Đôi mắt to đỏ rực nhìn chằm chằm con cá khô ngay trên mũi, đã biến thành đôi mắt vừa có vẻ kinh khủng vừa khả ái, làm cho người ta có chút buồn cười.
Dược Thiên Sầu cười a a hỏi: "Thế nào? Chiêu này hẳn là có thể cho ngươi được chết thống khoái đi?"
Hiện tại hắn cũng không vội giết Ngạc Tiên Quân, dù sao cũng phải moi được tin tức về Tử hỏa, trước tiên đem con cá đến hù dọa hắn, xem người này có bị hoảng sợ hay không.
Một lúc lâu Ngạc Tiên Quân mới phục hồi lại tinh thần, ngây ra hỏi: "Ngươi làm như thế nào?"
Dược Thiên Sầu vừa nghe liền vui vẻ, vuốt tay mình uy hiếp nói: "Ta khuyên ngươi mau đem tin tức Tử hỏa nói cho ta biết. Bằng không cho ngươi biến thành cá sấu khô, lôi lên bờ đưa cho Thực Nhân tộc chậm rãi hưởng dụng."
Đôi mắt to đỏ rực trành hắn, Ngạc Tiên Quân trầm giọng nói: "Tiểu tử ngươi vốn không phải là người tốt, chỉ sợ ta vừa nói cho ngươi, ngươi lập tức lấy mạng của ta."
"Nghĩ nhiều rồi! Ta vốn luôn nổi tiếng tốt về tín dự, luôn luôn giữ lời." Dược Thiên Sầu đạm nhiên phất tay nói: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tin tức Tử hỏa, ta nhất định nghĩ biện pháp rút thanh kiếm cho ngươi."
"Ít giở trò này, lão phu sống nhiều năm như vậy, loại người gì chưa từng thấy qua. Người giống như ngươi, lại nói đầy miệng mình tín dự, nhưng chính là loại người không đáng tin nhất." Ngạc Tiên Quân đầy khí phách nói: "Một câu thôi, ngươi nghĩ biện pháp rút thanh kiếm giúp ta, đến lúc đó ta nói cho ngươi tin tức Tử hỏa. Dù ngươi có uy hiếp ta thế nào cũng vô dụng, dù sao ta đã nửa chết nửa sống, muốn giết muốn chém tùy ngươi."
"Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi?" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát. Bản sắc kiêu hùng trong nháy mắt bạo phát, rất có vị đạo một lời không họp liền hạ sát thủ.
Ngạc Tiên Quân nghe vậy chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật đúng là bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi. Dược Thiên Sầu nhất thời không còn cách nào khác, nếu như hắn không quá tham lam Tử hỏa, bằng tính tình của hắn bảo chứng lập tức hạ sát thủ. Then chốt là hắn thực sự quá cần Tử hỏa...Người như hắn vì đạt được mục đích mà bất chặp thủ đoạn là chuyện thường tình, nói cho cùng là co được giãn được, nói xong khó nghe một chút chính là kẻ tiểu nhân.
Hai người giằng co một hồi lâu, Ngạc Tiên Quân ra vẻ nắm chắc Dược Thiên Sầu không dám giết hắn, nằm úp sập nơi đó nhắm mắt. Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão yêu quái, xem như ngươi lợi hại. Ta có thể rút thanh kiếm ra cho ngươi, nhưng làm sao biết được sau khi ngươi thoát khốn sẽ nuốt lời hay không? Bằng bản lĩnh của ngươi vạn nhất hạ độc thủ đối với ta, ta không phải là mệt lớn."
Ngạc Tiên Quân nghe vậy hai mắt rốt cục chậm rãi mở ra, trầm giọng nói: "Ngươi yên tâm, tín dự của lão phu tốt hơn ngươi, chỉ cần ngươi giúp lão phu thoát khốn, lão phu cảm kích còn không kịp, sao lại hạ độc thủ với ngươi."
"Ít giở trò này, thông thường người luôn nói mình tín dự nhất luôn là người không thủ tín nhất." Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói, lời này rất có vị đạo suy bụng ta ra bụng người.
Ngạc Tiên Quân cười lạnh nói: "Ngươi đang nói chính ngươi đi."
"Không quan tâm là nói ai, ngươi phải để cho ta có bảo đảm về sự an toàn. Bằng không...Ta nói thẳng với ngươi! Lão tử thà rằng giết lầm cũng không buông tha." Dược Thiên Sầu trừng mắt nói. Đây xác thực là điểm mấu chốt của hắn, Tử hỏa cho dù có tốt cũng không trọng yếu bằng tính mạng, giả như không còn mạng cho dù có Từ hỏa thì thế nào?
Ngạc Tiên Quân hơi trầm mặc, cũng lý giải được ý nghĩ của Dược Thiên Sầu, chính
Mình cũng không tin tưởng sự bảo chứng của hắn, hắn làm sao chịu tin tưởng sự bảo chóng của mình, đành dừng một chút nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Như vậy đi! Ta có thể phát thệ, chỉ cần ngươi nói cho ta biết tin tức Tử hỏa, ta sẽ rút thanh kiếm ra giúp ngươi, như vậy đủ thành ý chứ?" vẻ mặt Dược Thiên Sầu thật thành khẩn nói. Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, chờ lão tử biết được tin tức Tử hỏa, trước tiên giết chết ngươi sau đó giúp ngươi rút kiếm, như vậy cũng không tính là vi phạm lời thề.
"Thành ý rắm thí!" Ngạc Tiên Quân cười lạnh: "Lão phu sống lâu như vậy, còn chưa gặp qua ai từng thề mà gặp phải báo ứng, đối với chuyện thề thốt, cho tới bây giờ ta chưa từng tin tưởng."
Dược Thiên Sầu sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Không thể nào? Vi phạm lời thề sẽ không báo ứng?" Đây có chút phá vỡ quan niệm của hắn khi hỗn trong tu chân giới.
"Không sai, là có người phạm lời thề gặp báo ứng. Nhưng đây là người báo ứng. Nhưng nếu chỉ thuận miệng thề thốt hai câu liền gặp báo ứng sao? Chẳng phải thành trò đùa. Nếu như lời thề thật sự thần kỳ như vậy, tam giới đã sớm bình an vô sự, sao ta lại bị nhốt ở chỗ này." Ngạc Tiên Quân lộ ra vẻ cười cợt nói: "Nếu không như vậy, ta phát thệ, ngươi thả ta trước, ta lại nói cho ngươi tin tức của Tử hỏa?"
"Vậy..." Dược Thiên Sầu không nói gì. Hắn vốn không muốn thả lão yêu quái ra ngoài, vốn định chui kẽ hở của lời thề mà làm thịt lão yêu quái. Ai biết lời thề ở trong lòng lão yêu quái lại giống như rắm thối, vậy thả hắn chẳng phải sẽ tự tìm phiền phức? Thật muốn làm như vậy, chính mình đúng là ngu ngốc về đến nhà, hắn bất đắc dĩ nói: "Hay là thôi đi!"
"Đã sớm biết tiểu tử ngươi không có lòng tốt." Ngạc Tiên Quân châm chọc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dược Thiên Sầu nhíu mày trầm tư, đây xác thực là một vấn đề khó giải quyết, vấn đề then chốt ở chỗ cả hai đều không tin lời hứa hẹn của đối phương. Muốn để song phương chịu thỏa hiệp, phải nghĩ ra một biện pháp làm cho hai bên đều thỏa mãn. Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhớ lại ngày ấy ở tại Thuận Thiên Đảo thức trắng đêm trò chuyện với Tất Trường Xuân, Tất Trường Xuân từng thuận miệng nhắc qua Vạn Kiếm Ma Quân và thần long, không biết là thật hay giả...
"Ngươi có nghe nói qua về việc ký kết huyết mình hay không?" Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi.
"Ký kết huyết mình?" Ngạc Tiên Quân sửng sốt, lập tức từ chối: "Không được, nói đùa gì vậy, bằng tu vi của ngươi cũng xứng ký kết huyết mình với lão phu sao, nếu thật làm như vậy lão phu không phải thiệt thời lớn."
"Huyết mình không phải là bình đẳng lẫn nhau sao? Ngươi thiệt thời cái gì?" Dược Thiên Sầu kỳ quái nói. Hắn nhớ kỹ Tất Trường Xuân từng nói qua, Vạn Kiếm Ma Quân và thần long sau khi ký kết huyết mình bình đẳng, mới xen lẫn cùng nhau, cụ thể là chuyện gì xảy ra Tất Trường Xuân cũng không rõ ràng.
"Đúng là bình đẳng lẫn nhau. Huyết mình giống nhU Minh hữu dùng máu kết giao ở nhân gian, có cộng đồng ứng đối trắc trở, đôi bên không được có ý tứ hãm hại lẫn nhau, theo lý thuyết biện pháp này rất thích hợp. Nhưng tu vi giữa ta và ngươi hơn kém quá xa. Vạn nhất ta gặp phải phiền phức, ngươi có thể giúp ta ứng phó hay sao?"
"Nếu ta gặp phiền phức, ngươi cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Mà nếu ngươi có phiền phức, ta sẽ không được rảnh rỗi nữa. Nếu ai vi phạm lời kết mình lập tức gặp mình huyết phản phệ. Loại biện pháp hại người ích ta uổng cho ngươi nghĩ ra được. Khi dễ ta là tiểu hài tử ba tuổi sao!" Ngạc Tiên Quân tức giận nói.
"Nguyên lai là có chuyện như vậy!" Dược Thiên Sầu gật đầu thì thào tự nói, ánh mắt quỷ dị quét nhìn thân thể khổng lồ vài lần, ho khan một tiếng nói: "Ngươi đã sợ có hại, nếu không như vậy đi! Ta lui một bước, chỉ cần ngươi cùng ta ký kết huyết mình, ta có thể mang ngươi đi ra Đông Cực Thánh Thổ. Như vậy ngươi thỏa mãn rồi chứ?"
"Đông Cực Thánh Thổ? Ra Đông Cực Thánh Thổ gì? Đông Cực Thánh Thổ có nghĩa là gì?" Ngạc Tiên Quân mờ mịt nói.
Dược Thiên Sầu giật mình, thực sự không biết nói gì, bất quá ngẫm lại thì cũng
Thôi, phỏng chừng đám người bị nhốt trong Đông Cực Thánh Thổ còn chưa biết người bên ngoài gọi nơi này là Đông Cực Thánh Thổ. Vì vậy hắn trịnh trọng giải thích: "Ý tứ của ta là nói, ta có thể mang ngươi rời khỏi đây, đi ra khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận, ra khỏi đại lục bị phong tỏa. Hiểu được chưa?"
Lời này vừa nói ra, Ngạc Tiên Quân đột nhiên khiếp sợ nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể mang ta chạy ra khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận, ra khỏi địa phương quỷ quái bị phong tỏa này? Dược Thiên Sầu, ngươi cũng không nên gạt ta!"
Ngày xưa những người cùng bị nhốt chung với hắn, không một ai không muốn chạy ra, nhưng sau nhiều lần trải qua gian nan, đều biết sự lợi hại của Thiên Địa Càn Khôn đại trận, tự nhiên còn chưa có bản lĩnh đi ra ngoài. Ai ngờ tên tiểu tử trước mắt lại còn nói có thể đi ra ngoài, bảo hắn làm sao không khiếp sợ.
Thật có kịch xem! Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói: "Ta lừa ngươi làm gì, ta vốn từ bên ngoài vào tới, chỉ là chạy tới đây du ngoạn, chơi chán sẽ trở về. Nếu như ngươi không tin, ta cũng không có biện pháp."
"Được, ta đáp ứng ngươi. Ta và ngươi ký kết huyết mình." Ngạc Tiên Quân không chút do dự đáp ứng. Lại lập tức không khống chế được tình tự kích động, trầm giọng nói: "Bất quá ngươi nghe rõ ràng cho ta, nếu như ngươi cùng ta ký kết huyết mình, trợ ta thoát ly sự phong tỏa của Thiên Địa Càn Khôn đại trận, là xem như ngươi giúp ta giải quyết phiền phức. Nếu như không chịu giúp ta, ngươi ắt sẽ gặp huyết mình phản phệ. Nếu như ngươi gạt ta, ta liều mạng bị mình huyết phản phệ, cũng trước hết phải giết ngươi."
Dược Thiên Sầu vung tay lên, hào sảng nói: "Không thành vấn đề." Sau đó khí thế chợt suy yếu, nhược nhược nói: "Được rồi. Ta không biết ký kết huyết mình, ngươi dạy ta nên làm sao đi."
"Được!" Ngạc Tiên Quân liền chỉ điểm quá trinh thi pháp, có thứ gì có thể học, Dược Thiên Sầu cũng liền khởi lên tinh thần. Sau đó lại hỏi kỹ chỗ nào không hiểu, may mắn cũng không phải là pháp quyết gì lợi hại, chỉ là một loại thủ đoạn mình ước mà nhân gian chưa từng gặp qua, cũng không cần dùng thời gian dài khảo luyện. Tuy rằng cũng phức tạp một chút, nhưng một người thành tâm dạy, một người dụng tâm học, Dược Thiên Sầu rất nhanh liền nắm giữ.
Sau khi học xong Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân liền cùng nhau bắt đầu. Dược Thiên Sầu bắt đầu thi pháp, cắt ngón trỏ, đầu ngón tay thật nhanh viết vào giữa hư không, trong một vòng tròn máu chừng một thước, bắt đầu bày biện ra văn lộ và sở văn rậm rạp...
Ngạc Tiên Quân ở bên dưới song song điều khiển dòng nước hình thành thủy tiễn vọt vào trong miệng hắn, từ trong miệng hắn có một dòng máu như huyết xà chui ra, linh động từng bước một tự động hình thành đồ hình giống như Dược Thiên Sầu đã vẽ.
Đợi sau khi hai người hoàn thành thi pháp, Dược Thiên Sầu dùng ngón tay chỉ huyết đồ đằng, huyết đồ đằng thu lại hướng huyết đồ đằng của Ngạc Tiên Quân bay đi. Hai mặt huyết đồ đằng hoàn toàn giao hòa cùng nhau, giống như ý họp tâm đầu. Sau đó lại thấy hai mặt huyết đồ đằng xuyên qua nhau, trong nháy mắt bộc phát ra hồng quang chói mắt, phân biệt hình thành hai đạo hồng mang bắn vào trong cơ thể Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân.
Dược Thiên Sầu dò xét trong cơ thể không cảm thấy có điều gì khó chịu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Như vậy được rồi sao?"
"Được rồi!" Ngạc Tiên Quân kích động nói: "Dược Thiên Sầu, mau nhanh giúp ta rút kiếm ra!" Hắn cũng đã không còn chờ nổi thêm khắc nào nữa.
"Lão yêu quái, chỉ là bữa ăn sáng, không thành vấn đề. Xem ta đây!" Dược Thiên Sầu cạc cạc cười vọt tới thân thể khổng lồ màu bạc phía dưới. Hắn rơi lên trên lưng Ngạc Tiên Quân, nhịn không được dùng chân giẫm giẫm xem xét, dù sao cơ hội đạp chân lên người cao thủ như vậy cũng không nhiều lắm, trong miệng còn hỏi: "Lão yêu quái, ta phải giẫm lên trên người ngươi để mượn lực, ngươi không có ý kiến chứ?"