Chương 11 phong sát
“Ta có phải hay không nên chúc mừng em tìm được kim chủ hào phóng?” Tần Duệ hỏi.
“Cùng vui cùng vui, cũng chúc mừng Tần thiếu thoát khỏi tiểu bạch kiểm như tôi, tìm Đan thiếu dung nhan động lòng người! Không bằng Tần thiếu anh xem lúc trước anh tiêu cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại!” Lục Vân Sơ nhấp nháy hai mắt vụt sáng lên nói.
“Em lấy tiền người yêu mới trả cho người cũ? không sợ đại kim chủ sinh khí.” Tần Duệ ánh mắt âm ngoan.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, không để bụng cười cười, nói: “Anh ấy sao phải sinh khí? Tiền của anh ấy nhiều như vậy sẽ không để ý chút tiền lẻ này.”
Tần Duệ: “……” chút tiền lẻ?
“Lục Vân Sơ, em một vừa hai phải thôi.” Tần Duệ âm.
Lục Vân Sơ chớp chớp mắt, tràn đầy vô tội mà nhìn Tần Duệ, “Tần thiếu, tiêu tiền của anh thì anh không vui, trả lại tiền anh cũng không vui, sao lại khó hầu hạ như vậy.”
Tần Duệ: “……”
Tần Duệ trầm mặc đứng trước mặt Lục Vân Sơ, muốn nói gì lại vô pháp mở miệng.
Lục Vân Sơ nhíu nhíu mày, Tần Duệ ở Trung Ương Tinh thuộc đảng Thái Tử, là nhân vật số một số hai, nhân vật lớn như vậy đang đứng trước mặt cậu, hơn nữa Đan Vũ Hạo ở bên kia như “Như hổ rình mồi”, Lục Vân Sơ cảm thấy nếu cậu không cùng Tần Duệ phân rõ giới hạn, sẽ rước phải phiền toái lớn.
Tên Đan Vũ Hạo này có rất nhiều fan não tàn, trong đám “Fan não tàn” cũng có ít người gia thế, năng lực không tệ lắm.
Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, Tần Duệ lười đối phó bọn họ, nhưng mà vẫn có mấy người “Fan não tàn” vì Đan Vũ Hạo xuất đầu, đối phó cậu.
Một đám hề nhảy nhót không dứt, thực sự rất khó chịu.
Lục Vân Sơ ánh mắt quét một vòng trong sảnh dừng đến một người thì ngay lập tức trong mắt Lục Vân Sơ hiện lên vài phần vui sướng, “Tần thiếu, nơi này còn rất nhiều người đang muốn nói chuyện với anh đấy, xin lỗi không tiếp được.”
“Làm phiền lại cho tôi hai ly cầu vồng.” Lục Vân Sơ nói với nhân viên pha chế.
Nhân viên nhanh chóng pha rượu đưa cho Lục Vân Sơ, cậu không muốn cùng Tần Duệ nhiều lời, bưng ly rượu xoay người rời đi.
Tần Duệ nhìn bóng lưng Lục Vân Sơ, trong lòng một tia trống rỗng.
“Ca, tên Lục Vân Sơ này sa đọa thật rồi, anh đừng để ý tới hắn nữa.” Tần Khả Dao nói.
Ánh mắt Tần Duệ vẫn dính sau lưng Lục Vân Sơ, không ngừng nhìn theo Lục Vân Sơ đi xa.
“Trác Hàm, đã lâu không gặp a!” Lục Vân Sơ đi đến bên người Lâm Trác Hàm nói.
“Đã lâu không gặp, tớ nghe người ta nói cậu đã trở lại, không nghĩ tới là thật.” Lâm Trác Hàm cười cười nói.
Khi Lục Vân Sơ cùng Tần Duệ kết giao, có rất nhiều người nhìn cậu không vừa mắt, nhưng cũng có nhiều người xum xoe xưng huynh gọi đệ với cậu, đáng tiếc, lúc cậu cùng Tần Duệ chia tay sắc mặt của đám "huynh đệ" đấy càng khó coi hơn đám người lúc đầu xem thường cậu.
Lâm Trác Hàm là ngoại lệ trong đó.
Lâm Trác Hàm với cậu là bạn cùng lớp, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không gần không xa, năm đó thời điểm cậu phát sốt là Lâm Trác Hàm đưa cậu đi bệnh viện, nếu không có Lâm Trác Hàm, cậu có khi đã bệnh chết ở địa phương nào rồi.
“Chúc mừng cậu a! Nghe nói cậu bây giờ là minh tinh còn rất hồng nha! Mỗi ngày đều có mỹ nhân nhào vào lòng, đại minh tinh, cầu chữ ký.” Lục Vân Sơ đối với Lâm Trác Hàm cười cười nói.
Nghe được lời Lục Vân Sơ nói, thiếu niên bên cạnh bật cười, Lục Vân Sơ nhịn không được nhíu nhíu mày.
Lâm Trác Hàm có chút miễn cưỡng cười, Lục Vân Sơ nhìn nụ cười trên mặt Lâm Trác Hàm lập tức phát hiện không thích hợp, “Có chuyện gì sao?”
Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là công ty gần nhất bồi dưỡng người mới, cho nên tớ……”
“Vị tiên sinh này, ngài còn chưa biết đi, Lâm sư huynh, gần nhất gặp phải tai bay vạ gió, đang bị phong sát.” Thiếu niên thở dài một hơi nói, trong mắt lại không giấu được vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Trác Hàm cắn chặt răng, thiếu niên đang nói chuyện là sư đệ đồng môn La Nguyên với Lâm Trác Hàm, trước khi bị công ty phong sát thiếu niên lúc nào cũng gọi sư huynh ngọt sớt, nhưng hiện giờ có cơ hội liền châm chọc mỉa mai.
“Xin lỗi.” Lục Vân Sơ đối với Lâm Trác Hàm nói.
Lâm Trác Hàm lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì, cậu sao lại đột nhiên trở lại, lát nữa nhớ…… Chú ý an toàn” Lâm Trác Hàm nhìn thoáng qua bên Tần Duệ.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Tớ hiểu, đừng nói chuyện không vui nữa, uống rượu đi.”
Lâm Trác Hàm nhận ly rượu Lục Vân Sơ đưa qua, uống cạn.
..........