Phó Vân Hà kỳ thật vẫn không hiểu lắm, vì sao Niên gia nhất định phải trục xuất hai người, quả thật có thể tiết kiệm một ít tài nguyên tu luyện, nhưng bọn họ không phát cho hai người không phải là được rồi sao?
Đây rõ ràng là muốn hai người chết.
Hắn nghĩ đến thân phận hai người đều là mồ côi, không biết trong này có ẩn tình gì hay không, nhưng vô luận như thế nào, kỳ thật rời khỏi Niên gia, đối với hắn và Niên Sơ Đồng mà nói, là một bước chính xác nhất.
Xa xa tiếng chim hót còn đang không ngừng vang lên, Phó Vân Hà nhìn phương hướng kia, tựa hồ là hướng Niên Sơ Đồng khai hoang.
Vậy cô ấy sẽ ổn chứ?
Phó Vân Hà tự giễu nở nụ cười một chút, hắn còn lo lắng cho người khác, chỉ cần tiếng kêu lợi hại như này, đều làm cho khí huyết của hắn cuồn cuộn không thôi, hắn lấy cái gì mà đi lo lắng cho người khác?
Nhìn phương hướng đó, hắn chỉ có thể chúc Niên Sơ Đồng có thể gặp hung hóa cát.
Trong tinh tế, nhân loại chiếm sáu phần, thú hóa người chiếm ba phần. Một phần còn lại là một số chủng tộc nhỏ, chẳng hạn như tộc cơ giới, tộc tầm kho báu vân vân và mây mây.
Mà hung thú, lại là loại đặc thù nhất. Bọn nó hấp thu quá nhiều độc tố, xảy ra biến dị, có chỉ số thông minh nhất định, còn có thuộc tính năng lượng nhất định, có năng lực công kích phi thường cường đại.
Cho nên bọn nó cũng tính riêng, hình thành một tộc.
Nhưng cho dù là Phó Vân Hà của kiếp trước, hắn tổng cộng đã gặp qua ba con hung thú, bởi vậy có thể thấy được, nó thưa thớt đến cỡ nào.
"Khụ khụ——" Phó Vân Hà che miệng, đè khí huyết đang dâng lên.
Ngõa Lịch không biết đến từ khi nào, đứng ở một bên nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Bạn sắp chết rồi à?"
Phó Vân Hà che tay, mí mắt lật lên, lời thoại chết tiệt này, sao rất quen thuộc thế này! "Mày không có câu hỏi nào khác để hỏi sao?"
Phó Vân Hà hít sâu một hơi, buông tay mình xuống nói: "Không có, tao sẽ sống rất lâu. "
Ngõa Lịch không đồng ý lắc đầu, nói: "Xét thấy tình trạng thân thể của bạn, bạn tùy thời đều có thể chết, mà Ngõa Lịch tuy rằng rất yếu, nhưng vừa mới trưởng thành, tuổi thọ của tộc cơ giới chúng tôi rất dài, bạn sống so không nổi với Ngõa Lịch đâu."
"Phải không? Vậy trước đây mày không có ý thức khác gì so với cái chết đâu?"
Ngõa Lịch xoay đầu mình, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Sự khác biệt là tôi vẫn còn sống, còn bạn sẽ chết, rồi bị chôn xuống đất, tạo thành chất dinh dưỡng cho động vật và thực vật."
Phó Vân Hà trong lòng muốn mắng con mẹ mó quá! Một người rồi đến hai người, tất cả đều nguyền rủa mình đến chết. Hắn chỉ thiếu chất dinh dưỡng thôi có được hay không hả!
Hắn muốn sống, sống rất lâu.
Phó Vân Hà cùng Ngõa Lịch không có tiếp tục đấu võ mồm, bởi vì Niên Sơ Đồng đã trở lại.
Cô đội lá cỏ đầy đầu, cả người đều là bùn đất, mặt cũng đã không thấy rõ bộ dáng của lúc bạn đầu, đặc biệt tùy ý ngồi xổm bên bờ suối, rầm rầm bắt đầu rửa sạch mình.
Phó Vân Hà ngồi xe của mình đi tới, nhìn về phía Niên Sơ Đồng hỏi: "Cô gặp phải hung thú rồi?"
" Hung thú?"
Niên Sơ Đồng trong trí nhớ tìm kiếm từ này một chút, đại khái biết được ý tứ gì.
"Coi như là gặp qua rồi đi." Niên Sơ Đồng đứng lên vung tay, ném một con vịt, một con gà xuống đất.
"Hai người các anh, nhổ lông chúng nó đi."
Nói xong Niên Sơ Đồng, xoay người đi về phía thượng nguồn của dòng suối, tìm một chỗ rửa sạch mình.
Phó Vân Hà nhìn hai con vật nhỏ trên mặt đất, khó hiểu.
Tại sao lại không có độc tố? Kì lạ? Làm sao cô ấy làm được vậy?
Còn nữa, Niên Sơ Đồng làm sao dưới công kích của hung thú, mà còn sống được?
Phó Vân Hà suy nghĩ không ít, nhưng vẫn rất nghe lời cầm lấy hai con gà vịt trên mặt đất, mặc kệ như thế nào, đều nói cho mình một chuyện.
Niên Sơ Đồng, chọc không được.
Muốn sống, phải vâng lời.
Ngõa Lịch ở bên cạnh, ngồi xổm bên cạnh Phó Vân Hà, chờ học tập nên làm như thế nào để rút lông.
Cả hai đều không biết nhiều, cuối cùng dứt khoát một người một, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu…. Rút nó ra!
Ta rút!
(Chương này kết thúc)