*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Zentaa.
Tư Nặc sau khi phát hiện ra "sức ăn phi phàm" của Tiểu Hắc Miêu đã bị khiếp sợ lần một, trăm triệu lần không nghĩ tới mới qua không bao lâu cậu lại bị tiểu gia hỏa này dọa thêm lần nữa!
Tâm trạng của Tư Nặc có hơi phức tạp, hóa ra những gì cậu nghĩ là yếu đuối và đáng thương, tinh tế và đáng yêu... căn bản là không tồn tại!
Bất quá Tư Nặc rất mau đã có thể thích ứng, đây là thời đại tinh tế thú nhân, Linh Năng thú cấp thấp có thể chất tương đối cường hãn, Linh Năng thú trung và cao cấp sẽ có ít hoặc nhiều thiên phú dị năng.
Tiểu Hắc Miêu còn nhỏ như vậy mà trong khu rừng sinh thái nguyên sinh này như cá gặp nước, có thể dễ dàng săn bắt các loài Linh Năng thú cấp thấp đã thành niên, có thể thấy được nó ít nhất là ấu tể Linh Năng thú trung cấp.
Cò về lý do tại sao cả Tư Nặc lẫn Hách Lê đều không nhận ra Tiểu Hắc Miêu là ấu tể thú nhân mà chỉ cho rằng nó là Linh Năng thú trung hoặc cao cấp là bởi rất khó để để phân biệt nó thông qua vẻ bề ngoài hay hơi thở.
Thời đại tinh tế thú nhân, tuổi thọ của con người quá dài, hiệu xuất sinh sản ngày càng kém, ở tình huống không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, nữ nhân cả đời cũng chỉ có hai đến ba lần cơ hội sinh hài tử, giống cái thì càng ít hơn, chỉ có một, hai lần.
Bởi vậy, mọi người đều rất chú ý đến sinh mệnh mới chào đời đều vô cùng coi trọng, hầu như không bao giờ có tình huống ấu tể thú nhân một mình xuất hiện ở nơi hoang dã.
Ngoài ra phụ nữ cùng giống cái thú nhân hoàn toàn không thể biến thành hình thú, thú nhân giống đực có thể hóa hình nhưng ở thời kì ấu tể hầu hết là ở hình thái con người. Ngẫu nhiên cũng có tình huống đặc thù không khống chế được mà hóa hình nhưng bọn họ từ nhỏ đã bị cấy "chip thân phận" vào trong cơ thể. Theo luật pháp của đế quốc, miễn là có ấu tể đang ở trạng thái hóa hình trong phạm vi 20m, hệ thống quang não cá nhân sẽ tự động gửi đi lời nhắc nhở "chăm sóc ấu tể".
Mà Tiểu Hắc Miêu căn bản không phải người dân thuộc Hoa Mạn Đế Quốc, thậm chí không phải là một cư dân của Hoa Y tinh vực, thông tin trên chip thân phận không có trong hệ thống nhận dạng của Hoa Y tinh vực, quang não của đám người Tư Nặc đương nhiên không có khả năng cảm ứng.
Cho nên mới tạo thành loại hiểu lầm này.
Tư Nặc vốn tưởng rằng Tiểu Hắc Miêu tới tìm cậu "cầu bao dưỡng", hiện tại xem ra hình như là cậu có chút hiểu lầm...
Người bị bao dưỡng hình như là cậu mới đúng...
Tư Nặc ánh mắt phức tạp nhìn qua đám con mồi trên mặt đất, quay đầu đem số trứng gà còn lại thu sạch mới đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Hắc Miêu.
Cậu chỉ chỉ vào đống con mồi đầy trên đất, sắc mặt nghiêm túc hỏi Tiểu Hắc Miêu: " Những thứ này là cho anh?"
Tiểu Hắc Miêu nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, sau lại gật đầu: "Ngao ô!". Đương nhiên rồi, con mồi của ta chính là của ngươi... Nhưng mà ngươi là của ta.
Tư Nặc có chút khẩn trương tiếp tục hỏi: " Vậy em xác định muốm cùng anh về nhà, về sau cùng anh sinh hoạt sao?"
Vạn nhất Tiểu Hắc Miêu căn bản không có ý tứ này, mấy con mồi này đều là vì "phí vất vả" để cảm ơn cậu vì bữa trưa thì sao?
Đôi mắt kim sắc xinh đẹp của Tiểu Hắc Miêu tức thì trừng đến tròn xoe – cmn, Bổn Thái Tử bị ngươi sờ soạng ôm hôn, chẳng lẽ nhanh như vậy ngươi đã thay lòng đổi dạ không muốn phụ trách?!
Bổn Thái Tử đợi lâu như vậy, vì cái gì lời khen, nụ cười, sờ sờ, hôn hôn một cái đều không có?
Tiểu Hắc Miêu có điểm không cao hứng, trực tiếp duỗi chân một cái, vô cùng chuẩn xác bổ nhào vào ngực Tư Nặc, móng vuốt chặt chẽ bám vào quần áo cậu.
Hiện ra bộ dáng "Ta chọn ngươi rồi, đừng nghĩ chạy"
Trái tim Tư Nặc nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, giờ rốt cuộc cũng buông lỏng, thật tốt quá, tiểu gia hỏa thật sự chấp nhận cậu!
Có lẽ tiểu miêu này hoàn toàn không cần cậu bao dưỡng, chỉ là muốn tìm một người trù nghệ tốt làm quan xúc phân mà thôi.
Tư Nặc đem tiểu gia hỏa trong lồng ngực lôi ra, nghiêm túc hỏi: "Nếu sau ngày em phải rời đi thì nhất định phải báo anh trước một tiếng, không cần không từ mà biệt, có được không?"
Tiểu Hắc Miêu khinh bỉ liếc nhìn tiểu giống cái này một cái, thật là, Bổn Thái Tử còn chưa chính thức đáp ứng cậu theo đuổi đâu, vậy mà đã bắt đầu bám dính nó không rời, rời đi một lần cũng không được.
Giống cái chính là dễ bất an như vậy, được rồi, được rồi, đều đáp ứng ngươi! Bất luận là đi nơi nào cũng sẽ mang ngươi theo. Đương nhiên là ngoại trừ địa phương vô cùng nguy hiểm, dù phải rời đi một thời gian, nó cũng sẽ mau chóng trở về.
Tư Nặc biết tiểu gia hỏa nghe hiểu được, đem bàn tay đưa tới trước mặt Tiểu Hắc Miêu, tiếp tục nói: "Nếu một ngày anh rời đi anh cũng sẽ từ biệt em, nhưng mà ngày đó hẳn còn rất xa. Nếu em đồng ý, chúng ta đập tay một cái?"Tư Nặc đang ám chỉ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ rời khỏi thời không này, quay trở về trái đất.
Tiểu Hắc Miêu có chút hiểu, lại có điểm không hiểu, vì cái gì nhất định phải rời đi? Hóa ra giống cái này đùa cợt nó, về sau còn muốn chạy?
Nó nhìn tiểu giống cái đang vươn tay đến trước mặt mình, thấp giọng mà kêu ngao một tiếng: "... Miêu ngao ngao!" Muốn chạy? Không có cửa đâu! Ngươi đã là Thái Tử Phi ta nhận định!
Sau đó a ô cắn một ngụm cắn vào ngón trỏ của Tư Nặc, hàm răng bén nhọn của ấu tể Dực Hổ cẩn thận cọ cọ vào làn da mềm mại trắng nõn kia, rồi lại nhẫn tâm dùng răng nanh tạo thành một vết thương rất nhỏ, mút vào giọt máu ngọt ngào vừa tràn ra.
Bổn Thái Tử đã nhớ kĩ hương vị của ngươi! Dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được ngươi!
Tiểu Hắc Miêu vốn định làm bạn lữ khế huyết nhưng cái đó chỉ khi thành niên nó mới có thể làm.
Tư Nặc cũng không cảm thấy trên người tiểu gia hưỏa có ác ý, chỉ cho rằng Tiểu Hắc Miêu muốn biểu hiện thân mật với cậu nhưng vô tình làm đầu ngón tay cậu bị thương, Tư Nặc chỉ kịp cảm thấy một chú đau đớn, tiểu gia hỏa liền liếm liếm ngón tay cậu, chờ cậu lấy ngón tay ra đã không thấy vết thương đâu nữa rồi.
Đây là bởi vì năng lực tự hồi phục của Dực Hổ thú vô cùng cường đại nên nược bọt cỏa chúng cũng có khả năng chữa lành.
Tư Nặc dở khóc dở cười nói: "Anh mặc kệ, anh coi như em đã đáp ứng anh sẽ không tùy tiện rời đi".
Tiểu Hắc Miêu cũng yên lặng nghĩ: Ta mặc kệ, ta cũng coi như ngươi đáp ứng làm thái tử phi của Bổn Thái Tử.
*
Giữa trưa Tư Nặc rời khỏi nhà với hai tay trống trơn, khi trở về,có thể nói là thu hoạch lớn... Ách, đầy vòng không gian mà về, trong lòng ngực còn thừa ra một cục bông lông xù.
Thời điểm trở lại nông trang đã là ba giờ chiều, thời gian ước định cùng Hách Lê lại đây lắp mạng thu phóng tín hiệu Tinh Võng là 4 giờ.
Tư Nặc có điểm sầu, các nguyên liệu nấu ăn hoang dã cậu cóp nhặt không ít, nhưng gia vị thì rất khan hiếm!
Xem ra ngày mai phải đến chỗ Hoắc lão một chuyến, nhìn xem bên kia có các loại nguyên liệu nấu ăn thường dùng hay không.
Tư Nặc tới phòng bếp, đầu tiên lấy một ít Linh Năng thú có thể hình nhỏ, hỏi Tiểu Tạp có thể xử lí hay không?
Tt không phải không phải người máy trợ thủ phòng bếp chuyên dụng, năng lượng cũng không đủ khả năng để xử lí tốt các loại nguyên liệu này.
Xử lí các nguyên liệu nhỏ còn ổn, nhưng để xử lí cả một đầu lợn rừng to lớn thì quả là một công trình khổng lồ, xem ra tí nữa cậu phải hỏi Hách Lê xem nơi nào có thể chế tác đồ làm bếp theo yêu cầu, với lại nếu đặt người máy trợ thủ phòng bếp trên Tinh Võng nơi này có thể nhận được hay không.
Trước mắt Tư Nặc chỉ có thể tự mình động thủ, nhanh chóng xử lí tôt ba con Tam Sắc Cẩm Kê, hai con làm canh gà hầm măng, một con dùng làm gà rán, vừa lúc trong tay cậu có không ít bột chiên giòn.
Không có biện pháp, ai bảo thú cưng của cậu sức ăn lớn như vậy, buổi tối còn phải mời Hách Lê tới hỗ trợ ở lại dùng cơm tối.
Thế nhưng ngoài dự kiến của Tư Nặc, tại thời điểm 4 giờ quả thực có người tới nông trang lắp đặt mạng thu phóng tín hiệu nhưng không phải là Hách Lê.
Chu Bân là phó quan của Hách Lê, thoạt nhìn thập phần nghiêm túc, vô cùng quy củ mà nói ra nguyên nhân Hách Lê không thể đến đây.
Khu hoang mạc trên tinh cầu K một cơn lốc không gian ngẫu nhiên xuất hiện, một số dị thú tinh tế từ ngoại tinh ở một tinh vực không xác định đã đột nhập.
Dị thú tinh tế ở vũ trụ không vật chất cũng có thể sinh tồn, cơ thể vô cùng to lớn, trời sinh tính tình tàn bạo, thích giết chóc, có thể ăn bất cứ thứ gì, tính nguy hiểm vô cùng lớn, lại sở hữu trí tuệ có thể chống lại vạn vật.
Hách Lê thân là người phụ trách giám thị an ninh tinh cầu, lập tức tổ chức một đội quân đối phó với dị thú tinh tế, cùng với đó phái người canh giữ nơi cơn lốc không gian xuất hiện.
Cũng may những tinh thú đó cấp bậc không cao, cao nhất chỉ là cấp B, khu K hoàn cảnh khắc nghiệt cũng không có dân cư cư trú, cũng không tạo thành tổn thất quá lớn.
Chu Bân bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng lắp đặt tốt thiết bị thu phóng tín hiệu, lập tức tìm Tư Nặc cáo từ, hắn cũng muốn qua bên kia chi viện cho lão đại cùng đồng đội của mình.
Tư Nặc mới đến, đối với hành tinh N-213 này cũng không có cái gì lòng trung thành, nhưng cũng không hi vọng tinh cầu nông nghiệp an nhàn mỹ lệ này sảy ra vấn đề ngoài ý muốn, đối với Hách Lê nguyện ý vào sinh ra tử cùng những binh lính tuyến đầu chiến đấu vạn phần kính trọng.
Không nghĩ tới ở tình huống nguy cấp như vậy mà Hách Lê vẫn nhớ đến việc giúp cậu lắp đặt Tinh Võng nhỏ nhặt này.
Tư Nặc cũng không có thứ gì tốt để báo đáp, trực tiếp đem một nửa canh gà hầm măng bỏ vào hộp cơm giữ ấm đưa cho Chu Bân bắt hắn nhất định phải mang đi, nói là đây là quà tạ lễ của cậu cho Hách Lê.
Chu Bân nghe lệnh làm việc, trước giờ chưa bao giờ thu bất cứ quà "tạ lễ" nào của người dân, nhưng nghe mùi hương thơm nồng của canh gà, nước miếng của hắn đã tự động phân bố... Hoàn toàn không thể phát ra lời cự tuyệt, thậm chí có một loại khát vọng mãnh liệt hận không thể ngay lập tức nếm thử mỹ vị trước mặt.
Cũng may bản tính cứng rắn của quân nhân đã kiềm chế được con thú trong người hắn... Tại thời điểm đồng đội đang liều mình chiến đấu với dị thú tinh tế thì hắn lại an nhàn ở đây đã là một sự hổ thẹn, sao còn có thể ngối đây nhấm nháp thân thủ làm mỹ thực tuyệt đỉnh của giống cái mỹ lệ này được?
Chu Bân dùng hình thức quân đội kính Tư Nặc: "Đa tạ Lục tiểu tiên sinh, ta nhất định sẽ đem... canh gà chuyển giao cho Hách thiếu tá".
Chu Bân vừa đi, Tư Nặc lấy lại tinh thần, nghĩ muốn an ủi Tiểu Hắc Miêu theo chủ nghĩa hộ thực.
(*Hộ thực: bảo vệ thức ăn)
Ai ngờ Tiểu Hắc Miêu lại nhìn vào hư không phát ngốc, một bộ nghiêm túc tự hỏi miêu sinh.
Cơn lốc không gian đột nhiên xuất hiện trong miệng binh lính kia...hình như, là kiệt tác của nó.
Một ngày trước, trong quá trình xuyên qua trùng động (lỗ sâu) gặp phải lốc xoáy không gian, dùng dị năng thiên phú xé rách không gian tránh né cơn lốc, ngoài ý muốn rơi vào tinh vực sơ đẳng xa xôi này.
Bởi vì đối kháng với côn lốc không gian này, trên người bị thương không ít, hình thái vị thành niên vận dụng dị năng mạnh mẽ vẫn là có chút miễn cưỡng, khi Tiểu Hắc Miêu rơi vào hành tinh này, rất mau đã hôn mê.
Chờ đến khi miệng vết thương đã khép lại được bảy tám phần, bởi vì đói khát mà tỉnh lại, điều đầu tiên nó nghĩ tơi là đi săn bổ sung năng lượng, căn bản không nghĩ tới vụ này, trên thực tế, đây là lần đầu tiên nó xé rách không gian, việc hoàn toàn khống chế tốt năng lượng nguyên tố đối không gian là rất khó, vì thế mới có cục diện như hiện tại.
Tiểu Hắc Miêu nghĩ, chờ buổi tối tiểu giống cái ngủ rồi nó lại đi qua một cái đem lốc xoáy không gian tiêu trừ đi.
Thông đạo không gian kia cũng không quá lớn, nhiều nhất chỉ có thể cho thân thể dị thú cấp B đi qua. Mấy côn tinh thú cấp vừa vặn có thể cho tên Hách Lê kia một chút giáo huấn nhỏ. Nhưng giáo huấn này không thể quá lớn, để trách gây uy hiếp đến an toàn của tiểu giống cái.
Suy cho cùng, sự cố này là do mình còn là ấu tể, năng lực khống chế không gian còn chưa khống chế tốt, Tiểu Hắc Miêu chột dạ nhìn thoáng qua tiểu giống cái, thầm nghĩ sự việc mất mặt như vậy nhất định không được để giống cái biết, nếu không tiểu giống cái ghét bỏ nó, về sau không yêu nó thì làm sao bây giờ?
Vì thế nhất thời cũng không rảnh đau lòng Tư Nặc đưa ra nửa nồi canh gà.
Tư Nặc còn cho rằng Tiểu Hắc Miêu bị hai chữ "tinh thú" dọa sợ, ôm tiểu gia hỏa hôn hôn vài cái, ôn nhu an ủi: "Bảo bối nhi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi có việc gì đâu!"
Tiểu Hắc Miêu càng thêm hổ thẹn:...Bảo hộ đối tượng là việc của giống đực, tiểu giống cái sao lại có thể đáng yêu như vậy, làm sao lại tốt như thế a? Nghĩ muốn thành niên thật mau nha!
Đến lúc đó Bổn Thái Tử cũng muốn một lời không hợp liền ôm tiểu giống cái hôn hôn!
Đáng tiếc, Tiểu Hắc Miêu còn chưa cảm động xong, Tư Nặc đã đem nó để qua một bên, bắt đầu mân mê quang não cá nhân, thử kết nối tinh võng.
Tiểu Hắc Miêu cào cào góc áo Tư Nặc, chỉ nhận được cái chạm nhẹ cho có lệ của tiểu giống cái đang trầm mê trong thế giới mới – Tinh Võng: "Tiểu Hắc, ngoan nha, không cần cào ca ca"
Thời điểm nùng tình mật ý thì kêu nó "bảo bối nhi" này, "tiểu bảo bối" nọ, vừa có niềm vui mới đã kêu nó là "Tiểu Hắc"... Mie nó, thậm chí Tinh võng còn hấp dẫn hơn Bổn Thái Tử! Ngày tháng sau này làm sao có thể trôi qua!
Đến nỗi vấn đề ai là ca ca... đại khái phải chờ khi nó thành niên có thể biến thân mới có thể cùng tiểu giống cái bàn bạc tốt được.
Tư Nặc cảm nhận được khuôn mặt phẫn uất đầy oán niệm của Tiểu Hắc Miêu, cười giải thích: "Ca ca nghiên cứu một chút phương pháp kiếm tiền, mới có thể mua đồ ăn cao cấp cho em không ủy khuất em,một tiểu ấu tể ra ngoài săn thú nha"
Tiểu Hắc Miêu hoàn toàn không có cảm giác được an ủi:... Nhận thức của tiểu tức phụ ngốc nhà ta có vấn đề, nuôi gia đình không phải là việc giống đực nên làm sao?! =□=