******
“An Nhĩ Tư, anh chờ một chút.” Sau khi xuống phi hành khí, Nhan Tử Dạ bỏ lại một câu rồi chạy ào vào nhà lấy đồ.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Tử Dạ ôm một cái hộp giấy cao rộng tầm bốn mươi cm chạy ra. Hộp này kì thực là hộp giữ nhiệt chuyên dụng để vận chuyển. Dùng hộp này chứa thịt cùng rau cải có thể bảo tồn một tháng. Nhan Tử Dạ lên mạng đặt mua vài cái, lúc này vừa vạn phát huy công dụng.
“Cho anh.” Nhan Tử Dạ đưa hộp cho An Nhĩ Tư.
“Này là gì?” An Nhĩ Tư nhận lấy, vừa mở ra thì sửng sốt: “Này… là rau cải?”
“Đúng vậy, rau cải, tôi uống không ít dịch dinh dưỡng của anh, này coi như phí dụng.” Cho dù là bằng hữu, Nhan Tử Dạ cũng không thích nợ nần.
An Nhĩ Tư đậy nắp, trả lại cho Nhan Tử Dạ: “Cái này tôi không thể nhận, chỉ là vài lọ dịch dinh dưỡng thôi, em tính toán rõ ràng như vậy có phải không xem tôi là bạn không?”
Nhan Tử Dạ không chịu nhận, đương nhiên nói: “Chính vì thế mới tặng rau cải. Số rau này không giống mấy loại trên mạng, nếu không phải xem anh là bạn, tôi mới không cho.”
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư liền mỉm cười: “Tốt, tôi nhận.”
An Nhĩ Tư cầm hộp rau leo lên phi hành khí, sau đó thông qua cửa sổ phất phất tay với Nhan Tử Dạ rồi khởi động phi hành khí rời đi.
Nhan Tử Dạ vừa định quay vào nhà thì một chiếc phi hành khí màu đen đột nhiên đáp xuống ngay trước mặt, cửa phi hành khí mở ra, gương mặt quen thuộc của Hoắc Đức xuất hiện.
“Hoắc Đức đạo sư? Sao thầy lại tới đây?” Hiện giờ đã hết giờ học, ông ta tìm tới là có chuyện gì a?
“Trước khoan nói đã, đi theo tôi, có người muốn gặp trò.” Hoắc Đức thúc giục Nhan Tử Dạ mau leo lên phi hành khí.
Nhìn bộ dáng Hoắc Đức thì có vẻ không đi không được, Nhan Tử Dạ đành phải nói: “Được rồi, bất quá thầy đợi một chút, tôi có chút chuyện phải dặn người máy quản gia.”
“Rồi rồi, mau đi đi.” Hoắc Đức gật gật đầu.
Nhan Tử Dạ trở vào nhà, căn dặn A Ngốc xới đất trên vườn rau, tối nay cậu sẽ gieo đợt rau cải mới, sau đó liền theo Hoắc Đức rời đi.
Hoắc Đức không đưa Nhan Tử Dạ về học viện, ngược lại đi tới một nơi khá hẻo lánh. Hoắc Đức ngựa quen đường cũ chở Nhan Tử Dạ tới trước một căn hộ cũ kĩ, ở đây, Nhan Tử Dạ nhìn thấy phó viện trưởng.
“Tới đây, ngồi đi.” Phó viện trưởng chỉ sô pha đối diện, nói với Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ thực nghi hoặc, sau khi ngồi xuống thì trực tiếp hỏi: “Phó viện trưởng, thầy tìm tôi có chuyện gì?” Có chuyện gì mà không thể nói trong học viện, cố tình đưa cậu tới nơi hoang sơ hẻo lánh này.
“Nhan Tử Dạ không được vô lễ.” Hoắc Đức ở phía sau quát.
“Không có việc gì, anh ra ngoài trước đi, để tôi một mình nói chuyện với trò ấy.” Phó viện trưởng phất tay với Hoắc Đức.
“Vâng.” Liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, Hoắc Đức lặng lẽ lùi ra, còn thuận tay đóng cửa lại. Sau đó đứng bên ngoài canh gác.
Phó viện trưởng đã hơn hai trăm tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ là bộ dáng trung niên. Thấy Hoắc Đức ra ngoài rồi, ông mới lên tiếng: “Trò gọi là Nhan Tử Dạ đúng không, tôi là phó viện trưởng của học viện Cách Lạp Tư, đồng thời cũng là thầy của Nhan Thuần, cha trò.”
Nhan Tử Dạ nhíu mi: “Thầy của cha tôi?” Trong đầu lóe lên một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, trong kí ức của nguyên chủ, bởi vì cha thường xuyên vắng nhà nên bồi bên cạnh nguyên chủ vẫn luôn là ba ba, cho nên hiểu biết về cha rất ít, cũng không hề biết chuyện cha mình là học trò của phó viện trưởng.
Thấy Nhan Tử Dạ lộ rõ biểu tình nghi hoặc, phó viện trưởng hỏi: “Trò có hận cha mình không?”
Hận? Kỳ thực nguyên chủ từng hận, bởi vì lúc người khác được cha mình yêu thương dạy dỗ, cha cậu ta lại chẳng thấy bóng dáng. Lúc bị khi dễ, cha cũng không ở bên cạnh, thế nên thường xuyên bị đám nhỏ khác nói là đồ không cha. Nguyên chủ từng căm hận, từng chán ghét, thậm chí có suy nghĩ không cần người cha này. Chỉ là từ đầu tới cuối vẫn không vứt bỏ được khát khao được gặp cha. Đáng tiếc trong trận chiến tinh tế thú hai năm trước, cha nguyên chủ đã chết đi, không chỉ vậy nguyên chủ còn mất cả mỗ ba cùng mỗ nãi vẫn luôn yêu thương mình.
Hai năm nay, nguyên chủ từng oán hận cha mình, nếu không phải ông lên chiến trường, mỗ ba cùng mỗ nãi cũng không vì đi đưa đồ cho ông mà mất. Có thể nói, nguyên chủ chưa từng thấy mặt người cha này, thẳng đến lúc chết đi, cậu ta vẫn luôn oán hận cha mình. Nhưng đó chỉ là nguyên chủ mà thôi, Nhan Tử Dạ thì không hề oán hận gì cả, bởi vì đó vốn không phải cha cậu.
Tuy Nhan Tử Dạ so với nguyên chủ còn thảm hơn, vừa chào đời đã bị vứt bỏ, bất quá cho tới giây phút cuối cùng Nhan Tử Dạ chưa hề oán hận. Oán hận chẳng những lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh mà còn lãng phí tinh lực, làm một người lười biếng, Nhan Tử Dạ biểu thị cậu mới không rảnh hơi làm chuyện có hại như vậy.
Cho nên Nhan Tử Dạ thản nhiên nói ra đáp án: “Tôi không hận cha, ông ấy có suy nghĩ của riêng mình.” Mặc kệ vì nguyên nhân gì, bỏ chính là bỏ, oán hận có ích lợi gì, cũng không thay đổi được gì, không bằng bớt chút khí lực, đi ngủ cho sướng.
“Trò có thể nghĩ như vậy, nếu Nhan Thuần biết khẳng định sẽ thực vui vẻ.” Phó viện trưởng vui vẻ nói: “Kỳ thực Nhan Thuần làm vậy tất cả đều vì trò.”
“Vì tôi?” Nhan Tử Dạ nghi hoặc.
“Đúng vậy, vì trò.” Nhìn gương mặt có vài phần tương tự Nhan Thuần, phó viện trưởng nói: “Năm đó mỗ ba trò không biết vì sao trúng phải độc của song tính nghĩ thú. Nó là một loài tinh tế thú lưỡng tính cấp thấp, lực công kích rất thấp, ngay cả giống cái cũng có thể dễ dàng giết chúng. Nhưng đối với người đang mang thai thì song tính nghĩ thú rất đáng sợ, nọc độc của nó không gây nguy hại cho đối tượng mang thai, thế nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới thai nhi.
Bởi bì độc tố của song tính nghĩ thú sẽ thay đổi hình thái hoặc gen của thai nhi, tỷ lệ nhỏ sẽ trở thành loài lưỡng tính không thể sinh dục, tỷ lệ lớn là sẽ bị biến đổi gen, trở thành quái vật có gen tinh tế thú.”
Nói tới đây, ánh mắt phó viện trưởng có chút phức tạp: “Mà trò đã may mắn nằm trong xác xuất cực hiếm, có thể nói là phi thường may mắn. Bởi vì chẳng những không bị biến đổi gen, cũng không trở thành loài lưỡng tính. Thế nhưng lại có di chứng.”
“Di chứng gì?” Nhan Tử Dạ thực không ngờ chuyện này lại có ẩn tình sâu xa như vậy, đột nhiên, cậu nghĩ tới tinh thần lực cùng sức chiến đấu siêu thấp của nguyên chủ, chẳng lẽ nó chính là di chứng?
“Di chứng chính là trò biến thành phế nhân, tới năm năm tuổi vẫn còn duy trì hình thú, hơn nữa trí lực cũng bị thoái hóa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ biến thành dã thú không có nhân tính, mà một khi đã biến thành dã thú thì không có cách nào khôi phục. Nhan Thuần vì trò mà bôn ba tìm kiếm biện pháp chữa trị, nhưng mãi vẫn không tìm được. Thế nhưng trò đột nhiên khỏe lại, có thể biến thành hình người, thế nhưng lại giống như giống cái, không thể biến hóa về hình thú. Tôi nghĩ trò cũng biết chuyện này.” Nhớ tới mấy trận đấu trong thi đấu xếp hạng, những người khác không rõ nhưng ông thì rõ, không phải Nhan Tử Dạ không muốn, mà là không thể.
Nghe phó viện trưởng nói hết, Nhan Tử Dạ sửng sốt, thật không ngờ còn có chuyện này, không đúng, nguyên chủ từng biến thân một lần.
“Hai năm trước tôi từng biến về hình thú, tuy thời gian rất ngắn nhưng xác thực không có vấn đề.”
“Vậy bây giờ còn biến được không?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu, cậu không biết, bởi vì thú hồn của nguyên chủ đã mất rồi. Thú nhân không có thú hồn sẽ không biến về hình thú được, mà thứ gọi là thú hồn chính là linh hồn của thú nhân, cho dù suy trì hình người nhưng linh hồn của bọn họ vẫn là hình thú. Mà cậu hiện giờ vẫn chưa tu luyện được nội đan, càng không có khả năng biến thân.
Thấy Nhan Tử Dạ lắc đầu, phó viện trưởng nói tiếp: “Hai năm trước, cha trò rốt cuộc tìm được một loại thuốc có thể giúp trò khôi phục, thế nhưng nó lại nằm trong tay quốc vương của đế quốc Ni Lạp Nhĩ. Khi đó quốc vương Ni Lạp Nhĩ đã dùng loại thuốc kia làm điều kiện trao đổi, ông ta muốn cha trò thay bác trò ra chiến trường. Vì lấy được thuốc, cha trò đã đồng ý. Trước khi đi, cha trò lấy trước một phần ba cho trò uống, dự định là khi thắng lợi quay về sẽ lấy nốt hai phần ba còn lại, nhưng không ngờ…”
Không ngờ Nhan Thuần lại chết? Mỗ ba cùng mỗ nãi cũng chết, mà nguyên chủ thì vẫn không nhận được phần thuốc còn lại. Chính là vì cái gì lại muốn Nhan Thuần ra chiến trường? Rõ ràng anh trai Nhan Thuần, cũng là bác của nguyên chủ có thực lực mạnh hơn. Cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Trong trí nhớ, địa vị của cha mẹ nguyên chủ ở Nhan gia rất thấp, ngay cả mỗ nãi cũng vậy. Nếu vì cha nguyên chủ có sức chiến đấu thấp nên bị gia chủ ghét bỏ thì có thể lý giải, nhưng còn mỗ nãi thì sao? Kia chính là giống cái của gia chủ, là bầu bạn của ông ta, sao cũng bị ghét bỏ? Nếu chán ghét mỗ nãi thì sao còn cưới?
Trong chuyện này có quá nhiều bí ẩn, Nhan Tử Dạ nghĩ mãi cũng không thông. Nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, hiện giờ việc Nhan Tử Dạ thắc mắc nhất chính là mục đích phó viện trưởng tìm mình tới.
“Minh nhân bất thuyết ám thoại, phó viện trưởng, hôm nay thầy tìm tôi tới không phải chỉ vì kể chuyện này đi? Có chuyện gì, thầy cứ nói thẳng.”
“Tốt, một khi đã vậy thì tôi cứ nói thẳng vậy, tôi hi vọng trò có thể trở thành học trò của tôi, học trò duy nhất.” Phó viện trưởng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Nhan Tử Dạ, hi vọng cậu có thể đáp ứng. Bất quá ông cũng có vài phần nắm chắc, mặc dù thực lực của ông thua viện trưởng nhưng vẫn không kém là bao. Người muốn trở thành học trò của ông có rất nhiều.
“Trở thành học trò của thầy? Phó viện trưởng, tôi nghĩ người muốn trở thành học trò của thấy có thể xếp hàng từ đây tới tận học viện, vì cái gì lại chọn tôi, chẳng lẽ vì cha tôi?” Nhan Tử Dạ tò mò hỏi.
“Không, bởi vì tư chất của trò còn mạnh hơn cả Nhan Thuần, nhất định có thể càng siêu việt hơn. Tôi sẽ dốc hết toàn bộ sức lực dạy dỗ trò, để trò trở thành cường giả cấp SS trẻ tuổi nhất.” Phó viện trưởng khẩn cấp cam đoan.
“Không cần.”
…
Hoàn Chương 33.