Đứng ngoài cổng lớn hoàng cung, Hi Lạp cùng Mai Tây thực sốt ruột chờ đợi tin tức, kỳ thực binh sĩ chỉ mới vào trong một chốc mà thôi, thế nhưng đối với hai bọn họ thì đã dài như cả thế kỷ.
“Mỗ ba, người nói xem liệu quốc vương cùng quốc hậu có chịu gặp chúng ta không?” Hi Lạp nắm chặt tay Mai Tây, khẩn trương hỏi.
“Hẳn là sẽ, dù sao con cũng là giống cái cấp A trân quý a!” Lúc nói ra những lời này, ngay cả bản thân Mai Tây cũng không có chút tin tưởng. Thế nhưng hiện giờ bọn họ đã đi vào đường cùng, chỉ có thể hi vọng quốc vương cùng quốc hậu có thể rộng lượng tha thứ cho sự ngu muội của bọn họ.
“Giống cái cấp A? Đúng, con chính là giống cái cấp A, con là giống cái cấp A trân quý.” Hi Lạp giống như túm lấy cọng rơm cuối cùng, liều mạng lặp đi lặp lại chuyện mình là giống cái cấp A, tựa hồ đang nhắc nhở bản thân vẫn còn hi vọng.
Trước kia trong học viện Hi Lạp theo học, cậu ta chính là giống cái được hoan nghênh nhất, hơn phân nửa thú nhân của đế quốc hi vọng có thể cưới được Hi Lạp. Thế nhưng hiện giờ đám thú nhân kia nhìn thấy cậu ta cứ hệt như thấy bệnh độc, tránh né không kịp. Không chỉ nói thú nhân đại gia tộc, cho dù là thú nhân của gia tộc bình thường cũng không muốn thấy Hi Lạp.
Mà gia tộc Ba Đức bọn họ cũng bị các gia tộc khác chén ép, tự động rời khỏi tinh cầu Á Bá Lan, hiện giờ không rõ tung tích. Vốn Hi Hạp nghĩ cha mình chỉ tức giận nói vậy thôi, không có khả năng từ bỏ đứa con duy nhất, dù sao trước kia cha cũng yêu thương cậu như vậy. Nhưng thật không ngờ cha cùng gia tộc cư nhiên nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc cậu cùng mỗ ba, lưu bọn họ lại tinh cầu Á Bá Lan.
Mất đi gia tộc che chở, bọn họ đã không còn nhà để về, tất cả sản nghiệp của gia tộc Ba Đức đều bán thành tiền mặt, cũng không lưu lại chút nào cho bọn họ. Mới đầu Hi Lạp cùng Mai Tây còn có thể dựa vào số tinh tệ còn thừa để sinh sống, thế nhưng trước kia bọn họ đã quen với cuộc sống giàu sang nên không biết thu tay, tiêu tiền như nước. Cuối cùng, mười vạn tinh tệ còn lại chỉ qua vài ngày đã bị tiêu sạch.
Mà Hi Lạp bởi vì rất nhiều ngày không tới trường nên học viện lấy lý do cậu ta vi phạm nội quy, vì thế Hi Lạp vốn đã sắp tốt nghiệp lập tức bị khai trừ. Bị học viện đuổi đi thì không có tiền không có thế mà thôi, thế nhưng không lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp của học viện, cho dù Hi Lạp muốn ra ngoài làm việc hay gia nhập nghiệp đoàn cũng không có ai nhận. Không có giấy chứng nhận của học viện chẳng khác nào thực lực không được thừa nhận.
Đó chính là hi vọng cuối cùng của Hi Lạp, Hi Lạp đã thử đi khẩn cầu đạo sư trước kia, thế nhưng ông căn bản không muốn gặp cậu. Hi Lạp lại đi tìm những thú nhân của đại gia tộc trước kia muốn cưới mình, hi vọng có thể nhận được trợ giúp. Cho dù cuối cùng bị ép phải gả cho bọn họ cũng không sao. Thế nhưng Hi Lạp đều bị đuổi ra ngoài, còn bị vũ nhục cùng cười nhạo không ít.
Cuối cùng không còn cách nào, Hi Lạp cùng Mai Tây chỉ có thể đi tới hoàng cung, khẩn cầu quốc vương cùng quốc hậu, hi vọng bọn họ có thể bỏ qua chuyện cũ mà giúp đỡ bọn họ. Dù sao Hi Lạp cậu đây cũng là giống cái cấp S trân quý, mỗ ba cũng là giống cái. Pháp luật đế quốc có quy định nhất định phải bảo hộ giống cái, cho nên quốc vương cùng quốc hội nhất định sẽ giúp bọn họ, nhất định.
Ngay lúc hai người lòng nóng như lửa đốt, binh sĩ tiến vào trong thông tri đi ra, Hi Lạp cũng Mai Tây lập tức chạy tới.
“Thế nào, quốc vương cùng quốc hậu có phải bảo ông dẫn chúng tôi vào không?” Hi Lạp kích động nói.
“Vậy mau đi đi, đừng để quốc vương cùng quốc hậu chờ.” Mai Tây lôi kéo Hi Lạp chuẩn bị tiến vào thì bị binh sĩ nọ ngăn cản.
“Chậm đã, quốc vương cùng quốc hậu không muốn gặp hai người.” Binh sĩ nọ nói xong liền liếc mắt xem thường, tiếp đó nói với hai thú nhân thủ vệ hai bên: “Đuổi bọn họ ra ngoài, sau này không cho phép tới nữa.”
“Vâng.” Thú nhân thủ vệ lập tức tiến tới giữ chặt Hi Lạp cùng Mai Tây, kéo bọn họ xuống.
“Không có khả năng, quốc vương cùng quốc hậu không có khả năng không gặp chúng ta, nhất định là ông nói dối, tôi chính là giống cái cấp A trân quý, tôi là giống cái cấp A duy nhất của đế quốc, quốc vương cùng quốc hậu sao có thể không gặp tôi.” Hi Lạp vừa liều mạng giãy dụa vừa gào to.
Cách cửa bắc hoàng cung một trăm mét chính là đường lớn của khu phố trung tâm. Thú nhân cùng giống cái qua lại nãy giờ sớm đã chú ý tới Hi Lạp cùng Mai Tây đứng chờ ngoài cửa cung. Hiện giờ toàn bộ đế quốc quả thực không có ai không nhận ra bọn họ. Nhìn thấy hai người bị binh sĩ kéo đi thì đều nhịn không được lộ ra tiếng cười nhạo.
“Đi đi, về sau đừng tới nữa, quốc vương cùng quốc hậu không muốn nhìn thấy hai người.” Binh sĩ kéo Hi Lạp cùng Mai Tây tới đường lớn, sau khi ném họ xuống thì trực tiếp xoay người rời đi.
Hi Lạp lập tức từ dưới đất bò dậy, muốn chạy về phía cửa cung, kết quả lại bị hai binh sĩ kia ngăn lại. Lần này, hai binh sĩ cũng nổi giận.
“Đứng lại, cậu muốn cãi lại mệnh lệnh của quốc vương sao? Nếu cậu dám tới gần đại môn hoàng cung thêm một bước nữa thì chúng tôi sẽ căn cứ theo pháp luật đế quốc mà xử phạt cậu.” Một sĩ binh nhìn bộ dáng chật vật của hai người, không chút thương tiếc nói. Dựa theo pháp luật đế quốc, nếu Hi Lạp cường ngạnh muốn xông vào đại môn hoàng cung thì sẽ bị xem là kẻ phản loạn. Kẻ phản loạn sẽ bị tước bỏ quyền lợi công dân, nhẹ thì đuổi ra khỏi tinh cầu, nặng thì có thể sẽ bị xử tử.
Vừa nghe vậy, lại nghĩ tới kết cục của kẻ phản loạn, cho dù là Hi Lạp cũng nhịn không được ngừng giãy dụa. Đối mặt với thái độ cứng rắn của binh sĩ, Hi Lạp cùng Mai Tây không có cách nào. Bởi vì hai binh sĩ này đều là thú nhân cấp A, cho dù Hi Lạp là giống cái cấp A cũng không có khả năng chiến thắng cùng lúc hai thú nhân cấp A.
Cho nên cuối cùng, Hi Lạp cùng Mai Tây chỉ có thể trơ mắt nhìn hai binh sĩ kia rời đi.
“Sao có thể như vậy, quốc vương cùng quốc hậu sao lại không chịu gặp chúng ta, sao có thể, con chính là giống cái cấp A a.” Hi Lạp giống như phát điên đứng im lại chỗ, hoàn toàn không để ý tới hình thượng mà gào rống.
“Hi Lạp…” Nhìn con trai mình, ánh mắt Mai Tây trở nên ươn ướt, vẻ mặt không biết làm sao, không biết vì sao con trai mình lại trở thành như vậy.
Người xung quanh ngày càng tập trung đông hơn, nghe thấy Hi Lạp cư nhiên vọng tưởng muốn gặp quốc vương cùng quốc hậu, một thú nhân tóc lam châm chọc nói: “Hừ, cư nhiên còn mặt mũi muốn gặp quốc vương, quốc hậu, thật không biết mặt mũi mấy người này sao lại dày đến vậy.”
“Chứ còn gì nữa, chỉ là một giống cái cấp A thôi mà cũng dám mơ ước vương tử điện hạ. Không chịu tự nhìn xem bản thân mình là mặt hàng gì, giống cái cấp A có thể trân quý bằng vương tử phi điện hạ bán thú nhân sao? Sợ là ngay cả một ngón chân của vương tử phi điện hạ cũng không bằng đấy!”
“Đúng vậy, vương tử phi người ta đã mang thai rồi, cậu ta cư nhiên dám hướng vương tử phi đề nghị quyết đấu, tôi thấy óc cậu ta bị nước vô rồi. Cũng may sức chiến đấu của vương tử phi cường đại, bằng không nếu tổn thương chút lông tóc nào, cậu ta có chết cũng không đền hết tội.”
“Liên lụy tới gia tộc mình thì thôi đi, cư nhiên còn muốn quốc vương cùng quốc hậu hỗ trợ? Cậu ta tưởng mình là ai vậy, trước kia ham mê phú quý cự tuyệt người thừa kế của đại gia tộc, giờ thanh danh hỏng bét rồi, cho dù là thú nhân nhà bình thường cũng không thèm cưới.”
“Tôi tình nguyện chọn lựa thú nhân cũng không chọn cậu ta, mơ ước vương tử điện hạ cũng thôi đi, còn hãm hại vương tử phi điện hạ là gian tế của tinh cầu khác, lại còn muốn đả thương vương tử phi điện hạ đang mang thai, giống cái này quả thực quá độc ác mà. Nhà nào dám cưới chứ!”
“Nghe nói còn bị học viện đuổi học, sớm nên làm vậy rồi. Giống cái như vậy sao xứng đứng trong học viện đế quốc chứ.”
“Kỳ thực lúc cậu ta còn ở trong học viện tôi đã không thích rồi, ỷ mình có sức chiến đấu cao nên luôn khinh thường nhóm giống cái chúng ta. Còn luôn câu tam đáp tứ, hiện giờ thì hay rồi, báo ứng tới rồi a.”
…
Những người ở xung quanh trò chuyện không những không cố kỵ, ngược lại càng lúc càng lớn tiếng, rõ ràng là bọn họ cố ý. Vui sướng khi người ta gặp họa, cười nhạo, mắng mỏ, cùng lúc vang tới.
Nhìn biểu tình cùng thần sắc chán ghét của nhóm thú nhân cùng giống cái ở xung quanh, lại nghe thấy lời nói của bọn họ, Hi Lạp cả người đều không tốt, lập tức rút kiếm laser chém về phía đám người xung quanh.
“Bán thú nhân? Nó tính là cái gì, vương tử phi phải là tao mới đúng, người vương tử điện hạ nên lựa chọn phải là tao. Cái gì mà bán thú nhân, kia đều là lừa đảo. Nó mới chính là kẻ lừa đảo.”
Chuyện Nhan Tử Dạ là bán thú nhân vẫn luôn là cấm kỵ trong lòng Hi Lạp. Cậu không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới, mà bản thân cậu ta cũng chọn lựa quên đi chuyện này. Bởi vì trong lòng Hi Lạp, cậu ta cảm thấy mình mới là người ưu tú nhất. Thế nhưng hiện giờ lời nói của đám người xung quanh đã kích động Hi Lạp, nó làm cậu ta lâm vào điên cuồng.
Hi Lạp điên điên khùng khùng cầm kiếm laser chém loạn khắp nơi, làm nhóm người vây xem không thể không lùi về sau. Không phải sợ, mà là bọn họ không muốn dây dưa với một kẻ điên. Trong mắt bọn họ, Hi Lạp đã điên rồi.
Chuyện vương tử phi là bán thú nhân, hơn nữa còn đang hoài thai ba đứa nhỏ, hiện giờ toàn đế quốc đều biết, Hi Lạp cư nhiên nói là lừa đảo. Hơn nữa còn dám nói mình mới là vương tử phi? Những lời ngông cuồng như vậy cũng dám nói, không phải điên thì là cái gì.
Dần dần nhóm người vây xem tản đi, không ai nguyện ý lãng phí thời gian đứng xem một kẻ điên biểu diễn.
“Hi Lạp… Hi Lạp… đứa con đáng thương của mỗ ba, con làm sao vậy?” Mai Tây ôm cổ Hi Lạp, lớn tiếng kêu khóc.
Hi Lạp quay người, nhìn Mai Tây đang ôm mình, tinh thần có chút hoảng hốt nói: “Tao mới là vương tử phi, vị trí vương tử phi là của tao. Tap sẽ dẫn dắt gia tộc phồn thịnh, vì cái gì tất cả bọn mi đều không thích tao mà thích tên lừa đảo kia. Nó là kẻ lừa đảo, nó sao có thể là bán thú nhân chứ, bán thú nhân đã sớm diệt sạch rồi. Bọn mi đều bị lừa rồi. Tao mới thực sự là người thích hợp làm vương tử phi, Hi Lạp tao mới là vương tử phi chân chính.”
Sau khi bị Nhan Tử Dạ đánh bại tỉnh lại, Hi Lạp chẳng những được báo chính mình bị cha đuổi ra khỏi gia tộc, còn được báo vương tử phi quyết đấu với mình không phải thú nhân gì cả, mà là bán thú nhân trân quý, hơn nữa đã hoài thượng đứa nhỏ của vương tử điện hạ, lại còn là sinh ba, trước giờ chưa từng có. Lúc đó cả người Hi Lạp liền choáng váng. Đứng trước bán thú nhân có năng lực sinh dục cường hãn, thân phận mà Hi Lạp vẫn luôn kiêu ngạo căn bản chẳng là gì cả, quả thực là bị nghiền tới nát vụn.
Bởi vì quá chấn động nên chuyện này đã trở thành tâm ma trong lòng Hi Lạp. Vốn có một tương lai thực tốt đẹp, hiện giờ chỉ vì tự cao tự đại mà phải trả cái giá thật lớn.
Muốn được mọi người tôn sùng, kết quả hiện giờ tất cả đều lấy lòng Nhan Tử Dạ, mà Hi Lạp liền trở thành giống cái không được hoan nghênh nhất ở tinh tế.
Mai Tây ôm lấy Hi Lạp thống khổ không thôi, không biết là vì đứa con hay vì cuộc sống gian nan của mình sau này.
….
Hoàn Chương 126.
_________________