Hắn tên là Bùi Y.
Giữa vũ trụ bao la, một trận chiến giữa các hành tinh bùng nổ!
Quân đoàn một - Tinh Thần dẫn đầu vụt tới tựa như một lưỡi đao sắc bén, cứ như thể xuyên thẳng vào lòng địch.
Tinh hạm phát ra một tia sáng rực rỡ khiến cả không gian tối tăm bị chiếu sáng.
Hàng vạn chiến tàu nhỏ mở đường, phía sau thì tầng tầng lớp lớp cơ giáp hỗ trợ đẩy lùi kẻ địch, vì bất kể là chiến tàu hay mỗi binh sĩ cơ giáp đều bị Trùng tộc bám theo.
Tinh hạm cùng Chủ hạm Trùng tộc dùng họng pháo đối đầu, hai loại năng lượng một xanh một đỏ tức thì va chạm, rồi một chùm sáng lóe lên trong hư vô tựa như vừa có một vụ nổ siêu tân tinh diễn ra.
Thanh niên tóc đen bình tĩnh đứng tại phòng điều khiển chính, vừa đưa ra vô số mệnh lệnh, vừa nhìn về Phó chỉ huy bên cạnh trầm giọng quát.
"Viện quân đâu? Tại sao còn chưa tới?!"
Lâm Diệp lau vệt mồ hôi đi, trên mặt lại lộ ra nụ cười thảm, "Tướng quân, bộ đàm đã mất liên lạc..."
"Ngươi nói cái gì?!" Thanh niên tóc đen túm lấy cổ áo của hắn.
Cửa phòng điều khiển chính bị mở ra, có binh sĩ tiến vào hoang mang hô: "Tướng quân, chúng ta bị kẻ địch bao vây rồi!"
Hắn vừa buông lời, tinh hạm liền chịu một cú va chạm mạnh, vài người đang đứng tại chỗ cũng lảo đảo suýt ngã.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Lồng phòng ngự năng lượng còn lại 40%.]
"Oành —— "
Lại thêm một lần va chạm, lồng năng lượng phòng hộ của tinh hạm theo đó liền vỡ vụn.
"Tướng quân! Chúng ta, chúng ta bị vứt bỏ!"
Lâm Diệp quát: "Tướng quân! Ngài đi mau!"
Thanh niên tóc đen nắm tay siết chặt, cơn giận dữ dấy lên trong mắt, cắn răng nói: "Không! Muốn đi phải cùng đi!"
"Tướng quân, xin lỗi!"
Thanh niên chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, hắn không dám tin nhìn về phía Lâm Diệp, rồi giây tiếp theo rơi vào hôn mê.
Tinh lịch tháng 7 năm 3654, Quân đoàn một - Tinh Thần đảm nhiệm tiên phong cùng kẻ địch đối chiến, kết quả thất bại. Chủ soái chiến dịch Điện hạ Layce · Pagersch · Elroy · Mondrew, người thừa kế hợp pháp đầu tiên của hoàng thất, cũng hy sinh trong trận chiến này.
————
Đau... Đau quá...
Mỗi tấc xương trên người đều đau nhức, nhưng càng khó chịu hơn nữa là bộ não đang bưng bưng lên, hắn cảm thấy đầu mình chẳng khác nào bị thứ gì đó xào nấu lên cả, thật khiến người ta ngay lập tức, trong giây phút đó lịm đi.
Những mảnh vỡ ký ức như đổ vào, làm hắn nhất thời trở thành một tên ma quân cao thượng tại ma giáo, rồi lại biến thành hoàng tử điện hạ của đế quốc.
Hôm ấy ái thiếp của hắn liên hợp cùng ba vị trưởng lão trong ma giáo, thời gian đó chính là lúc hắn đang vượt qua bình cảnh, thân thể yếu ớt lại bất cẩn uống trà do người đàn bà đó đưa liền trúng độc, sau lại bị những người đó vây công chật vật không nói nổi.
Đáng tiếc bọn chúng lại quá coi thường hắn, mặc dù chỉ là nỏ hết đà thế nhưng sao hắn có thể để chúng dễ chịu, nếu không thì làm sao xứng với cái tên Huyền Lăng Ma Quân chứ?
Người đàn bà kia bị hắn đánh một chưởng chết tại chỗ, ba tên trưởng lão một người chết còn hai tên thì bị thương, sau cùng công lực hao hết hắn lại không muốn bị lăng nhục, hắn liền từ vực thẳm phía sau Ma cung nhảy xuống.
Cái kia vách núi cao ngàn trượng có thừa, từ đây nhảy xuống, dù thế nào đi nữa cũng không thể còn sống.
Vách núi cheo leo hơn ngàn trượng, từ đó nhảy xuống bất luận là ai cũng không sống được.
Thế nhưng hôm nay hắn lại còn sống!
Không những còn sống, mà tựa như còn tặng kèm một phần ký ức xa lạ.
Có một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ gọi hắn là 'Bùi Y', người thì gọi hắn là 'Điện hạ', hắn còn có cả một người cha làm Hoàng đế.
Qua một lúc sau khó khăn lắm đau đớn trên đầu mới giảm bớt, hắn sắp xếp lại ký ức trong cũng đầu dần dần cũng hiểu rõ thân phận của mình.
Hắn đã không còn là Huyền Lăng Ma Quân, mà tên là Bùi Y.
Nơi này cũng không phải là thời Đại Chu trước kia mà là một thế giới hoàn toàn mới, một đế quốc phát triển với khoa học và kỹ thuật tân tiến, có tinh hạm, cũng có cơ giáp. Mà bấy giờ là năm 3654 tinh lịch, Bùi Y là người thừa kế hợp phát thứ nhất, Đại hoàng tử.
A... Nhíu nhíu mày, ký ức không liền mạch lắm, thứ cuối cùng hắn nhớ chính là một người tên Lâm Diệp dùng tay chặt vào cổ hắn, sau đó hắn liền tỉnh dậy trong tình trạng cả người đau nhức.
Hắn nhớ người tên Lâm Diệp lúc đó sắc mặt rất kém, có lẽ trước đó hắn gặp phải tình huống tồi tệ gì rồi, nhưng nếu là vương tử điện hạ vậy tỉnh dậy đáng ra nên có người hầu hạ chứ, tình hình hiện tại không phải thế, chẳng lẽ vì đây không phải là vương cung, thôi thì dù sao đi chăng nữa trước khi ký ức hoàn toàn dung hợp hắn đành phải cẩn thận.
Bùi Y nhẹ dịch chuyển thân thể, thế nhưng... Nơi này tại sao lại tối như vậy? Phải nói là vô cùng tối, dường như chẳng có tia sáng nào vậy.
Bên tai là những âm thanh khuếch đại, như có vật thể to lớn nào đấy đang chuyển động, nơi đây rốt cuộc là ở đâu?
Bên cạnh có thứ gì đó đang ngồi xổm, không ngừng liếm lên ngón tay của hắn.
Cảm xúc mềm mại và ẩm ướt truyền từ tay đến, tê tê ngứa ngứa khiến trong lòng như nhũn ra.
Bùi Y không có cảm giác bị uy hiếp, theo bản năng sờ sờ, rồi hắn quơ tay cảm nhận được thứ gì đó tựa như lông.
À... Có lẽ là lông, hay là tóc nhỉ?
Đối phương dường như rất thích được hắn xoa, còn phát ra âm thanh thư thái chẳng khác nào những con thú cưng.
Ngón tay lần xuống liền tìm thấy một khuôn mặt, thì ra không phải là loài thú, da dẻ vừa bóng loáng vừa nhẵn nhụi, cảm giác này rất dễ chịu.
"Đây là nơi nào? Cậu là ai?" Bùi Y hỏi.
"Woo... A..." Thanh âm của đối phương vô cùng rè và thô, có lẽ vì một thời gian dài không thể nói chuyện cùng ai, khiến thanh quản dần thoái hóa.
Nhưng Bùi Y vẫn chưa thể thấy rõ khung cảnh xung quanh.
Trong lòng hắn nặng nề, khó tránh khỏi hoài nghi rằng có lẽ hắn đã thành người mù.
Hắn không thấy ngón tay của mình, không thể nhìn thấy người ở bên cạnh, tất cả mọi thứ đều không thể nhìn thấy.
Sau khi có được ký ức, hắn biết được ở thế giới này sức mạnh được chia thành hai loại, một là Cường độ thể năng tự nhiên, và loại còn lại là Tinh thần lực có chút tương tự với nội lực.
Vừa nghĩ bản thân có khả năng mù, Bùi Y lòng đột nhiên chìm xuống, hắn đành thả ra Tinh thần lực để thử nghiệm.
Ngay sau đó hắn liền phát hiện, tinh thần lực của bản thân so với những gì trong trí nhớ dường như mạnh hơn vô số lần. Xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào Tinh thần lực phát sinh biến dị?
Nhưng lúc này đâu phải thời điểm dò hỏi, hắn cần hiểu rõ tình cảnh của bản thân trước đã.
Trong thế giới Tinh thần lực chỉ có hai màu trắng đen, nhưng hắn có thể rõ ràng 'Nhìn' thấy, bên chân của hắn có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ngồi xổm.
Cậu rất anh tuấn, nhưng lại bận đồ chẳng khác nào người nguyên thủy, mái tóc dài rối tung, cả người từ trên xuống dưới chỉ có miếng vải quấn ngang hông.
Trên đỉnh đầu cậu ta có hai cái tai tròn tròn với lông xù, chúng đang khẽ run lên, ngay mông còn có một cái đuôi dài nhỏ, vẫy tới vẫy lui chứng tỏ cậu ta đang rất vui vẻ.
Đôi mắt của cậu ta rất sáng, mà ánh mắt lại mang theo vẻ tinh thuần.
Nhưng mà đây là cái quỷ gì? Thú nhân sao?!
Bất kể là trong ký ức của Huyền Lăng Ma Quân, hay là Bùi Y, hắn đều không nhớ rõ loài thú nào có hình thái của con người.
Vì thế cậu nhóc này trên người vừa có tai và đuôi không khỏi làm hắn kinh ngạc.
Mắt thiếu niên ươn ướt mà nhìn hắn, tâm tình hiện rõ trên mặt, có lẽ đơn giản là đang vui mừng cũng vừa có chút ỷ lại.
Quả thật quá tinh khiết.
Bùi Y tâm như là bị cái gì mạnh mẽ náo một hồi.
Tim có chút xao động, dường như vừa bị vuốt một cái.
Người trong ma giáo ai ai cũng thích chết chóc, bản thân hắn cũng đã nhiễm bao nhiêu là máu tươi, có lẽ vì vậy nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ai thuần khiết như vậy.
Loại này thuần khiết, quả khiến người khác ghen tị.
Bùi Y quay mặt đi, lại dùng Tinh thần lực phát tán về tứ phía, phát hiện đây là một Phế Tinh, hay nói cách khác là một hành tinh chỉ chứa đựng rác thải. Kim loại, các vật dụng cũ bị vứt bỏ, sản phẩm điện tử, từng đống từng đống chất đầy cả hành tinh.
Hiện tại bọn họ chính là ở trong một đống phế tích.
Bùi Y thu hồi Tinh thần lực, trước mắt lại trở thành một mảnh tối đen, thở dài, hắn hiện tại cũng khẳng định mình thật sự mù rồi.
Có điều có thể tìm lại một mạng, hắn cũng đã rất thấy đủ. Tuy rằng bây giờ con mắt không có tác dụng, cũng may hắn còn có cường hãn lực lượng tinh thần.
Có điều lấy lại được cái mạng hắn cũng thỏa mãn rồi. Cho dù mắt không còn nhìn thấy nhưng hắn có Tinh thần lực rất mạnh.
Bùi Y hướng thiếu niên đưa tay ra, thiếu niên cũng mừng rỡ đem tay của chính mình giao cho hắn.
Bùi Y nắm lấy tay cậu, xoa xoa đầu cậu ta, nhẹ giọng nói: "Cục cưng nhỏ, cậu cũng là người đúng không? Hiện tại chỉ còn cậu cùng tôi thôi."
Thiếu niên lúc nghe thấy hai chữ 'Cục cưng', cặp mặt tinh khiết kia liền rực sáng, nhưng mà sau một chốc, sắc mặt của cậu liền biến đổi, nhanh chóng túm lấy Bùi Y rồi đặt lên vai mình, hai chân di chuyển nhanh chóng chạy đi.
Dường như cậu ta đối với địa hình hỗn loạn này quá quen thuộc, thỉnh thoảng lại nhảy lên cao tránh khỏi những cái hố sâu chứa rác.
A... Xương của tôi!
Bùi Y không nhịn được chửi bới một câu.
Động tác khiêng người của cậu ta cũng quá thô lỗ rồi!
Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm hơi để giận, vì cho dù hắn không dùng Tinh thần lực chăng nữa vẫn có thể nghe được âm thanh thú dữ phía sau, và tất nhiên cũng không chỉ là một hai con.
Thiếu niên tốc độ cùng nhảy đánh lực cũng làm cho Bùi Y kinh ngạc, cho dù hắn là song s cấp thể chất, tiếp nhân loại thời nay thể chất có thể đạt đến đỉnh cao đẳng cấp, đều hoàn toàn không sánh được thiếu niên này.
Tốc độ của thiếu niên cùng lực nhảy khiến cho Bùi Y kinh ngạc, vì cho dù thể chất của hắn là song cấp S, tiếp cận đỉnh cao cấp bậc của nhân loại thời này cũng khó có thể sánh với cậu.
Bùi Y nghĩ thầm dựa theo tốc độ của cậu, bọn họ nhất định có thể vùng thoát khỏi những mãnh thú kia.
Nhưng hiển nhiên, thần may mắn cũng không có vẫy chào với họ.
Đang chạy đột nhiên thiếu niên lại ngừng, mà trước mặt lại có hai con Lang chu cản đường của họ.
(*bản raw là 狼蛛攔: dựa trên google thì nó là một loài nhện tên Tarantula, nhưng đọc tiếp thì thấy nó là nhện có đầu sói...)
Bùi Y biết những con vật này, chúng nó lớn lên thường là thân nhện, nhưng lại có một cái đầu sói dữ tợn. Là một loài Ma thú cấp năm vô cùng nguy hiểm.
Thức ăn chính của Lang chu là kim loại, mà Phế Tinh đâu đâu cũng có chế phẩm kim loại bị vứt bỏ, quả nhiên là địa phương tốt để chúng nó sinh sống.
Nhưng chúng nó không chỉ đơn thuần là có thể ăn kim loại đã bị nọc độc ăn mòn, thỉnh thoảng chúng còn có những món khai vị khác.
Mà hiện tại những con Lang chu này chính là xem thiếu niên cùng Bùi Y trở thành đồ ăn.
Phía sau có bốn con Lang chu, tổng cộng sáu con, nếu như thân thể Bùi Y không có bị thương, lấy thân thể đã từng có cùng lực lượng tinh thần song cấp S* sức chiến đấu, những con thú này, hắn chẳng qua tốn chút khí lực, liền tuyệt đối giết chết chúng.
(Tui không hiểu chỗ này lắm, tác giả để là tinh thần lực song cấp 9, nên sửa lại thành cấp S)
Đáng tiếc hiện giờ hắn đau đến nỗi chỉ cần đứng lên cũng vô cùng khó khăn, cho dù Tinh thần lực so với lúc trước mạnh hơn, nhưng lại không có khả năng đấu.
Trong miệng thiếu niên phát ra tiếng gầm giận dữ, cẩn thận đem Bùi Y thả xuống, hai tay móng tay đột nhiên dài ra, sắc bén tựa lưỡi đao, lóe lên hàn quang.
Sau một khắc, thiếu niên nhằm về phía Lang chu.
Tốc độ của cậu nhanh đến nỗi mắt thường chẳng thấy rõ, năm ngón tay xen vào đầu sói của Lang chu, cậu ta bóp nát nó chẳng khác nào miếng đậu hủ.
Nhưng phía sau cậu mặt khác vài con lang chu móng vuốt sắc bén làm trên người cậu lưu lại những vết thương sâu.
Thiếu niên như vô thức giải quyết đi một con phía sau, rồi nhảy lên cao rơi ầm xuống bên trên lưng con vật kia, mạnh mẽ đạp một cái, con Lang chu kia trực tiếp bị cậu giẫm ngã xuống, vỏ cứng trên lưng toàn bộ bị nứt ra.
Cậu quay người dùng tay 'Bặc' một cái cắt mất cái chân Lang chu đang định đánh lén cậu, rồi tiếp tục dùng dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết ba con còn lại, trên người cậu cũng vì vậy lại xuất hiện thêm bốn năm đạo vết thương, máu me đầm đìa.
Bùi Y nhìn hình ảnh trước mắt, cũng sớm đã trợn mắt há mồm.
Thô bạo mà mạnh mẽ!!
Thiếu niên giết chết những ma thú này hoàn toàn là dựa vào bản năng, chẳng có bất cứ hình thức cụ thể nào, nhưng sức mạnh của cậu tuyệt đối lại ác chế được đám Lang chu vỏ cứng này.
Nếu đổi thành hắn ở trạng thái đỉnh cao, cũng không thể dễ dàng gì mà giết chết sáu con Lang chu trong thời gian ngắn!
Thiếu niên vội đến bên người Bùi Y, khẽ kêu hai tiếng, tựa như đang làm nũng, lại giống như đang muốn được khen ngợi.
Bùi Y đau lòng xoa xoa đầu cậu, cả người đều là vết thương, khẳng định rất đau.
"Cục cưng, cưng dẫn tôi đi tìm ít đồ, tôi giúp ngươi đem vết thương xử lý một chút."
Thiếu niên tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng có thể nghe hiểu lời nói của hắn.
Cậu lắc lắc đầu, mở miệng gian nan phun ra vài chữ: "Anh... Đau..."
Sợ Bùi Y không hiểu, trong mắt cậu lộ ra thần sắc lo lắng, cái đuôi đằng sau vẫy loạn xạ.
Tinh thần lực Bùi Y vẫn bám vào ở trên người thiếu niên, hắn có thể 'nhìn' thấy động tác của cậu, tâm tư thiếu niên quá đơn thuần hắn nhìn liền rõ, cậu ta cảm thấy trên người Bùi Y cũng có thương tích, sẽ đau, không muốn để hắn động.
Nói thật, hắn hiện tại cũng không muốn di chuyển tí nào.
"Ôm tôi lên, " Bùi Y cười nói, "Nhà cưng ở nơi nào?"
Thiếu niên hưng phấn kêu một tiếng, đem hắn ôm lên, nhanh nhẹn nhảy lên đi, không bao lâu đã đứng trước container đựng hàng, nơi thiếu niên ở chính là nơi này.
Không có giường, chỉ có cái ổ đường kính ít nhất bốn mét. Cái ổ này là dùng các loại màn cửa cũ và quần áo làm thành, trái lại rất mềm mại.
Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí đặt Bùi Y vào cái ổ của mình, mà Bùi Y cũng lần nữa đề nghị giúp cậu băng bó vết thương.
Thiếu niên ra ngoài, không biết ở đâu tìm về một chút vải vóc sách sẽ, dùng một cái bình kim loại thiếu miệng đổ nước vào trong.
Nơi này không có thuốc chữa thương, Bùi Y chỉ có thể đơn giản lau chùi đi vết máu trên người cậu, sau đó dùng vải băng lại.
___________
Đăng vào ngày: 01/05/2020.
chưa beta lại.
dịch truyện hay edit truyện đều khổ hơn viết, vì mình không tự chủ được ngôn ngữ.