"Thủy Thần ở Thần giới là Thủy Linh? Nàng là một trong số những vị Cổ Thần?" Dược Thiên Sầu giật mình, khóe miệng thoáng nhúc nhích nói: "Muốn cắn nuốt Cổ Thần, ta còn chưa có bản lĩnh này. Nhưng chắc hẳn tu vi của nàng cũng đã tới cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ rồi chứ?"
"Có thể đứng trong hàng ngũ Cổ Thần, tu vi hiển nhiên là không tầm thường rồi." Hồng Thái Long lắc đầu nói: "Tu vi Cổ Thần hậu kỳ khẳng định là có. Nhưng nàng có phải là Cổ Thần hậu kỳ hay không thì ta cũng không rõ ràng lắm."
"Đây là có ý gì?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên hỏi.
"Để ta giải thích cho ngươi hiểu!" Hồng Thái Long chỉ lên không trung, nói: "Rất lâu trước kia, nhóm Đại Thần đứng trong hàng ngũ Cổ Thần, mỗi người đều có tu vi Cổ Thần hậu kỳ. Nhưng có hai người tu vi cao thâm nhất, đó chính là Đại Thần Nghệ và Chiến Thần, ngay cả Bàn Long lão tổ nhà ta cũng không phải đối thủ của bọn họ. Cho nên ta đã hoài nghi ở trên cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ vẫn còn có cảnh giới cao hơn nữa. Giống như Đạo, rất có thể tu vi đã siêu việt hơn cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ, nếu không hắn dựa vào đâu mà áp chế chúng thần. Cho nên mới nói, hiện giờ tu vi của Thủy Thần cao siêu đến mức nào, thì ta cũng không thể biết nổi. Phỏng chừng cũng không người nào biết, tu vi của nhóm Cổ Thần cao siêu đến mức nào, ngươi đã hiểu chưa?"
Dược Thiên Sầu yên lặng tiêu hóa nội dung trong lời nói của Hồng Thái Long một chút, sau đó mới chậm rãi thở dài nói: "Nếu như vậy thì tu vi của Ma Thần cũng cao siêu tới mức mà chúng ta vô pháp tưởng tượng rồi. Coi như ta cắn nuốt được Thủy Thần, thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn ah!"
"Khụ khụ!" Hồng Thái Long ho khan hai tiếng, nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Những người ở cấp bậc kia, coi như mười vạn gã Dược Thiên Sầu như ngươi, cũng không thể giết nổi người ta đâu. Ngươi cho rằng, người được tôn xưng là Thần giới đệ nhất cao thủ là chuyện đùa hay sao? Không cần suy nghĩ nhiều, tốt nhất chúng ta hãy giải quyết chuyện tình trước mắt đi! Cái con Thanh Thiên yêu thụ kia thì phải làm sao bây giờ?"
Dược Thiên Sầu cười khổ, quay đầu nhìn Trương Bằng phất tay, ý bảo hắn mang Thanh Thiên đến đây. Trương Bằng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau đã áp giải Thanh Thiên đại ma vương tới. Thoạt nhìn nàng còn trang điểm tỉ mỉ hơn lúc trước, ngực ra ngực, mông ra mông, phải nói là dáng người thướt tha tiền đồn hậu vểnh. Mái tóc cũng sửa sang cẩn thận, đem khuôn mặt của nàng phụ trợ lên, trông vô cùng xinh đẹp.
Bất quá ngay khi Thanh Thiên đại ma vương nhìn thấy hai pho tượng hình dáng giống Kim Thái và Hậu Thổ đứng ở giữa quảng trường, thì trên mặt đã hiện lên một tia bối rối. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình tĩnh, hướng Dược Thiên Sầu cúc cung hành lễ thật sâu.
Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đưa mắt nhìn nhau, biết nữ nhân này còn đang muốn vùng vẫy. Lúc này lấy ra tiền vốn duy nhất của mình để bảo toàn tánh mạng.
Dược Thiên Sầu nắm tay ho khan một tiếng nói: "Thanh Thiên! Một cái đại mỹ nhân giống như ngươi, nếu giết đi thì thật đáng tiếc."
Hồng Thái Long cùng Trương Bằng lập tức quẳng ném ánh mắt nhìn về phía hắn. Trong con ngươi tràn đầy thần tình hồ nghi, hồ nghi xem có phải là hắn đã coi trọng nàng rồi hay không!
Thanh Thiên đại ma vương nghe vậy, nhãn tình sáng lên, kiều đồn vặn vẹo như rắn nước cong lưng quỳ xuống, lã chã khóc ròng, che mặt nói: "Mong đại nhân thương xót..., cho Thanh Thiên một cơ hội nữa, Thanh Thiên nhất định sẽ dốc toàn lực báo đáp ân tình, không làm cho đại nhân phải thất vọng đâu."
"Ta cũng không đành lòng xuống tay ah! Như vầy đi! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa." Dược Thiên Sầu chỉ vào Hồng Thái Long và Trương Bằng nói: "Nếu ngươi lọt vào mắt xanh của một trong hai người bọn hắn, thì ta cam đoan sẽ thủ hạ lưu tình!"
"A!" Hồng Thái Long và Trương Bằng nhất tề thất thanh kinh hô.
Thanh Thiên đại ma vương nhìn thoáng qua hai bên một chút, rồi chậm rãi đứng lên, bước về phía Hồng Thái Long. Kết quả Hồng Thái Long đã trừng đôi mắt trâu lên, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám bước tới, thì ta sẽ một chưởng bổ chết nhà ngươi!"
Trên dung nhan của Thanh Thiên vừa mới nổi lên mỵ ý, đã lập tức cứng đờ, yếu ớt xoay người đi sang phía Trương Bằng, cắn môi làm ra bộ dáng ủy khuất. Nhưng Trương Bằng vẫn hừ lạnh: "Cút ngay!"
Nhất thời, Thanh Thiên đại ma vương không biết phải làm cái gì. Nhưng Dược Thiên Sầu đang đứng chờ trên điểm tướng đài, đã cười ha hả nói: "Nếu hai người các ngươi đều chướng mắt, thì ta đây sẽ thu nhận nàng vậy!"
Nói dứt lời, thì lao vút xuống trước mặt nàng, đưa tay ôm qua vòng eo của nàng.
Thanh Thiên đại ma vương trong mắt toát ra vẻ hân hoan, thừa cơ dựa vào lồng ngực của Dược Thiên Sầu, ủy khuất ô ô nức nở: "Đa tạ đại nhân tha cho một mạng!"
Nhưng nàng không biết rằng, Dược Thiên Sầu chính là một người khẩu thị tâm phi, lòng dạ ngoan độc. Dược Thiên Sầu vừa ôm nàng xong, thì đã nâng tay vỗ thẳng một chưởng xuống đầu của nàng, một tầng hoàng thổ nhanh chóng bao trùm lên toàn thân của Thanh Thiên đại ma vương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hồng Thái Long và Trương Bằng khóe miệng đều nhúc nhích, mắt thấy tầng hoàng thổ bao trùm quanh người Thanh Thiên đại ma vương đang chậm rãi thu nhỏ lại, thì đột nhiên hoàng thổ nứt ra, nổ văng tung tóe. Một viên ngọc châu màu vàng đất, lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu diễn cảm lạnh lùng ngắm nhìn viên ngọc châu đang nằm trong lòng bàn tay, hạ thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thổ Phách Huyền Binh tu vi Tiểu Thần trung kỳ, hẳn là có thể giết người trong nháy mắt!"
Vừa nói dứt lời, Dược Thiên Sầu vung tay ném viên ngọc châu xuống dưới đất, viên ngọc châu nhanh chóng chìm xuống, không bao lâu sau bên dưới mặt đất khẽ rung chuyển và nứt ra, một gã Thổ Nhân hình dáng khổng lồ phá đất mà chui lên.
Theo tiếng bước chân di chuyển "ầm ầm" của gã Thổ Nhân, mơ hồ còn nghe thấy tiếng động như lôi đình ở phương xa. Ba người chợt ngẩng đầu nhìn lên không trung, Hồng Thái Long kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Thổ Phách Huyền Binh còn có khả năng khai thông thiên địa pháp tướng hay sao?"
Dược Thiên Sầu nhướng mày, khẽ nhắm hai mắt lại, cảnh tượng khắp mọi nơi bên trong Ô Thác Châu vút qua trong đầu, sau khi tập trung đến phương hướng truyền ra thanh âm lôi đình, thì Dược Thiên Sầu đã mở trừng mắt ra, tức giận quát: "Ả nữ nhân ngu xuẩn kia, lại đang làm cái trò gì nữa không biết?"
"Làm sao vậy?" Hồng Thái Long khó hiểu dò hỏi. Ngay cả Trương Bằng cũng mang vẻ mặt u mê, không biết Dược Thiên Sầu nói nữ nhân ngu xuẩn là người nào!
"Đi xem thì biết ngay thôi." Dược Thiên Sầu chỉ tay vào gã Thổ Nhân khổng lồ, gã Thổ Nhân lập tức chìm xuống dưới lòng đất, mặt đất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, viên ngọc châu màu hoàng thổ cũng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Theo sau, Dược Thiên Sầu vung tay lên, ba người cùng nhau biến mất nguyên tại chỗ, khi tái xuất hiện thì đã di chuyển tới một tòa hải đảo, nằm lênh đênh giữa biển khơi bên trong Ô Thác Châu.
Ở trên không trung đang tóe ra những tia sấm sét màu tuyết lam, nhưng nơi những tia sét này phát ra, lại không phải từ trên không trung giáng xuống, mà là đến từ trên người của Văn Lan Phong. Lúc này, Văn Lan Phong đang quỳ gối ở trên đỉnh núi cao nhất của tòa hải đảo, hai tay cắm sâu xuống dưới mặt đất, ngoài mặt tràn đầy thần sắc thống khổ, thi thoảng còn ngẩng đầu phát ra những thanh âm "ai ôi" thống khổ nặng nề.
Sắc mặt của hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên chằng chịt ở trên cổ, đôi môi còn bị chính mình cắn nát, những dòng tiên huyết màu xanh lam đang tí tách rơi xuống. Trong tấm áo bào màu trắng rách rưới, từng khối cơ thịt không ngừng phập phồng, vặn vẹo, đó là bởi vì quá mức đau đớn, nên cơ thể mới đang cấp tốc run rẩy. Chẳng biết một người phải thừa nhận bao nhiêu nỗi đau đớn thống khổ, thì mới biến được mình thành cái bộ dáng khủng bố như thế này.
Văn Lan Phong đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, từng luồng năng lượng sung mãn, đang không ngừng phóng thích ra khỏi cơ thể của hắn, hóa thành những tia sấm sét tiêu tán ở trên không trung. Trường cảnh làm cho người ta rúng động nhân tâm, và cũng thảm não cực điểm!
Dưới chân núi, Lộ Nghiên Thanh cũng đang quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Văn Lan Phong phải chịu đau đớn thống khổ dày vò, nàng thương tâm khóc lóc như muốn ngất đi. Chẳng hiểu từ lúc nào, nàng đã cắn nát khóe môi mềm xinh đẹp của mình, máu tươi chảy ra đầm đìa, song chưởng nắm chặt vào nhau cũng đang bật máu ra tí tách.
Ba người vừa xuất hiện, liền im lặng đứng ở phía sau của Lộ Nghiên Thanh. Ba người vừa nhìn thoáng qua một màn rúng động này, thì đã hiểu là Văn Lan Phong đang tiêu tán một thân tu vi của chính mình. Chuyện này đối với tu chân giả là cực hình vô cùng tàn khốc, so với giết chết bọn hắn còn muốn khó chịu hơn rất nhiều. Cơ hồ là không một ai nguyện ý muốn làm như vậy!
Đột nhiên, Hồng Thái Long quay đầu sang nhìn Dược Thiên Sầu, ngưng trọng nói: "Phải ngăn hắn lại ngay thôi, tu vi của hắn đối với chúng ta vẫn còn rất nhiều tác dụng!"
Một thân thanh sắc trường bào, tung bay phần phật ở trong gió trời. Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì lại vươn tay lên ngăn cản, khẽ lắc đầu thở dài nói: "Hắn đã làm giúp ta quá nhiều chuyện rồi, cũng tính là đã chết qua một lần vì ta. Ta sẽ không miễn cưỡng hắn làm bất cứ chuyện gì nữa. Ta không thể mãi mãi dựa vào người khác, chuyện sau này ta sẽ dựa vào chính bản thân mình....Nếu hắn đã quyết định, chỉ cần hắn không hối hận, thì ta cũng không còn lời nào để nói!"
"Haiiz, đáng tiếc!" Hồng Thái Long giậm chân, thở dài nói.
Sau mười ngày mười đêm, những tia sấm sét hung dữ phát ra từ trên người của Văn Lan Phong rốt cuộc cũng tiêu thất, năng lượng cường đại liên tục phóng thích trong suốt mười ngày mười đêm, có thể nhìn ra một thân tu vi của Văn Lan Phong cường hãn đến trình độ nào. Nhưng chung quy thì Văn Lan Phong vẫn phải vô lực ngã xuống, nằm im không nhúc nhích ở trên đỉnh núi.
"Văn Lan Phong!" Nhìn thấy một màn này, Lộ Nghiên Thanh kinh hô một tiếng, trực tiếp lắc mình phóng lên trên đỉnh núi, ôm lấy Văn Lan Phong đã chìm vào trong cơn hôn mê bất tỉnh, ngồi xuống dưới đất mà khóc ròng không thành tiếng.
Dược Thiên Sầu cùng những người khác yên lặng bám theo, xem tình hình như thế nào.
Lúc này, mái tóc dài màu tuyết lam của Văn Lan Phong đã biến trở thành màu đen như trước, chân mày cũng khôi phục màu đen nguyên bản, vành môi chảy ra những giọt máu tươi màu hồng sắc. Hoa văn màu lam nhạt ở giữa ấn đường cũng đã biến mất không còn trông thấy đâu nữa. Chỉ là lúc này Văn Lan Phong hai mắt nhắm nghiền, thần tình trắng bệch không có một chút huyết sắc nào....