảm nói: "Nghiên Thanh, xin lỗi. Ta chỉ có thể làm những chuyện thế này cho ngươi. Để ta giết tên súc sinh này, tất cả đều sẽ qua."
"Đều là lỗi của ta, là ta làm phiền hà ngươi!" Lộ Nghiên Thanh run run, vùi đầu thất thanh khóc rống. Trên mặt Văn Lan Phong hiện lên một mảnh thương tiếc, vươn cánh tay chợt dừng một chút, cuối cùng đặt lên vai nàng, đời này rốt cục là lần đầu tiên ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng...
Đồng tử Yến Truy Tinh co rụt lại, phát hiện hình nhU Minh có chút bức bách quá mức, nếu để chuyện xảy ra không thể thu xếp...Lúc này hắn lớn tiếng nói: "Ngươi không giết hắn cũng được, chỉ cần ngươi tìm được Dược Thiên Sầu, bắt hắn đưa tới cho ta, ta liền thực hiện lời hứa hẹn. n oán giữa ta và hắn, do chính chúng ta tới kết thúc. Không nhất định cần người khác nhúng tay...
Văn Lan Phong nghiêng đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ ta còn tin tưởng lời ngươi nói sao?"
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu, chỉ Lộ Nghiên Thanh đang gục trong lòng hắn nói: "Văn tiền bối, dù ngươi giết ta, ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi chết, nàng ta sẽ có hạ tràng như thế nào? Ngươi xem khắp bốn phía, Linh Phương cốc đã suy sụp, nếu như ngươi chết, nàng ta sẽ không còn bất cứ ai để dựa vào. Khuôn mặt Lộ tiền bối đẹp như vậy nói ra không ít người có chủ ý xấu, nếu như không có ngươi bảo hộ, ta rất khó tưởng tượng nàng ta sẽ rơi vào hạ tràng như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nàng trở thành đồ chơi dưới khố người khác?"
"Im miệng!" Văn Lan Phong lớn tiếng quát, thanh âm khiến cho sơn cốc rung chuyển dữ dội. Những lời này hắn chết cũng không thể nào thừa nhận nổi, hoàn toàn đã nhắm trúng vào điểm yếu của hắn.
Yến Truy Tinh trên mặt thoáng xuất hiện tiếu ý. Biết mình vừa nhắm trúng phải nhược điểm của Văn Lan Phong, cho nên hờ hững nói: "Mang Dược Thiên Sầu tới đây. Ta liền thực hiện lời hứa của ta, còn Văn tiền bối cũng sẽ hoàn thành ước nguyện của mình, cùng Lộ tiền bối sống đến ngày đầu bạc răng nong. Chẳng nhẽ như thế không tốt hay sao?"
Văn Lan Phong thoáng trầm ngâm, hắn quả thật là có chút động tâm, cùng Lộ Nghiên Thanh sống đến ngày đầu bạc răng nong, không phải là tâm nguyện suốt bao nhiêu năm qua của hắn hay sao?
"Nếu ngươi muốn giết Dược Thiên Sầu, vì sao không tự đi tìm hắn tính sổ?" Văn Lan Phong dò xét hỏi.
"Ngươi kêu ta đến Yêu Quý Vực tìm Ngưu Hữu Đức sao?" Yến Truy Tinh lắc đầu: "Không! Yêu Quỷ Vực danh chấn tu chân giới nhiều năm dài như vậy. Trong đó khẳng định là có rất nhiều thứ cổ quái, nếu không dựa vào tu vi của Dược Thiên Sầu, há lại có thể dọa lùi nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như vậy. Ta sẽ không bao giờ đi mạo hiểm,
Khi chưa hiểu rõ nội tình của địch nhân. Cho nên mời Văn tiền bối ra sức bắt hắn về đây. Chuyện còn lại thì không cần Văn tiền bối phải quan tâm nữa."
Văn Lan Phong nao núng, xem ra người này đã biết Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức trước rồi. Trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng nói: "Hảo! Ta đáp ứn ngươi."
Yến Truy Tinh cười ha hả nói: "Văn tiền bối, ngài sớm nên quyết định như thế mới đúng!"
Lúc này Văn Lan Phong thoáng vuốt ve bả vai của Lộ Nghiên Thanh an ủi: "Nghiên Thanh, chúng ta đi! Cùng nhau đi tìm Dược Thiên Sầu về đây."
Chóng kiến hai người toan tính rời đi. Yến Truy Tinh thoáng sửng sốt, theo sau vội vàng ngăn cản nói: "Chậm đã! Văn tiền bối, ngài đi một mình thôi. Tạm thời phải ủy khuất Lộ tiền bối lưu lại làm nhân chứng ah! Nếu hai vị không quay lại, vãn bối chẳng phải là sẽ uổng phí tâm tư hay sao?"
"Không cần lo lắng, Văn Lan Phong ta không hề đê tiện như ngươi." Văn Lan Phong hừ lạnh nói. Lôi kéo Lộ Nghiên Thanh muốn cấp tốc bay đi.
Yến Truy Tinh hung hăng quát lớn: "Lộ tiền bối, Văn tiền bối không nghe khuyên giải, ngươi cũng đừng nên hồ đồ ah!"
Thân thể mềm mại của Lộ Nghiên Thanh thoáng chấn động. Lúc này cương cứng ngay tại chỗ, bàn tay bị Văn Lan Phong nắm lấy, chậm rãi rút trở về.
Văn Lan Phong ánh mắt gian nan nhìn theo thân hình của Lộ Nghiên Thanh, khẽ nhắm mắt ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trong lòng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Theo sau cúi đầu nheo mắt gằn từng chữ: "Yến Truy Tinh, Dược Thiên Sầu ta sẽ đáp ứng ngươi tìm về. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám tưởng thương đến tính mạng của một người nào nữa ở đây. Ta thề với trời, ta chẳng quản liều mạng tự bạo đan điền, thì cũng phải đồng quy vu tận cùng với ngươi."
Yến Truy Tinh nghe vậy trong lòng thoáng run sợ, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ tự bạo đan điền cũng không phải chuyện đùa. Nếu Văn Lan Phong dám liều mạng như vậy, chỉ sợ chính mình ngay cả dùng đến Huyết Độn cũng không thể trốn kịp. Ngây ra hồi lâu, sau đó liền hờ hững cười đáp: "Văn tiền bối an tâm mà đi. Trước khi tiền bối đưa Dược Thiên Sầu tới đây, vãn bối nhất định sẽ không tổn thương thêm một người nào khác. Nhất là Lộ tiền bối!"
"Hừ!" Văn Lan Phong hừ lạnh một tiếng, thu hồi Cự Ngân Kiếm, nhanh chóng lao vút lên trên không trung phi hành về phương hướng của Yêu Quỷ Vực...
Yêu Quỷ Vực quanh năm ngày tháng bao trùm âm vụ, bao nhiêu người hiếu kỳ về địa phương này nhưng không có lá gan dám tiến nhấp. Bất quá Thiên Lý Hồ nằm ở giữa trung tâm Yêu Quỷ Vực thì phong cảnh hoàn toàn bất đồng, nó giống như một chiếc gương mà tạo hóa đã ban tặng cho địa phương này.
Trên Thuận Thiên Đảo, Mộc Nương Tử thần thái an tường ngồi khoanh chân xếp bằng ở dưới tàng cây mộc lan, đang dốc lòng tĩnh tu. Dược Thiên Sầu cấp linh thạch, cũng đủ cho nàng hảo hảo tu hành trong một khoảng thời gian rất dài. Mộc Nương Từ đối với cuộc sống hiện giờ phi thường hài lòng, tuy rằng bị nhốt bên trong Yêu Quỷ Vực, nhưng chỉ cần giữ vững quy củ, thì vẫn sẽ được ban thưởng rất nhiều chỗ tốt. Ít nhất Dược Thiên Sầu không quan tâm xem nàng muốn làm gì...
Bỗng nhiên trên không trung truyền đến thanh âm phá không phi hành đến, Mộc Nương Tử vừa mở mắt ra, liền đã nhìn thấy một bóng thân ảnh đáp xuống đảo. Nàng nhanh chóng đứng lên thuấn di tới, sau khi chứng kiến rõ ràng thân ảnh của Văn Lan Phong thì không khỏi hoảng sợ...