Chứng kiến đối phương tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng lên, ba người khẽ liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ đều khẳng định đây chính là Mạnh Lão Nhi đang bị phiền toái dính lấy người! Lúc này Dược Thiên Sầu liền chắp tay nói: "Xin hỏi có phải là Mạnh lão tiền bối đó không?"
Thấy đối phương biết danh hào của mình, thần thái nổi giận đùng đùng của lão nhân mặc trường bào màu xám, mới hòa dịu xuống đôi chút, trầm giọng hỏi: "Đúng là lão phu! Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng lên, cười ha hả nói: "Chúng ta là do Diêm Bà Bà giới thiệu tới, nghe nói Mạnh lão tiền bối đang gặp một chút phiền toái, nên Diêm Bà Bà đã phân phó chúng ta đến đây, nhìn xem có thể giúp đỡ được Mạnh lão tiền bối cái gì hay không?"
"Diêm Bà giới thiệu tới đây sao?" Mạnh Lão Nhi sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra tu vi của ba người, kết quả.., khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười khinh thường, tựa như đang nói, chỉ bằng vào tu vi của các ngươi, thì có khả năng giúp được cho ta cái gì!
Lúc này chỉ thấy hắn lấy ra một tấm lệnh phù, bắn lên đó một đạo pháp quyết xong, liền đem lệnh phù chấn thành nát bấy. Ba người Dược Thiên Sầu cũng hiểu, đối phương hiển nhiên là đang hoài nghi thân phận của bọn hắn, nên dùng phương pháp này để liên lạc với Diêm Bà Bà, ba người trong lòng không khỏi thầm hô may mắn, vì lúc trước đã tạo dựng mối quan hệ tốt cùng Diêm Bà Bà, hẳn là Bà Bà sẽ không phá hư chuyện tốt của bọn hắn.
Chẳng bao lâu sau, Mạnh Lão Nhi đang ngưng thần, liền nhìn về phía ba người khẽ gật đầu nói: "Cũng tốt! Ta đang bị lão tặc kia gây phiền phức, ba các ngươi sẽ đứng ở đây giúp ta canh gác Chư Thiên Kết Giới, nếu nhìn thấy hắn đi ra thì hãy nhanh chóng thông báo cho ta đến, để ta kịp thời đối phó hắn, không cho hắn chạy thoát."
Nói dứt lời, Mạnh Lão Nhi xuất ra ba khối lệnh phù, ném vào trong tay ba người.
Dược Thiên Sầu sảng khoái đem lệnh phù thu vào trong tay áo, theo sau lại hồ nghi dò hỏi: "Ta nghe Diêm Bà Bà nói, người nọ muốn trộm bảo bối trong lăng mộ mà tiền bối đang canh gác?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Mạnh Lão Nhi thần tình suy sụp, tức giận nói: "Lão phu đụng phải kẻ điên! Ban đầu ta cũng cho rằng hắn muốn đào trộm phần mộ, nhưng sau đó mới dần dần hiểu ra, hắn là muốn dùng lão phu để luyện tập, đề thăng tu vi của hắn lên, mỗi lần hắn quay đầu bỏ chạy, đến khi tái xuất hiện giao thủ, thì ta liền phát hiện ra tu vi của hắn lại tăng thêm một chút, tốc độ lĩnh hội quả nhiên là biến thái. Nếu kéo dài xuống dưới, sớm hay muộn lão phu cũng sẽ trở thành bại tướng dưới tay hắn, cho nên nhất định phải thừa dịp hắn còn yếu kém mà thu dọn hắn, nếu không, tất sẽ có ngày lão phu phải chịu nhục. Quả thực đúng là tức chết lão phu!"
Haiizz, tác phong này đúng là của Tất lão đầu rồi! Dược Thiên Sầu diễn cảm xấu hổ cười nói: "Nếu tiền bối đã hiểu nguyên nhân, vì sao còn muốn giao thủ cùng hắn. Nếu như ngài không giao thủ, vậy chẳng phải là hắn sẽ không còn cơ hội đề thăng tu vi nữa sao!"
"Ngươi tưởng rằng ta muốn đánh cùng hắn ư? Nếu ta thích đánh đánh giết giết thì còn chạy vào trong nghĩa trang thần mộ làm gì? Mấu chốt là nếu ta không đánh cùng hắn, kẻ điên kia rất có thể sẽ động thủ đào mộ lên, coi như ta trơ mắt ra nhìn hắn lấy mộ, nhưng ngươi không đánh hắn, hắn sẽ chủ động đánh ngươi, chẳng lẽ ta đứng im để bị đánh hay sao?" Mạnh Lão Nhi điên cuồng gào rít nói, thiếu chút nữa đã văng tung tóe nước miếng lên trên mặt của ba người Dược Thiên Sầu.
Theo sau, Mạnh Lão Nhi phát hiện ra, chính mình tựa hồ không cần phải phát cáu đối với ba người bọn hắn, phất tay chỉ dọc theo phương hướng của Chư Thiên Kết Giới, nói: "Ba người các ngươi tách ra trông chừng khu vực xung quanh phạm vi Chư Thiên Kết Giới. Nếu phát hiện ra thanh bào lão tặc, thì hãy lập tức triệu ta đến."
"Chúng ta mau đi thôi!" Dược Thiên Sầu nhìn hai người khác lên tiếng nói. Thương Vân Tín lập tức điều khiển phi hành thoi bay về phương hướng Chư Thiên Kết Giới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Dưới ánh trăng khổng lồ treo cao trên không trung, sau khi đã rời xa Mạnh Lão Nhi, Thương Vân Tín nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Dược Thiên Sầu! Ngươi tìm người nọ rốt cuộc là muốn làm gì? Hay ngươi thật sự muốn giúp Mạnh Lão Nhi thu thập người nọ? Ngươi cần phải nghĩ thông suốt trước rồi hãy quyết định, bằng vào tu vi của Mạnh Lão Nhi mà còn không trảo được hắn, người này không phải chúng ta có thể trêu chọc nổi đâu."
Thận Vưu đứng một bên cũng âm thầm gật đầu.
"Đang nói giỡn sao! Chúng ta tìm hắn thôi, chứ có trêu chọc hắn đâu." Dược Thiên Sầu cười trộm nói: "Tìm đến Mạnh Lão Nhi trước chỉ là muốn xác định xem, làm như thế nào để tìm được người kia mà thôi. Hiện giờ đã có biện pháp rồi, sau khi tìm được người kia chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, các ngươi không cần băn khoăn đến Mạnh Lão Nhi nữa đâu!"
"Nhưng sau này ta vẫn còn phải thường xuyên tới đây...." Thận Vưu khẽ lẩm bẩm nói một tiếng, nhưng ở đây hắn đâu có quyền hành gì, lời nói ra căn bản là không người nào thèm phản ứng.
Tốn nửa ngày thời gian, ba người rốt cục đã quay trở về trước dãy núi kéo dài từ đông sang tây, một bên là trăng sao sinh huy chiếu rọi sáng lạn, một bên là hắc ám tăm tối bao trùm, chỗ hắc ám phía trước kia chính là Chư Thiên Kết Giới, một nơi tràn ngập lực lượng vô hình thần bí khó hiểu.
Thu hồi phi hành thoi, Dược Thiên Sầu chỉ sang hai bên trái phải nói: "Lão Thương đi về hướng tay phải, Thận Vưu đi về hướng tay trái, ta đứng chỗ này đợi tin, sau khi các ngươi nhìn thấy hắn, liền dẫn hắn quay về nơi này tìm ta thì được rồi."
Thương Vân Tín nhất thời giống như tiểu miêu bị giẫm phải đuôi, cả kinh nhảy dựng lên: "Ngươi đang nói đùa gì vậy? Ngươi cho rằng đối phương là ai? Bằng vào hai người chúng ta, nói dẫn hắn về đây thì liền có thể dẫn được hay sao?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi vỗ trán, cười nói: "Đúng thế thật, hắn cũng không dễ nói chuyện giống như ta đâu, nếu các ngươi dám ở trước mặt hắn nói năng bừa bãi, thì khẳng định là sẽ phải nếm mùi đau khổ. Nhưng các ngươi yên tâm! Sau khi nhìn thấy hắn, các ngươi chỉ cần lập tức hô lớn Dược Thiên Sầu, hắn nghe thấy các ngươi kêu danh hào của ta, tự nhiên sẽ chạy tới hỏi các ngươi, tiếp đó muốn dẫn hắn quay về đây thì hẳn là sẽ không thành vấn đề nữa rồi."
Thương Vân Tín cùng Thận Vưu đưa mắt nhìn nhau, Thương Vân Tín hồ nghi nói: "Báo danh của ngươi ra có hữu dụng không? Ngươi nhận thức hắn sao?"
"Đừng hỏi nhiều, đến lúc đó tự nhiên các ngươi sẽ biết khúc mắc quả thôi." Dược Thiên Sầu phất tay nói: "Mau đi đi! Chẳng may bỏ lỡ cơ hội gặp hắn thì sao, ngày thành hôn Tiên Đế chẳng cách bao xa nữa, chúng ta cũng không còn thời gian chậm trễ nữa đâu."
Hai người trầm ngâm một hồi xong, nửa tin nửa ngờ phân chia nhau chạy về hai phía trái phải, còn Dược Thiên Sầu thì đứng nguyên chỗ cũ, có chút hưng phấn chà sát song chưởng, ngẩng đầu lên ngắm nhìn vầng trăng tròn to trên không trung, trong nội tâm chờ mong giây phút đem Tất Trường Xuân kéo lên Tiên giới làm chỗ dựa cho mình...
Ba ngày sau...
Trong một khu loạn thạch hoang vắng, Thận Vưu tiểu tâm cẩn thận trốn ở bên trong đó yên lặng quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, đột nhiên trông thấy Chư Thiên Kết Giới phía trước bất thình lình dao động, gợn sóng lăn tăn, một lão nhân thân mặc thanh bào, diễn cảm thanh sắc câu lệ từ trong màn không khí dao động hiện ra, thanh bào lão nhân hai mắt sáng ngờ hữu thần liếc nhìn bốn phía xung quanh một cái....
Rất nhanh Thận Vưu liền đoán được, đây chính là người mà Dược Thiên Sầu đang tìm kiếm, nhưng hắn còn chưa kịp xông ra, thì hai mắt của thanh bào lão nhân bỗng nhiên đã quẳng ném về phía đám loạn thạch....
Thận Vưu chấn động, còn chưa kịp định thần, thì thanh bào lão nhân đã thuấn di tới trước mặt hắn, cao thấp quét mắt đánh giá hắn một lần, nhàn nhạt nói: "Vì sao phải lén lút rình coi ta?"
Nghe đối phương hỏi, Thận Vưu khẩn trương hổn hển nói: "Dược Thiên Sầu...Dược Thiên Sầu...Là Dược Thiên Sầu kêu ta trốn trong này chờ đợi ngươi..."
Thanh bào lão nhân này không phải ai khác mà chính là Tất Trường Xuân, bị Minh Hoàng đánh trọng thương phải trốn vào bên trong Chư Thiên Kết giới. Lúc này, nghe thấy đối phương lên tiếng báo ra danh hào của Dược Thiên Sầu, mặc kệ Tất Trương Xuân xưa nay vẫn luôn luôn trầm ổn, cũng nhịn không được mà phải ngạc nhiên, đối phương hô tên của Dược Thiên Sầu ba lần liên tiếp, tự nhiên không phải là chính mình đang nghe lầm. Nhưng khiến cho bản thân hắn nghĩ không ra chính là, Dược Thiên Sầu như thế nào, lại phân phó người ở đây chờ mình? Gã đệ tử này của mình cũng không khỏi quá mức thần thông quảng đại đi?
Sau khi nhíu mày trầm ngâm cân nhắc một hồi, Tất Trường Xuân khẽ rung tay áo lên, lấy ra một khối tiểu ngân cầu, mân mê cằm như đang suy nghĩ. Tất Trường Xuân còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu là do khối tiểu ngân cầu này, nên mới tìm được nơi hạ lạc của mình, nhưng không có biện pháp xâm nhập vào bên trong Chư Thiên Kết Giới, nên đã an bài người khác ở đây chờ mình...Vội vàng muốn tìm mình như vậy, phải chẳng là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tất Trường Xuân thu hồi khối tiểu ngân cầu trong tay, đồng thời áp lực cường đại ở bốn phía xung quanh cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này Thận Vưu mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cả người lung lay giống như đang say rượu....