Theo thanh âm trầm thấp triệu hoán, mặt đất dưới vách núi bắt đầu nứt nẻ, tám mươi thân ảnh cấp tốc từ dưới đất bắn ra, lả tả rơi xuống trên vách núi. Bàn tay Dược Thiên Sầu thu trở về, Tam Muội Chân Hỏa lượn lờ trên thân mình cũng thu liễm vào trong thân thể, chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn họ.
Tám mươi Thổ Phách huyền binh giống như những người khổng lồ bằng nham thạch, mười Kim Phách huyền binh lại giống như chiến tướng mặc áo giáp, mười Hỏa Phách huyền binh giống như địa ngục yêu ma. Tổng cộng một trăm tôn, tu vi Đại Thần hậu kỳ mười sáu, Đại Thần trung kỳ ba mươi, Đại Thần sơ kỳ năm mươi bốn.
Thân hình Kim Phách huyền binh so với hai loại khác rõ ràng gầy yếu hơn rất nhiều, hiển nhiên là do Kim nguyên tố bên dưới vách núi không đủ cho bọn hắn hấp thu. Dược Thiên Sầu phất tay hướng quân doanh Ô Thác Châu chỉ tới, mười Kim Phách huyền binh cấp tốc bắn lên không bay đi, bắt đầu chia cắt thân thể kim chúc của Kim Thái khi hắn cắn nuốt để lại lúc trước.
Hồng Thái Long đang nhíu mày trầm tư đã sớm bị trường hợp lớn như vậy đánh thức, nhếch môi đánh giá đại đội huyền binh, oa oa kêu lên: "Dược Thiên Sầu, ngươi làm ra trường hợp lớn như vậy để làm gì?"
"Làm gì? Ngươi nói làm gì?" Dược Thiên Sầu lại "Kháo" một tiếng, hăng hái phất tay nói: "Lão tử đi tới Ma giới làm Tam Dạ Ma Quân, mẹ nó! Tên Khai Thiên Tích Địa của lão tử còn đang nằm trên tay hắn, không cướp về nằm mơ cũng thấy thịt đau. Hiện giờ còn chưa tìm được nhân công hỗ trợ, chỉ có thể chính mình động thủ, không thể dùng lực thì phải đi dùng trí."
Hồng Thái Long chỉ vào đại đội huyền binh, trợn mắt nói: "Đây mà ngươi gọi là dùng trí? Ta xem ngươi nói ngược đi! Phải đi dùng lực, còn là liều mạng phải không?"
"Phải hay không không cần biết, dù sao đều là đi đánh nhau, đánh không thắng chạy là được."
"Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, Tam Dạ có Ma Thần trợ uy, ngươi có mang thêm nhiều huyền binh cũng chỉ toi công. Ta đã tuyên bố, ta sẽ không chịu đi mạo hiểm chuyện này với ngươi, Ma Thần còn khủng bố hơn cả Phong Thần." Hồng Thái Long thật cẩn thận rụt rụt đầu.
"Cũng không có nói cần ngươi đi." Dược Thiên Sầu khoát tay cười lạnh nói: "Ta cũng không tin Ma Thần mỗi ngày đều canh giữ ở Ma giới làm chỗ dựa cho Tam Dạ, lần này ta muốn đánh lén tốc chiến tốc thắng, đánh khi hắn chưa kịp chuẩn bị, tốt nhất là có thể làm thịt Tam Dạ."
Hồng Thái Long nhìn thấy hình dạng của hắn liền biết người này lại phát tính tình, phỏng chừng không thể khuyên bảo, cau mày cân nhắc chốc lát, thật cẩn thận nói: "Ta không ngăn trở nghiệp lớn báo thù của ngươi, nhưng ngươi có thể trước tiên đưa ta tới U Minh thần phủ trước, vạn nhất ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta ít nhất còn có thể đến thần giới bẩm báo với Bàn Long lão tổ, nói không chừng còn có thể báo thù cho ngươi."
"Mồm quạ đen!" Dược Thiên Sầu hứ một tiếng mặc kệ hắn, nghĩ thầm chỉ cần lão tử xảy ra chuyện, ngươi cứ thành thành thật thật mà ở lại đây đi.
Lúc này mười Kim Phách huyền binh đã từ quân doanh bay trở về, cả người hoàng kim chói mắt, hình thể lớn hơn trước không ít. Trong đó có một gã Kim Phách huyền binh vươn cánh tay, đem Kim Hà Bổng của Kim Thái đưa tới, Dược Thiên Sầu đón tới trong tay suy nghĩ một chút, xác nhận có thể khống chế tự nhiên, một mình biến mất ngay trên vách núi, trăm huyền binh lặng lẽ xếp thành hàng đứng sừng sững bất động ngay tại chỗ, tùy thời đợi triệu hoán.
Ma giới, từ sau khi Dược Thiên Sầu chiến bại, đại quân tam giới tán loạn không còn đường trốn, không thể tránh khỏi việc bị tàn khốc quét sạch, ngoại trừ chút ít người thần phục chịu được khuất nhục vô tận mà còn sống, trên ngàn ức nhân mã cơ hồ tổn thất hầu như không còn, mùi máu tươi bồi hồi trong không khí thật lâu không tiêu tan.
Trong Ma cung, một đôi nam nữ trần trụi đang kịch liệt tằng tịu cùng nhau trên bảo tọa bằng huyết ngọc, Hắc Trì phu nhân tận hết khả năng nghênh hợp với Tam Dạ Ma Quân, không ngừng thở gấp, rên rỉ cao vút…
Bên ngoài Ma cung, đám người Ô Phong bị Ma Nhãn khống chế đang lẳng lặng thủ vệ quanh quảng trường, ở giữa quảng trường có vạn thanh thần kiếm đang cắm trên mặt đất, tựa hồ đang chờ chủ nhân của nó tới lấy.
Núi non cách đó không xa có một hố to, là rãnh to lúc trước bị Dược Thiên Sầu đập ra. Lúc này Dược Thiên Sầu lặng yên không một tiếng động lại xuất hiện bên trong, hắn từng phun ra rất nhiều máu tươi nơi này, có thể trực tiếp thuấn di xuất hiện tại nơi này cũng không kỳ quái.
Lặng lẽ lộ ra nửa đầu nhìn nhìn Ma cung sừng sững ở đỉnh núi đối diện, liếc mắt liền nhìn thấy đám người Ô Phong đang thủ vệ ở bên trên, đầu hắn lại lập tức rụt trở về, âm thầm hứ một tiếng, đoán được, quả nhiên đám người kia đã bị Tam Dạ Ma Quân khống chế, lại biến thành hộ viện giữ nhà hết sức tận tâm với trách nhiệm.
Con mắt xoay xoay, hắn lại lặng lẽ chìm vào dưới lòng đất, nhanh chóng ở dưới đất mở ra một không gian, đem một trăm huyền binh gọi tới. Vung mạnh tay lên, tám mươi Thổ Phách huyền binh lập tức mở đường dưới lòng đất, hắn cùng mười Kim Phách huyền binh cùng mười Hỏa Phách huyền binh đi theo mặt sau, cùng nhau hướng phương vị Ma cung kín đáo đi tới.
Sau khi đi tới chân núi, một đám lại chậm rãi bay lên, xem chừng sắp tiếp cận đỉnh núi, Dược Thiên Sầu sợ đả thảo kinh xà, làm cho tất cả đều chậm lại tốc độ, từng chút một đi lên.
Khi thấy được một tầng đá bên trên, sắc mặt Dược Thiên Sầu vui vẻ, nhanh chóng cho cả đám ngừng lại, bên dưới đá phiến lộ ra mũi kiếm màu vàng chính là thần kiếm. Hắn vừa thò tay ra định chạm vào mũi kiếm, bỗng nhiên dừng lại rụt tay trở về.
"Kỳ quái! Thần kiếm cùng ta tâm ý tương thông, chỉ gần trong gang tấc lý nào ta lại không cảm ứng được chúng nó?"
Dược Thiên Sầu không động tới thần kiếm, trong lòng đang cân nhắc có chuyện gì kỳ quặc, chợt thấy có một cái lưới lớn bao phủ bám dưới phiến đá màu đen chợt sáng lóng lánh một chút liền biến mất, giống như đang đem toàn bộ thần kiếm đều thâu tóm bên trong.
"Mẹ nó! Ta đã ngạc nhiên vì sao thần kiếm đặt đây không ai đi quản, quả nhiên là cạm bẫy câu cá, may mắn lão tử là từ dưới đất chui lên."
Trong lúc nói thầm, hắc quang võng lại lóe lên, Dược Thiên Sầu hận tới nghiến răng, không biết cạm bẫy có bao nhiêu lợi hại nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, quyết định tạm thời buông tha việc đoạt lại thần kiếm, vung tay lên, trăm huyền binh hướng bốn phương tám hướng lặng lẽ kín đáo đi tới.
Trong Ma cung, thanh âm rên rỉ của Hắc Trì phu nhân vang lên bên tai không dứt, một nam một nữ đánh giáp lá cà vẫn còn đang liên tục không ngừng. Vô luận là Ô Phong hay là Vong Tình đều thờ ơ đối với việc này, tận trung cương vị công tác xem xét khắp bốn phía.
"Oanh."
Trăm huyền binh đồng thời vọt ra từ khắp bốn phía đỉnh núi, một bộ phận huyền binh ra tay oanh giết thủ vệ bốn phía, một bộ phận huyền binh trực tiếp đánh về phía Ma cung, Dược Thiên Sầu đầu tàu gương mẫu phóng lớn Kim Hà Bổng, như một cây côn ánh vàng rực rỡ to như cột trụ trời "cạch" một tiếng đập trúng Ma cung.
Một nam một nữ đang vật lộn trong đại điện đều cả kinh, trước mắt có một cây cột màu vàng thật lớn oanh mở nóc nhà đập ngay xuống đầu. Tam Dạ Ma Quân cơ hồ không cần suy nghĩ, bắt lấy Hắc Trì phu nhân trực tiếp ném ra ngoài ngăn cản.
"A!" Hắc Trì phu nhân một thân trần trụi kêu thảm một tiếng, bằng tu vi của nàng làm sao chống đỡ được một kích của Dược Thiên Sầu, đương trường bị nện thành thịt nát.
Mười sáu Đại Thần hậu kỳ cùng ba mươi Đại Thần trung kỳ huyền binh xuyên tường vào phòng như xuyên giấy rách, cơ hồ dùng tốc độ thuấn di xông vào, đồng loạt ra tay cuồng oanh Tam Dạ Ma Quân.
Tam Dạ Ma Quân một tay điểm lên ấn đường Huyết Sắc Vân Văn nhìn thấy Dược Thiên Sầu từ trên nóc nhà xông tới, đầy mặt khó có thể tin, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại nhanh chóng lành lại thương thế tới như vậy, càng không thể tưởng được tên điên này dù biết mình được Ma Thần tương trợ nhưng còn dám chủ động đánh lén, nếu không hắn cũng sẽ không chút kiêng nể gì buông thả dục vọng cuồng hoan như thế.
Nhưng Dược Thiên Sầu ngay từ đầu hoàn toàn không biết phân thân của Ma Thần còn niêm phong cất giữ trong thân thể hắn, chỉ cho rằng dựa vào thực lực của chính mình tốc chiến tốc thắng hoàn toàn có thể thu thập được hắn trước khi Ma Thần xuất hiện, nếu biết phân thân của Ma Thần còn niêm phong cất vào trong nội thể hắn, cho Dược Thiên Sầu mười lá gan cũng không dám tiến tới nơi này mạo hiểm.
Lúc này tay chưởng của hai gã Kim Phách huyền binh đã cắm vào trong ngực Tam Dạ Ma Quân, máu tươi còn chưa phun ra, những huyền binh khác cũng cường hãn công tới.
Mắt thấy Tam Dạ Ma Quân sẽ chết ngay trước mắt, Dược Thiên Sầu giống như Tôn Ngộ Không cầm theo Kim Hà Bổng nhe răng cười, chuẩn bị xông lên trước tiếp tục đập thêm một gậy báo thù. Nhưng dáng tươi cười còn chưa buông ra, hắn liền cười không nổi, chỉ thấy khi Tam Dạ Ma Quân điểm trúng ấn đường đồng thời một đoàn hắc quang cấp tốc thoáng hiện trên ấn đường, đem hắn bao vây lại.
Một cỗ khí tức kinh khủng dọa người mênh mông khuấy động, giống như một cây trụ thôi sơn đập vào tứ phương, bốn mươi sáu huyền binh ra tay vây công Tam Dạ Ma Quân bị ầm ầm đánh bay, Dược Thiên Sầu cũng phun ra một ngụm máu tươi bị đánh bay ra.
"Oanh!"
Một tiếng nổ rung trời, đất rung núi chuyển, làm thiên địa đều có chút biến sắc.
Xa xa xem ra, cả tòa Ma cung trong phút chốc sụp đổ, tòa núi cao theo thế chân vạc đỡ Ma cung như một đống bụi đất nổ tung, song phương đang chiến đấu kịch liệt bên ngoài giống như lá cây bị cuồng phong thổi đi, tu vi thấp trực tiếp hoán thành bụi mù, tu vi Đại Thần trở xuống không một ai còn mạng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Dược Thiên Sầu bị đánh bay đụng sụp một tòa núi nhỏ, thất tha thất thểu bò lên lại không ngừng lảo đảo, trước mắt không thấy được gì, đầu óc trống rỗng, Kim Hà Bổng không biết văng đi đâu, trong mắt, mũi, môi, tai đều có máu chảy ra, có thể nói là thất khiếu chảy máu.
Dùng sức lắc đầu, đầy mặt hoảng sợ nhìn núi lớn trước mắt trong nháy mắt hóa thành tro tàn, tràn ngập bụi mù. Tam Dạ Ma Quân phiêu phù trên không trung, đang cúi đầu nhìn lồng ngực vỡ ra của mình, trái tim bên trong không biết đã đi đâu.
"Mẹ nó! Phân thân của Ma Thần không ngờ lại nằm trong thân thể Tam Dạ…"
Tỉnh táo lại, Dược Thiên Sầu rốt cục nghĩ thông suốt là chuyện gì xảy ra, nhất thời sợ tới mức khẽ run rẩy, quét mắt bốn phía, nhìn thấy nhóm huyền binh đang liều lĩnh muốn xông về phía Tam Dạ Ma Quân truyền đạt mệnh lệnh…Trốn!
Hiện tại hắn đã không còn thời gian triệu tập bọn chúng cùng nhau mang về, huyền binh lập tức quay đầu mà chạy. Tam Dạ Ma Quân tựa hồ đối với bọn chúng không có một chút hứng thú, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn bốn phía, trực tiếp tập trung Dược Thiên Sầu.
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu co rút, lúc này không trốn còn chờ tới bao giờ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Trong mắt Tam Dạ Ma Quân nổi lên tức giận, thanh âm điếc tai vang vọng thiên địa: "Dám động thủ với thân thể ta phụ thân, để mạng lại!"
Một đạo hắc quang từ trong thân hình Tam Dạ Ma Quân lóe ra, trực tiếp bắn về phía trời cao, biến mất. Thân thể Tam Dạ Ma Quân vô lực từ trên không trung rơi xuống, nện xuống đất máu thịt mơ hồ, người trong Ma giới từ bốn phương tám hướng chạy tới cũng nghẹn họng nhìn trân trối, sợ hãi bay tới…