Lộng Trúc ngồi trên tổ chim do Dược Thiên Sầu dựng lên, hai đùi thò ra ngoài đung đưa không ngừng. Hắn nhìn Tử Y đang làm những động tác chẳng ra hình dáng gì, vẻ mặt phiền muộn. Không thì hắn lại nhìn ngọc điệp trong tay mà ngần ngơ xuất thần, nói thật lòng, hắn cũng không thấy được tu luyện pháp quyết trong ngọc điệp sẽ có điểm gì tốt.
Thậm chí hắn cũng lén lút chạy đến địa phương không người, thử luyện một chiêu hai thức, nhưng không cảm giác được một chút hiệu quả nào, cảm giác duy nhất chính là bị dày vò lăn qua lăn lại.
Tử Y cũng không cảm giác được bất luận hiệu quả gì, mỗi lần đều ủy khuất thương cảm hướng sư phụ cầu giải thích nghi hoặc. Mỗi lần Lộng Trúc đều hàm hồ đáp lời cho qua chuyện, chính hắn cũng đồng dạng hết đường xoay sở!
Nhìn gian phòng giống như tổ chim, Lộng Trúc thật sự không biết nói cái gì, hắn thực không thể tưởng tượng, trong đầu Dược Thiên Sầu suốt ngày nghĩ tới việc gì, không ngờ lại nghĩ ra cách kiến tạo phòng ở trên cây.
"Ai! Người phi thường làm chuyện phi thường a!" Lộng Trúc nhìn phương hướng Mộ Cốc cảm thán một tiếng, mấy ngày qua Tất Trường Xuân và Nam Minh lão tổ hầu như mỗi ngày đều phải đi tới nơi đó một chuyến.
Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một trận ba động, là từ trung trơng đảo truyền đến. Ánh mắt Lộng Trúc sáng lên, "di" một tiếng, thuấn di đến trước phòng lớn.
Trên đất trống cắm đầy thượng phẩm linh thạch, dùng hành văn cực kỳ phức tạp bày thành một trận đồ hình năm góc. Đây chính là vì Nam Minh lão tổ sợ bên Huyền Huyền Đảo có chuyện gấp tìm hắn, nên cố đẵ cố tình bày ra một tòa truyền tấn trận (ưận pháp đưa tin), để phương tiện cho đệ từ có việc cùng hắn liên hệ.
Lúc này Lộng Trúc nhảy vào trung gian hình năm góc lớn tiếng quát: "Ai nha! Ai nha! Có chuyện gì a?"
"Sư phụ, ách, ngươi không phải sư phụ. Ngươi là ai?" Thanh âm đưa tin tới ngạc nhiên nói.
"Ta là Lộng Trúc đại gia của ngươi, có chuyện mau nói, có rắm thì mau phóng." Ánh mắt Lộng Trúc xoay chuyển, sửa lời nói: "Sư phụ của ngươi đang bận việc, hắn nói, các ngươi có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ chuyển cáo cho hắn sau."
"Nguyên lai là Lộng Trúc tiền bối..." Đối phương hơi thoáng do dự, ngẫm lại tựa hồ cũng không phải là chuyện trọng yếu gì, vì vậy liền đem lời của một vị cố nhân của Nam Minh lão tổ truyền tới Huyền Huyền Đảo nói ra.
"Còn có chuyện như vậy sao?" Lộng Trúc ngần người nói. Bỗng nhiên trên không trung truyền đến một tiếng gầm: "Lộng Trúc, ngươi đang làm cái gì vậy?" Đây chính là thanh âm của Nam Minh lão tổ.
Lộng Trúc không nói một lời, liền nhảy nhanh ra khỏi trận. Tất Trường Xuân và Nam Minh lão tổ rất nhanh bay tới, Nam Minh lão tổ nổi trận lôi đình muốn cùng Lộng Trúc liều mạng.
Tất Trường Xuân cũng không muốn để cho hai người động thủ trên Thuận Thiên Đảo, vung ngón tay vẽ ra một vách tường huyền quang, ngăn cản hai người, hai người đối diện mắt to trừng mắt nhỏ. Tất Trường Xuân nhìn về phía Lộng Trúc nhíu mày nói: "Lộng Trúc, ngươi nói bậy bạ gì với bên Huyền Huyền Đảo?"
Hắn cũng có chút tức giận, dù sao Nam Minh lão tổ cũng là khách nhân do hắn mời tới, nếu như Lộng Trúc quấy rối, có khác gì không bán mặt mũi cho hắn.
"Ta chưa nói chuyện gì, bên Huyền Huyền Đảo chỉ truyền đến tin tức, các ngươi không ở đây, ta chỉ thay hắn nghe một chút." Lộng Trúc giải thích.
"Ngươi ít nói nhảm, đừng có xen vào chuyện của người khác." Nam Minh lão tổ xuy một tiếng, cũng biết có mặt Tất Trường Xuân thì không thể đánh nhau, nên tự nhảy vào trong trận hướng Huyền Huyền Đảo hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
ISau đó Nam Minh lão tổ cắn cắn môi chậm rãi đi ra, Lộng Trúc đứng một bên cũng xoa cằm tự suy ngẫm, hai người vừa rồi còn đang náo nhiệt, hiện giờ không nói một câu, kết quả làm Tất Trường Xuân sửng sốt, không biết hai tên này đang nháo cái quỷ gì, không ngờ lại chơi trò ra vẻ thâm trầm.
Tử Y nghe được tiếng cãi nhau của sư phụ, cũng đổ mồ hôi nhễ nhại chạy tới, tuy không nhìn thấy tràng diện nóng nảy như trong tưởng tượng, nhưng lại nhìn thấy ba lão tiền bối đang trầm ngâm không nói.
"Lộng Trúc, rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Tất Trường Xuân cũng không đoán, mà trực tiếp hỏi.
"Việc này nếu như ta còn ở Nam Hải Tử Trúc Lâm, hẳn cũng sẽ có người đưa tin nói cho ta biết." Lộng Trúc có vẻ thú vị nói: "Vị tôn tử của Âm Bách Khang làm thừa tướng tại Đại trơng quốc, bị người khác bắt cóc, bọn cướp đòi Âm Bách Khang xuất ra hai ức thượng phẩm linh thạch đi chuộc người thì không nói, hơn nữa còn mắng Âm Bách Khang, nói là nếu như không lấy được linh thạch, sẽ để Âm Bách Khang lưu danh tái thế ở trong tu chân giới."
Ánh mắt Tất Trường Xuân có vẻ dò hỏi nhìn về phía Nam Minh lão tổ, Nam Minh lão tổ gật đầu, sau đó cũng không nhịn được nở nụ cười.
Tất Trường Xuân khẽ cau mày, tuy rằng hắn không xem Âm Bách Khang vào trong mắt, nhưng ngoại trừ hắn ra, dám làm như vậy đối với Âm Bách Khang, trong tu chân giới hắn thật đúng là không nghĩ ra còn có người nào dám ngang ngược như vậy, hắn không khỏi dò hỏi: "Người bắt cóc tôn tử Âm Bách Khang là ai?"
Lộng Trúc và Nam Minh lão tổ cùng lắc đầu, Nam Minh lão tổ nói: "Bây giờ còn chưa biết rõ ràng là ai. Bất quá tin tưởng hai ngày sau tới thời gian dùng linh thạch đổi người, chân tướng sẽ rõ ràng."
"Đúng vậy! Người này rõ ràng là đã điểm trúng Thiên Hạ thương hội của Âm Bách Khang phú giáp tu chân giới, cố tình tìm hắn hạ thủ! Lá gan quả nhiên không nhỏ." Lộng Trúc sờ cằm tấm tắc nói.
Mấy người đều lâm vào trầm tư, trong khoảnh khắc không thể nghĩ ra, chuyện tình này là do ai làm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tử Y đứng một bên vẻ mặt cũng nghi hoặc. Con ngươi nàng xoay chuyển liên tục, thần tình hoài nghi càng lúc càng đậm, do dự một lúc lâu, nhược nhược nói: "Sư phụ, rất có thể là Dược Thiên Sầu làm...
"A!" Ba người nhất thời bị lời này dọa cho hoảng sợ, dù là Nam Minh lão tổ cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn hiếu kỳ về đệ tử của Tất Trường Xuân là người như thế nào. Cho nên những chuyện liên quan tới Dược Thiên Sầu đều làm cho hắn chú ý.
"Tử Y, câm miệng! Chuyện này không thể nói lung tung, bằng thân phận của Tất lão tiền bối, đệ tử của hắn sao lại làm.., làm ra chuyện này..." Lộng Trúc nghĩa chính ngôn từ trách mắng, nói đến phía sau cũng không nói tiếp được nữa, vẻ mặt hắn cổ quái, nhân phẩm của Tất Trường Xuân tự nhiên là không cần phải nói, những chuyện lén lút khẳng định là sẽ không làm, nhưng đồ đệ của hắn là kẻ mà không có chuyện gì lại không dám làm, xác thực là có điểm nghi vấn.
"Cái này.., ngươi dựa vào cái gì mà nhận định là do Dược Thiên Sầu làm?" Lộng Trúc hỏi ngược lại.
Tử Y lắc đầu nói: "Không vì sao, đệ tử chỉ là cảm giác, chỉ cần chuyện gì có liên quan tới linh thạch, đệ tử liền đoán có thể là do hắn làm." Nàng cùng Dược Thiên Sầu ở chung thời gian dài như vậy, xem như là lý giải bản chất con người hắn, tên kia ngay cả linh thạch của người chết cũng không buông tha, còn cần phải hoài nghi lý do nào khác hay sao?
Lộng Trúc liếc mắt thấy vùng lông mày của Tất Trường Xuân run lên, quát to: "Đó là đạo lý gì, nào có suy luận phán đoán qua loa như thế." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ, chỉ cần chuyện có liên quan tới linh thạch, có thể đổ hoài nghi lên đầu tiểu tử kia, thật dễ dàng!
Nam Minh lão tổ cũng nghe ra ần ý bên trong lời đối thoại của hai thầy trò, thò đầu qua hiếu kỳ hỏi: "Thật là Dược Thiên Sầu làm sao?"
"Không có khả năng." Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Tu vi đồ đệ của ta còn chưa tới Độ Kiếp kỳ, dù lá gan hắn có lớn, cũng không dám đi chọc vào Âm Bách Khang đâu."
Ánh mắt Nam Minh lão tổ quái dị nhìn về phía hắn, ra vẻ thẳng thắn nói: "Nói không chừng hắn là ỷ vào chuyện có sư phụ như ngươi làm chỗ dựa, nên cũng không cần sợ Âm Bách Khang. Nếu như Âm Bách Khang biết ngươi là sư phụ hắn, còn dám động tới hắn sao?"
"Hẳn là sẽ không." Tất Trường Xuân lần thứ hai phủ nhận. Nhưng khi nhớ lại, chính mình cấp cho Dược Thiên Sầu ba miếng ngọc bội, trong lòng hắn nhiều ít cũng có chút hoài nghi.
"Lão Tất, không thể nhận định quá sớm được." Lộng Trúc hắc hắc cười nói: "Thời gian quả thực là đúng lúc, hắn vừa chạy tới các quốc gia khác du ngoạn, thì thừa tướng Đại trơng quốc lại bị người ta bắt cóc. Ha hả! Huống chi ta cũng nghĩ không ra còn có ai dám động tới cháu chắt của Âm Bách Khang, nhưng đồ đệ của ngươi lại phi thường to gan lớn mật! Chuyện này thực sự không liên quan gì tới tu vi cao thấp."
"Lời nói vô căn cứ." Tất Trường Xuân vung tay áo lên, xoay người quay trở về phòng.
Ba người nhìn nhau, Lộng Trúc chắp tay sau lưng loanh quanh vài vòng, khẽ gật đầu nói: "Không được, chuyện náo nhiệt như này, ta thế nào lại không đi xem. Ta thật muốn nhìn xem rốt cục kẻ đầu sỏ kia sẽ là ai."
"Sư phụ, đệ tử cũng muốn đi." Tử Y vui vẻ kéo tay áo hắn.
"Ngươi đi làm chi?" Lộng Trúc hỏi.
Tử Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta muốn đi tìm Dược Thiên Sầu, hỏi xem chuyện này có đúng là do hắn làm hay không."
"Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, dám chạy loạn, đừng nói ta không tiếp thu đồ đệ như ngươi." Lộng Trúc tức giận lớn tiếng nói. Trong miệng nha đầu kia suốt ngày nhắc tới Dược Thiên Sầu không biết bao nhiêu lần, Lộng Trúc đã mơ hồ nảy sinh cảm giác không ổn, hắn vô thức lảng tránh ý nghĩ khiến cho tâm trạng mình rối loạn như ma quý kia, không muốn đâm qua cái tầng giấy mỏng manh này.
Tử Y bậm môi, sư phụ nổi giận nàng cũng không dám cầu xin tiếp tục, không thể làm gì khác hơn là đôi mắt trông mong nhìn Lộng Trúc cấp tốc bắn lên khoảng không bay đi, Nam Minh lão tổ sờ sờ râu mép, như có đăm chiêu nhìn trong phòng lại nhìn ngoài phòng.
Vô Cực Đảo, tu sĩ các quốc gia không hẹn mà cùng nhận được một đạo pháp chỉ, đề cho bọn họ tra tầm ở Hoa Hạ tu chân giới có ai hoặc tổ chức nào tên là Anh Hùng hay không.
Trong Vô Cực Cung, đệ tử Âm Bách Khang là Thường Mãn Đông, dẫn đầu làm khó dễ chất vấn nói: "Thiếu cung chủ, ta hình như nghe nói ngày trước trên tay ngươi có nhóm người, gọi là Anh Hùng phải không? Nghe nói Thanh Quang Tông là bị Anh Hùng trong tay ngươi san bằng?"
Hôm nay được mấy sư huynh đệ Man Hổ ủng hộ, địa vị của Yến Truy Tinh trên Vô Cực Đảo còn cao hơn phụ thân hắn, chuyện cần quyết đoán, trên cơ bản toàn bộ đều rơi vào trong tay của hắn.
"Anh Hùng?" Trên mặt Yến Truy Tinh hiện lên tia cười lạnh như băng, ở trước đó, Man Hổ đã đem chuyện xảy ra tại Đại trơng quốc nói qua với hắn. Cũng từng hỏi qua hắn về chuyện tình của Anh Hùng, câu trả lời của hắn cũng giống như Thường Mãn Đông: "Không sai, Anh Hùng là người của ta, những người này toàn bộ đang ở trên đảo, các ngươi cũng đã nhìn thấy. Nhưng với Anh Hùng tại Đại trơng quốc kia, tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ."
Yến Bất Quy ngồi ở giữa, không chút phản ứng liếc mắt nhìn nhi tử. Hắn có chút không rõ, bọn hắn rõ ràng chỉ là dùng danh đầu của Anh Hùng đi làm những chuyện lén lút mà thôi, Anh Hùng chân chính tuyệt đối không phải là bọn họ. Nhưng vì sao nhi tử lại thừa nhận mình chính là Anh Hùng?
Tuy trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng cũng không vội vạch trần gốc gác của nhi tử, hôm nay hai cha con gắn bó dựa dẫm vào nhau, nói gì đều phải một lời thống nhất. Dưới miệng đàn sói, cha con bọn hắn chỉ có thể tự đoàn kết để bảo vệ lấy mình, đó mới chính là vương đạo!
"Nói cách khác, có người cố ý dùng danh đầu của Anh Hùng đến Đại trơng quốc nháo sự?" Thường Mãn Đông nhíu mày nói. Hắn cũng tin tưởng Yến Truy Tinh nói không giả, tu sĩ các quốc gia ở trên đảo đều đang giám thị lẫn nhau, Yến Truy Tinh không có khả năng ở trước mắt mọi người điều nhân thủ đi ra ngoài nháo sự. Huống chi Yến gia phụ tử đang cần bọn họ duy trì, nào dám đi phá đám như hiện tại...
Xĩvmm I I 1111 > " " r " " r " " r " " ■ 1 11111 ■ ■ "