Hắn đưa Nhiếp Thắng đi vào, trên đường đi thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, dường như lo sợ Nhiếp Thắng sẽ đụng phải hàng rào hay giẫm phải gạch đá mà té ngã.
Thái độ cẩn thận như thế này, khiến cho cả người Nhiếp Thắng khó chịu vô cùng, thiểu chút nữa thì đã nổi da gà.
Men theo đường lát đá nhỏ, đi qua mai viên, sau đó đi lên đài cao, tiến vào đại đường. Đập vào trong mắt Nhiếp Thắng chính là một vị trung niên nhân đang ngồi ngay giữa đại đường bắt chéo hai chân, nhâm nhi uống trà.
Có thể tùy tiện ngồi trong này, chỉ sợ cũng chính là vị Ngưu Hữu Đức kia. Nhiếp Thắng tự nhiên sẽ không vì ngoại hình trẻ trung của hắn mà khinh thị, tu chân giới không bao giờ dựa vào hình dạng ở bên ngoài mà phỏng đoán tuổi tác, huống chi trước đó cũng từng nghe đại sư huynh Quản Trung Giai nhắc qua, biết tu vi của người này cao đến mức dọa người, chỉ cần dựa vào khí tức kinh khủng tỏa ra là đã có thể áp chế đại sư huynh không thể nhúc nhích.
Trước khi hắn đến, sư phụ Tư Không Tuyệt cũng đã cần thận dặn dò, nếu như trong ngữ khí của đối phương có chút mạo phạm, thì cần phải nhẫn nại, trước tiên đưa đối phương về Thiên Hạ thương hội rồi hãy tính toán sau.
"Thiên Hạ thương hội, Nhiếp Thắng, bái kiến Ngưu tiền bối." Nhiếp Thắng cung kính hành lễ nói.
"Ưm? Nhiếp Thắng?" Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, quan sát hắn hỏi: "Ngươi tới đây làm chi? Quản Trung Giai đâu?"
Nhiếp Thắng nghe vậy thì không khỏi sừng sốt. Theo sau cũng hiểu ra vấn đề, liền hồi đáp: "Sư huynh ta được gia sư phân phó đi làm chuyện khác rồi."
Dược Thiên Sầu cũng phát hiện cách hỏi của mình hơi có chút vấn đề, liền ha hả cười nói: "Như nhau như nhau, ai tới đều như nhau."
Dứt lời buông chén trà xuống, đứng lên nói: "Ngươi là sư đệ của Quản Trung Giai? Chậc chậc! Thoạt nhìn ngươi lễ phép hơn sư huynh của ngươi. Sư huynh của ngươi a! Lá gan thật đúng là lớn, dám ở ngay trước mặt ta đánh người của ta. Cho nên ta phải xuất thủ nghiêm phạt hắn!"
Nhiếp Thắng cau mày, chỉ ậm ừ qua loa, lúc Quản Trung Giai trở về cũng từng đề cập qua chuyện hắn muốn đánh người, nhưng nguyên do là vì Ngưu Hữu Đức quá mức kiêu ngạo. Nguyên lai còn có thêm chuyện này nữa, chẳng trách lại bị người ta lấy hết linh thạch ứong túi.
"Quản Trung Giai quay trở về, có bị sư phụ của ngươi giáo huấn hay không?" Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi.
"Không có, gia sư không muốn sư huynh chọc cho tiền bối mất hứng, nên đã giao chuyện khác để cho sư huynh đi làm." Nhiếp Thắng kiên quyết phủ nhận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Ha hả! Không sao thì tốt rồi." Dược Thiên Sầu bao hàm thâm ý mỉm cười, lập tức thần tình nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Quay trở lại chính sự, mười ức thượng phẩm linh thạch, lúc nào các ngươi sẽ giao cho ta."
"Ách." Nhiếp Thắng giật mình: "Mười ức thượng phầm linh thạch không phải là con số nhỏ, ai cũng sẽ không thể tày lúc mang theo trên người, hiển nhiên là khi nào tiền bối đến tổng đà Thiên Hạ thương hội, thì chúng ta mới giao cho tiền bối được."
"Tổng đà?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Ý của ngươi là.., muốn ta đến Tụ Bảo Bồn?"
"Đúng vậy!" Nhiếp Thắng gật đầu: "Mười ức thượng phầm linh thạch, ngoại trừ tổng đà là có thể xuất ra được. Còn những phân hội khác vốn sẽ không thể gom được số lượng linh thạch khổng lồ như vậy."
"Nói cách khác, ta không đến tổng đà Thiên Hạ thương hội, thì sẽ không thể lấy nhận số tiền đó sao?" Dược Thiên Sầu cười nhạt nói: "Giả như ta đi, các ngươi không đưa linh thạch cho ta, bản thân ta cũng đâu có biện pháp làm gì các ngươi? Hơn nữa còn có khả năng, ta sẽ bị các ngươi giam giữ ở bên trong Thiên Hạ thương hội ah!"
Thần tình của Nhiếp Thắng không chút đổi sắc cung kính đáp: "Tiền bối đã quá lời rồi, dù sao tiền bối cũng đang muốn đến tổng đà, còn không bằng trực tiếp đi tới đó nhận tiền, như vậy tất cả mọi người đều sẽ không phiền phức. Huống chi ngày sau tiền bối chính là người của Thiên Hạ thương hội, ai có thể giam giữ ngài? Trừ phi tiền bối căn bản là không muốn ở lại Thiên Hạ thương hội mà thôi. Nếu quả thực là như thế, còn mong tiền bối nói thẳng ra, chúng ta sẽ không quấy rầy tiền bối."
Dược Thiên Sầu nghe hắn nói vậy, thì không khỏi sửng sốt, một lần nữa đánh giá lại Nhiếp Thắng, phát hiện ra người này còn lợi hại hơn cả sư huynh của hắn.
"Ngươi nói như vậy cũng không sai." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm: "Phân hội Chú Kim thành muốn triệu tập một hai ức linh thạch hẳn là không thành vấn đề đi?"
Hai mắt Nhiếp Thắng chớp động, không rõ Dược Thiên Sầu hỏi như vậy là có ý tứ gì, cho nên trầm ngâm nói: "Cấp thêm một chút thời gian, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì hẳn là cũng không thành vấn đề."
"Tiền đặt cọc, ta muốn hai ức thượng phẩm linh thạch làm tiền đặt cọc, miễn cho đến lúc đó các ngươi đổi ý, dù là một viên linh thạch ta cũng không lấy được." Dược Thiên Sầu thẳng thắn nói: "Lấy được tiền đặt cọc, ta sẽ lên đường đến tổng đà Thiên Hạ thương hội ngay lập tức."
"Chuyện này...Nhiếp Thắng trầm ngâm nói: "Chuyện này ta không làm chủ được, còn phải quay về hồi bầm gia sư cho quyết định."
"Cho ngươi thời gian một ngày đêm, nếu quá hạn không tới, thì ta sẽ tìm người khác hợp tác." Dược Thiên Sầu phun ra một câu xong, liền hờ hững nói: "Tiễn khách."
Phó Xuân bước lên đưa tay nói: "Mời!"
Nhiếp Thắng cũng không dài dòng, chắp tay nói: "Cáo từ." Sau đó liền xoay người rời đi thật nhanh.
Chờ hai người đi khuất, Dược Thiên Sầu mới tiêu sái bước ra khỏi đại đường, thong dong tản bộ ở trong mai viên, ra vẻ như đang nghiền ngẫm chuyện gì đó. Phó Xuân và Tần gia Hưng quay về, thấy hắn đang suy nghĩ, cũng không quấy rầy, lặng lẽ thối lui ra bên ngoài.
Đi tới đi lui, những thanh âm náo nhiệt ở bên ngoài cũng không còn nghe thấy. Dược Thiên Sầu vừa nhìn, nhất thời cả người ngây ra. Chính hắn cũng không hiểu tại sao, mà bất tri giác mình đã bước ra ngoài mai viên, có thể là do bản thân suy nghĩ công việc quá mức chuyên tâm.
Lúc này đám tán tu đứng chung quanh, đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy kính nể. Dược Thiên Sầu mỉm cười, quay đầu định bước vào trong, vừa xoay người, đột nhiên nhìn thấy một gã tán tu đứng ở ngay góc tường, có khuôn mặt giống như là đã từng quen biết mình, khiến cho hắn không khỏi ngây ra.
Gã tán tu kia thấy hắn nhìn chằm chằm, liền cung kính hành lễ nói: "Ngưu tiền bối."
"Chúng ta đã từng gặp nhau lần nào chưa nhỉ?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Gã tán tu kia nghe vậy thì ánh mắt có chút né tránh, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh nói: "Trước đây tại Quỷ trang đã từng được nhìn thấy tiền bối qua vài lần, không nghĩ tới tiền bối vẫn còn nhận ra."
"Ngươi tên gì?"
"Diệp Thành."
"Ưm!" Dược Thiên Sầu trm một tiếng, cao thấp đánh giá hắn, phát hiện ra người này tu vi mới chỉ đến Kết Đan sơ kỳ. Cho nên cũng không nói thêm gì nữa, liền quay vào trong mai viên.
Ờ trong mai viên đi lòng vòng một thêm hồi, Dược Thiên Sầu mới nhớ ra là đã từng gặp qua tên tán tu kia ở chỗ nào. Ngày xưa khi hắn mang theo Tử Y đi tới Phù Tiên Đảo, ở ngay Vạn Phân Viên vừa lúc gặp được một đám tiểu tu sĩ sùng bái mình, lúc đó hắn còn cùng họ trò chuyện vài câu, lại tặng linh thạch cùng túi trữ vật cho bọn hắn. Mà gã tán tu này, chính là người lúc đó đứng ngay trước mặt gần gũi nói chuyện với mình rôm rả nhất.
"Trí nhớ của ta cũng không kém lắm, hẳn là không sai, kỳ quái! Đệ tử Phù Tiên Đảo, như thế nào lại chạy tới nơi đây?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói thầm hai tiếng, hai mắt hơi khép lại, quyết định phải tra đến tột cùng.
Một lát sau, Phó Xuân và Tần gia Hưng đã trở về. Lúc này Dược Thiên Sầu dặn dò xuống phía dưới, ra lệnh bọn họ âm thầm điều tra tán tu tên Diệp Thành, đừng cho những người khác phát hiện.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu có điều chẳng biết, Hoa Hạ tu chân giới và chư quốc tu sĩ chi trì Yến gia phụ tử đã đánh nhau không ít trận lớn lẫn nhỏ, giằng co mãi đến tận bây giờ, nhiều ít cũng cảm giác được có chút không thích họp, địch nhân ra vẻ một mực
Kéo dài, căn bản không có ý nguyện quyết chiến với bọn họ, ra vẻ như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Vì vậy mấy môn phái chính ma hai đạo ngày xưa từng tham gia thí luyện tại Yêu Quỷ Vực, mấy cao tầng âm thầm dàn xếp. Cuối cùng nhất trí làm quyết định, sáu đại môn phái mỗi phái phân ra mười tên đệ tử chưa từng lộ mặt trong tu chân giới, sau khi để họ phát hạ lời thề nặng, len lén đi ra Hoa Hạ tu chân giới, đến chư quốc tìm hiểu tin tức.
Cử động như vậy ở tại Hoa Hạ tu chân giới chính là lần đầu. Nguyên nhân đơn giản chỉ là vì sợ đến lúc đó ăn thiệt thời mà bàn thân cũng không biêt.
Sáu môn phái sáu mươi đệ tử tu vi binh thường, cứ như vậy nhận trọng trách bị phân tán đến chư quốc thực hiện sứ mạng. Không có biện pháp, những người có tu vi cao thâm, đệ tử có địa vị bên trong môn phái, cũng không phải dê sai sừ như vậy, ai nguyện ý chịu đi mạo hiếm.
Sáu mươi đệ tử lẻn vào, hầu như đều tuyển chọn làm tán tu nơi dị quốc, bởi vì muốn gia nhấp môn phái cũng không có điều kiện.
Nhưng vì không quen tình huống, hơn nữa địa vị của tán tu bên này còn không bằng Hoa Hạ tu chân giới, kết quả tới không được bao lâu, sáu mươi người liền tổn thất hơn phân nửa trong các loại xung đột. Người còn sinh tồn, đến cuối cùng chỉ còn không tới hai mươi người vẫn ngoan cường thực hiện sứ mạng.
Khi những người này chính thức tiếp xúc đến thế giới bên ngoài, thất kinh.
Phát hiện ở đây không chỉ cao thù nhiều như mây, không ngờ còn có cả cao thủ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết tồn tại, nhưng không chỉ là một hai người, hầu như từng quốc gia đều có.
Tin tức trọng đại như vậy, truyền về sau đó, đem sáu đại phái lại càng hoàng sợ. Chuyện quan hệ trọng đại, sáu phái đem tin tức này công bố tại tu chân liên mình, nhât thời khiến cho sóng to gió lớn bên trong tu chân liên mình.
Lần này các phái đều ngồi không yên, lại muốn nghiệm chứng sáu phái nói là thật hay giả, các phái đều phái thám tử lẻn vào chư quôc. Kỳ thực đây là chuyện phải làm khi chiến tranh, người khác đối với gốc gác của ngươi hiểu được rõ ràng, nhưng ngươi đối với người khác hoàn toàn không biết gì cà, trận này làm sao mà đánh?
Trên thực tế, bên Hoa Hạ hỏi thăm tin tức của chư quốc, càng dễ dàng hơn chư quốc hỏi thăm tin tức của Hoa Hạ. Bởi vì truyền thống bài ngoại của Hoa Hạ và sự tệ hại khi tự bế quan khóa mình cũng trở thành có lợi, chư quốc phái ra người nào lèn vào Hoa Hạ cũng rất dễ bị phát hiện, sau đó là bị truy sát và khu trục, người lai lịch không rõ rất khó đặt chân.
Vì vậy lần đầu tiên đủ loại tin tức về chư quốc cuồn cuộn không ngừng truyền quay lại Hoa Hạ tu chân giới.
Làm các phái càng thêm cảm khái chính là Dược Thiên Sầu bị buộc rời khỏi tu chân liên mình kia, vốn tưởng rằng hắn đã bỏ trốn đi đâu. Ai biết không ngờ thực sự để hắn làm đúng như lời khi rời khỏi tu chân liên mình.
"Tu chân liên mình đối với ta ngộ giải rất nhiều, đã như vậy, hà tất lưu lại để người ghi hận. Rời khỏi cũng tốt, trời đất bao la luôn luôn có nơi dung thân cho Dược Thiên Sầu ta, mặc kệ ta có ở tu chân liên mình hay không, đều sẽ âm thầm yên lặng chi trì Hoa Hạ tu chân giới, lòng này hết sức chân thành, nhật nguyệt chứng giám."
Không ít người vẫn còn nhớ lại lời của Dược Thiên Sầu khi rời khỏi tu chân liên mình. Hôm nay ngẫm lại, lúc đó hẳn là hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, hẳn là có bao nhiêu thương tâm!
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn vì Hoa Hạ tu chân giới mà chiến đấu, một mình phiêu bạt nơi dị quốc tha hương, đang một mình cô độc chiến đấu!
Một người tuổi trẻ thật tốt a! Một người tuổi trẻ tru tú cỡ nào a! Có thể nói là anh hùng dân tộc a! Một lòng vì chính quốc gia của mình, nhưng hết lần này tới lần khác bị người của quốc gia mình làm cho cùng đường, nhưng vẫn dứt khoát không hối hận bước lên hành trình mới, tiếp tục chiến đấu vì Hoa Hạ tu chân giới.
Mấy ngàn phiên bang tu sĩ cùng hung cực ác, vây truy chặn đường Dược Thiên Sầu, lại bị hắn giết ngược đến hoa rơi nước chảy, nghĩ lại câu nói "lòng này hết sức chân thành, nhật nguyệt chứng giám", thật không ít người phải rơi lệ.