*****
Hôm sau là ngày thi đấu của trận thứ hai, học viện Cách Lạp Tư giành được thắng lợi, trực tiếp tiến vào vòng chung kết cuối cùng. Giải quán quân chỉ có một, mấy giải á quân này nọ chỉ nói cho có mà thôi, giải thưởng chỉ có quán quân có thể nhận.
Ba học viện tiến vào vòng trong cùng chính là Cách Lạp Tư, Khắc Lôi Đốn cùng Bố Lai của Ngải Bố Lỗ đế quốc.
Vòng đấu tiến hành theo phương thức rút thăm, vận may của Cách Lạp Tư tựa hồ không tốt lắm, cư nhiên rút trúng số hai. Khắc Lôi Đốn là số ba, Bố Lai chính là số một.
Rút trúng số hai có nghĩa là Cách Lạp Tư phải đấu một trận với Bố Lao, nếu giành được thắng lợi thì sẽ đấu với Khắc Lôi Đốn. Học viện giành được thắng lợi cuối cùng chính là quán quân.
Có thể tiến vào top ba thì thực lực chắc chắn không yếu, lúc đấu với học viện Bố Lai, là người yếu nhất trong năm người, Ngải Luân đã thua trận, cũng may bốn trận sau đó đều chiến thắng. Này cũng có nghĩa là học viện Cách Lạp Tư sẽ cùng học viện Khắc Lôi Đốn tranh đoạt giải quán quân.
Trận thi đấu cuối cùng này, hiện trường có hơn ba nghìn quan khách, vì yếu tố an toàn, các vị quốc vương cùng nhóm viện trưởng ngồi ở vị trí cao nhất.
Hai đội bắt đầu tiến vào sân, học viên của hai học viện Cách Lạp Tư cùng Khắc Lôi Đốn phân biệt ngồi ở hai bên đài thi đấu. Ở khoảng cách hơn hai mươi mấy mét, Nhan Tử Dạ vẫn có thể nhìn ra ánh mắt hung bạo của thú nhân tóc rám nắng phóng về phía mình.
Hải Bác Lạc sáp qua hỏi: “Nhan Tử Dạ, cậu biết người kia không? Sao tôi cảm thấy từ khi cậu tiến vào sân người nọ đã bắt đầu nhìn chằm chằm cậu rồi a? Ánh mắt kia cứ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ý.”
Nhan Tử Dạ lắc đầu: “Không biết.” Bất quá lúc nhìn thấy người nọ tựa hồ đang lấy lòng giống cái ở bên cạnh, Nhan Tử Dạ có chút hiểu ra, cười nói: “Ghen tị sẽ làm người ta phát cuồng, càng miễn bàn là thú nhân, tôi đây nằm yên cũng trúng đạn a!”
“A? Ghen tị?” Hải Bác Lạc nhìn qua bên kia thì cũng hiểu ra, hẳn là người nọ yêu thích giống cái Tân Địch kia, lúc biết Tân Địch có hứng thú với Nhan Tử Dạ thì nảy sinh tâm oán giận.
Ánh mắt An Nhĩ Tư cũng dừng lại trên người thú nhân nọ, cuối cùng chú ý tới giống cái Tân Địch. Lúc thấy đạo sư đối phương nói gì đó với bọn họ, lỗ tai An Nhĩ Tư khẽ giật giật, mĩm cười.
“Tiểu Dạ.” An Nhĩ Tư gọi.
“Sao?” Nhan Tử Dạ quay đầu nhìn qua.
“Tôi với em đổi thứ tự đi, em là người thi đấu cuối cùng, được không?” Thứ tự thi đấu trước đó đã được định sẵn, bất quá bởi vì giải đấu không có quy định thứ tự nhất định nên các học viện có thể thay đổi thứ tự học viên trước khi lên sân đấu. Vốn An Nhĩ Tư là người thi đấu cuối cùng, bất quá hiện giờ An Nhĩ Tư muốn đổi thứ tự với Nhan Tử Dạ.
“Tôi và anh đổi?” Nhan Tử Dạ khó hiểu: “Vì cái gì?” Vốn Nhan Tử Dạ không muốn làm người đấu cuối cùng. Trận cuối áp lực rất nhiều a, ánh mắt toàn trường đều dồn vào trận này. Nếu trận cuối là trận mấu chốt thì áp lực lại càng tăng lên cấp bội. Không phải Nhan Tử Dạ không chịu nổi áp lực, mà là cậu lười.
“Người đấu thứ tư của bên kia chính là giống cái, tôi nghĩ Tiểu Dạ không muốn đụng cậu ta đi?” An Nhĩ Tư mang theo ý cười nhìn Nhan Tử Dạ, thứ tự thi đấu của bọn họ đã được định sẵn từ đêm qua, thật không ngờ giống cái kia cũng có chút bản lĩnh.
Cái gì? Theo quy luật của những trận trước, giống cái kia phải là người cuối cùng mới đúng, sao lại đột nhiên chuyển thành thứ tư? Có cảm giác chuyện này không phải là trùng hợp đơn thuần.
Nhan Tử Dạ gật đầu: “Tốt, tôi với anh đổi, tôi là người đấu cuối cùng.” Mặc kệ An Nhĩ Tư làm sao biết thứ tự thi đấu của đối phương, Nhan Tử Dạ tin tưởng An Nhĩ Tư. Dù sao thì anh sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Nhan Tử Dạ đơn thuần thật sự cho rằng An Nhĩ Tư làm vậy vì nghĩ cho mình mới thay đổi thứ tự, thầm khen An Nhĩ Tư quả nhiên cẩn thận.
Bên Khắc Lôi Đốn học, đạo sư đang nói về trận đấu sắp tới.
“Thứ tự thi đấu của học viên Cách Lạp Tư chúng ta đã biết rồi, thế nhưng bọn họ rất có thể sẽ thay đổi. Tân Địch, nếu trò chọn trận thứ tư thì phải cẩn thận một chút, nếu đụng phải Áo Đức Kỳ hay An Nhĩ Tư, cứ cố gắng hết sức là được. Trận cuối cùng có thể là trận quan trọng, nhưng cũng có thể chỉ là một trận râu ria, để phòng ngừa vạn nhất, Cố Đức Luân, trò đấu trận cuối. Các trò nghe kĩ cho tôi, trận này chúng ta phải dốc toàn lực ứng chiến, giải quán quân sẽ là của chúng ta.”
“Vâng.” Nhóm học viên Khắc Lôi Đốn thực tự tin nói.
Giống cái Tân Địch sau khi đáp lời đạo sư thì nhịn không được dời ánh mắt về phía Nhan Tử Dạ ngồi ở đối diện, quyết định sau khi thi đấu, nhất định phải tìm cậu ta nói chuyện.
Trên đài quan sát cao nhất, viện trưởng Cách Lạp Tư liếc nhìn giống cái duy nhất dưới sân thi đấu, mỉm cười nói với viện trưởng Khắc Lôi Đốn: “Ông đúng là chịu chơi, ngay cả đứa chắt yêu nhà mình cũng phái ra. Xem ra ông quyết tâm giật giải quán quân lần này a!”
Đúng vậy, giống cái tham gia thi đấu kia chính là chắt trai của viện trưởng Khắc Lôi Đốn.
“Cái gì? Ông nói giống cái kia là cháu của lão quỷ này?” Viện trưởng Ngải Bố Lỗ kinh ngạc nhìn về phía viện trưởng Khắc Lôi Đốn: “Sao tôi không biết, ông lòi ra thêm một đứa cháu từ khi nào vậy hả? Không phải ông chỉ có một đứa cháu thôi à?”
Viện trưởng Khắc Lôi Đốn thản nhiên nói: “Là con của cháu trai tôi.”
Viện trưởng Ngải Bố Lỗ quả thực muốn phát điên: “Cháu ông cư nhiên đã sinh con, sao tôi không biết?”
Quốc vương Ngãi Bố Lỗ đế quốc vốn coi trọng giống cái kia, muốn cưới về cho vương tử Ngải Bố Lỗ, trở thành vương phi. Thế nhưng nếu giống cái kia là cháu chắt của viện trưởng Khắc Lôi Đốn thì căn bản không có khả năng. Với tính cách của viện trưởng Khắc Lôi Đốn, ông ta sẽ không để con cháu mình gả tới Ngải Bố Lỗ đế quốc.
“Cháu người ta sinh con chẳng lẽ còn phải báo cáo với ông à?” Viện trưởng Cách Lạp Tư trừng trắng cả mắt, vẻ mặt khinh bỉ. Sau đó ông quay qua nói với viện trưởng Khắc Lôi Đốn: “Tôi nghe nói chắt trai ông có hứng thú với Nhan Tử Dạ của học viện tôi, thế nào, bằng không để tôi gọi nó lên cho ông xem thử?”
Kỳ thực viện trưởng Cách Lạp Tư chỉ muốn trêu chọc lão bằng hữu mà thôi, thế nhưng không ngờ viện trưởng Khắc Lôi Đốn cư nhiên lại đáp ứng.
“Cái gì? Ông nói cái gì?” Viện trưởng Cách Lạp Tư chọt chọt tai, hoài nghi bản thân vừa nghe nhầm.
Viện trưởng Khắc Lôi Đốn liếc mắt, đáp lại: “Tốt.”
Là thật à? Viện trưởng Cách Lạp Tư kinh ngạc không thôi, mà viện trưởng Ngải Bố Lỗ thì hận tới nghiến răng.
‘Reng…’ Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên.
Đã tới giờ, trận đấu chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên thi đấu bên Cách Lạp Tư học viện là Hải Bác Lạc, bên Khắc Lôi Đốn học viện là một thú nhân tóc xám. Dáng người cả hai không sai biệt lắm, chiều cao cũng tương đương, thế nhưng sức chiến đấu thì lại không cùng cấp bậc, bởi vì thú nhân kia là ngụy cấp S.
Hoắc Đức nhíu mày: “Ngay trận đầu tiên đã phái ra thú nhân ngụy cấp S, bọn họ biết chắc chúng ta sẽ phái Hải Bác Lạc ra sân à?”
Nhan Tử Dạ nói: “Hẳn là bọn họ suy đoán. Thực lực thú nhân cấp A bên bọn họ cũng không kém, thế nhưng dùng thú nhân ngụy S đối phó Hải Bác Lạc thì chiến thắng là tất nhiên. Nếu trận thứ hai chúng ta phái Áo Đức Kỳ thì nhất định bọn họ sẽ phái thú nhân cấp A kia, từ bỏ trận hai.” Nếu đối phương sớm biết thứ tự thi đấu của bọn họ thì nhất định đã làm tốt chuẩn bị.
“Đúng vậy, trận thứ ba bọn họ sẽ phái ra thú nhân cấp A cực mạnh đối chiến với Ngải Luân. Nếu trận thứ ba cũng giành chiến thằng thì bọn họ đã thắng được hai trận. Hai trận cuối cùng bọn họ chỉ cần thắng một thì xong.” An Nhĩ Tư nói tiếp.
“Kia… làm sao bây giờ? Chúng ta có cẩn đổi lại thứ tự thi đầu không?” Ngải Luân vẫn luôn kiệm lời bất ngờ lên tiếng hỏi, vẻ mặt cũng có chút lo lắng. Ngải Luân nghĩ, có thua trận cũng không sao, thế nhưng nếu vì vậy mà làm học viện mất đi giải quán quân thì anh sẽ rất áy náy.
Nhan Tử Dạ nói: “Không cần, cứ giữ thứ tự như vậy, giờ không kịp chỉnh nữa rồi. Hai trận cuối tôi cùng An Nhĩ Tư sẽ đổi cho nhau, anh cùng Áo Đức Kỳ cứ như vậy.
An Nhĩ Tư thản nhiên nói: “Chúng ta sẽ thắng.”
Nhìn bộ dáng có vẻ rất tự tin của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, Ngải Luân không hỏi thêm gì nữa. Bất quá lúc nghe thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư thay đổi thứ tự thì Áo Đức Kỳ khẽ liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt.
Thực lực của thú nhân cấp A cùng ngụy S cách biệt quá rõ. Tuy sức chiến đấu của Hải Bác Lạc không tệ, nhưng đối chiến với ngụy S vẫn thực cố sức. Cho dù dốc hết toàn lực thì kết quả vẫn là thua.
Hải Bác Lạc một thân chật vật, vẻ mặt suy sụp bước xuống đài, sau đó nói khẽ với Hoắc Đức: “Đạo sư, thực xin lỗi, tôi thua rồi.”
“Sức chiến đấu chênh lệnh nhiều như vậy, thua cũng bình thường thôi. Đừng để trong lòng, nhóm Áo Đức Kỳ sẽ thắng.” Hoắc Đức vỗ vai Hải Bác Lạc, an ủi.
Áo Đức Kỳ đứng dậy, liếc nhìn Hải Bác Lạc một cái rồi trực tiếp bước lên đài. Bên kia, Khắc Lôi Đốn học viện quả nhiên phái ra thú nhân yếu nhất trong năm người lên nghênh chiến.
Mọi người đều không xem trọng trận này, bởi vì tất cả đều nhìn ra, trận đầu học viện Khắc Lôi Đốn chiến thắng áp đảo, mà trận thứ hai, với sức chiến đấu của Áo Đức Kỳ, anh cũng sẽ dễ dàng giành lấy phần thắng. Như vậy hai trận đầu tiên xem như hòa. Quan trọng chính là trận thứ ba.
Áo Đức Kỳ sau khi ngược thảm đối thủ thì tới phiên Ngải Luân lên sân đấu. Hai bên đều là thú nhân cấp A, sức chiến đấu của đối phương chỉ cao hơn một chút, Ngải Luân vẫn có cơ hội chiến thắng.
Vừa vào trận Ngải Luân liền giống như biến thành người khác, lập tức tiến hành công kích mãnh liệt, làm đối phương không kịp trở tay. Thế nhưng sức chiến đấu của người nọ còn cao hơn Ngải Luân một chút nên rất nhanh đã phản ứng lại, sau khi phòng thủ thành công thì lập tức đánh trả.
Hai thú nhân đánh tới khó phân thắng bại, trên người song phương đều có thương tích. Ngải Luân khá thảm, bởi vì dị năng của đối phương là hệ lôi nên tóc bị đánh tới cháy khét, mặt mày cũng xám đen không nhìn ra bộ dáng vốn có. Thế nhưng Ngải Luân vẫn kiên trì chiến đấu.
“Ầm…” Ngải Luân lại bị một tia sét đánh trúng mà ngã nhào xuống đất, toàn thân bốc lên khói đen, vừa thấy đã biết bị thương rất nặng. Thú nhân Khắc Lôi Đốn vốn nghĩ Ngải Luân không thể đứng dậy nổi, mỉm cười châm chọc định rời đi. Kết quả Ngải Luân đang quỳ trên mặt đất cư nhiên cố gắng đứng dậy.
“Đừng đắc ý, ông đây vẫn còn sức chiến đấu, tiếp tục.” Ngải Luân xé mở chiếc áo đã rách nát, cơ bắp trên người lộ ra cuồn cuộn, hét lớn một tiếng bổ nhào về phía thú nhân Khắc Lôi Đốn.
Đấu tiếp? Thú nhân Khắc Lôi Đốn thực buồn bực, này đã là lần thứ mấy rồi? Mỗi lần bị đánh ngã liền lập tức đứng dậy. Thú nhân này sao không chịu thua a? Quyết tâm không tiếp tục dây dưa nữa, thú nhân Khắc Lôi Đốn trực tiếp triệu hồi cơ giáp.
Ngải Luân vừa thấy đối thủ xuất cơ giáp thì biến về hình thú, so với cơ giáp, anh càng thích dùng hình thú chiến đấu hơn.
Cuối cùng Ngải Luân vẫn thua, chẳng qua đối phương tuy thắng nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Thậm chí so với Ngải Luân còn thảm hại hơn, một đài cơ giáp tốt đẹp bị Ngải Luân phá hư không nhẹ, ngay cả bản thân cũng bị trọng thương. Nếu không phải cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi thì người giành chiến thắng cuối cùng chính là Ngải Luân. Cuối cùng cả hai đều bị đưa vào phòng y tế, nằm trong khoang chữa trị miệng vết thương.
…
Hoàn Chương 62.