☆ Chương 31
Khoa Nhĩ cảm thấy rất thất vọng, từ khi Trương Vũ biết trong phủ có một gián điệp trở đi, càng bắt đầu đam mê vũ khí, sau khi biết trong thời gian mang thai không thể động tới cơ giáp, đành phải tha cho cái sở thích này, Khoa Nhĩ còn chưa kịp thả lỏng lại bị lời nói khinh người của Trương Vũ doạ cho hú hồn, cậu muốn vũ khí hạng nhẹ thường dân có thể dùng, ví dụ như súng laser gì đó.
Nếu là bạn bè thân thích của mình hay là cấp dưới gì thì Khoa Nhĩ rất tán thành việc học cách dùng những vũ khí này, thế nhưng, đối mặt với Trương Vũ mang thai, Khoa Nhĩ có chút đau đầu, tính tình Trương Vũ quá mức năng động, tinh lực dồi dào đây đều là từ để chỉ Trương Vũ, anh chỉ sợ ngộ nhỡ Trương Vũ trong quá trình đang sử dụng gây ra ngộ thương thì làm sao? Nhưng mà tăng thêm chút năng lực tự bảo vệ mình vẫn rất cần thiết. Thế là Khoa Nhĩ dùng tư quyền chạy đến phòng nghiên cứu chế tạo vũ khí quân bộ, nghiêm lệnh yêu cầu các nghiên cứu viên nghiên cứu một vũ khí nhỏ, có thể đeo, thao tác đơn giản, phải làm ra trong vòng một tháng.
Các nghiên cứu viên rất khốn khó, vũ khí nhỏ có rất nhiều, nhưng vị thượng tướng đại nhân này quá xoi mói, không phải quá nguy hiểm thì cũng là thao tác phức tạp, nếu không thì cũng là ngoại hình quá mức rõ ràng.
Khoa Nhĩ thượng tướng, đây là phòng nghiên cứu vũ khí, không phải phòng nghiên cứu phòng thân cho phụ nữ đâu!!!! Ngài đây là không phải làm khó chúng tôi sao, có điều lời này quả thực là không dám nói ra miệng, chỉ phải khoan dung ngậm lại nước mắt, vùi đầu nghiên cứu. Chỉ là, Khoa Nhĩ thượng tướng, vì sao ngài lại lấy đi máy tia laser dạng đồng hồ đeo tay mới nhất mà chúng tôi nghiên cứu ra được vậy?
Tại sao? Đương nhiên là vì phải bảo vệ bà xã! Tâm tư rầu rĩ không muốn đoán, đoán tới đoán lui rất dễ đoán.
Khoa Nhĩ trở lại phủ, Trương Vũ đang thay quần áo, bởi vì mấy ngày nữa là lễ thành hôn, quần áo mà Lan Tư quản gia tìm người thiết kế mặc trong ngày cưới cũng đều lục tục được đưa đến phủ Bái Đức Lỗ, nhiệm vụ chính của Trương Vũ bây giờ là mặc thể thể diện diện nghênh đón hôn lễ.
Dáng của Trương Vũ đẹp, quần áo vừa xứng với khí chất □ của Trương Vũ, dĩ nhiên là cực kỳ vừa người, lễ phục màu trắng trên dùng ru-bi khảm đồ án phượng hoàng, khuy áo là dùng bảo thạch trong suốt điểm xuyết lên, nhìn qua quý khí không tầm thường. Khoa Nhĩ dựa cửa phòng ngủ thưởng thức nhìn Trương Vũ thay quần áo.
"Anh về rồi?" Trương Vũ đang tâng bốc ngắm ngía gương, cảm giác một tia ánh mắt nóng rực phía sau, nhìn lại thì ra là Khoa Nhĩ "Thấy bộ nào sao? Em thấy cũng không tệ."
"Ừm, nhìn rất đẹp." Ánh mắt Khoa Nhĩ thâm thúy nhìn Trương Vũ, mấy ngày nữa Trương Vũ sẽ chính thức xuất hiện ở trước mặt của người phàm tục, trở thành vợ chính thức của mình. Thanh niên dương quang, lạc quan còn đẹp trai tựa như ánh mặt trời ban mai sẽ hoàn toàn thuộc về mình, dựng dục đời sau cho mình.
Sau khi Khoa Nhĩ thành niên từng có rất nhiều tình nhân, đoan trang có, xinh đẹp có, loli có, cũng có ngây thơ, lẳng lơ, xuất trần, cũng có đẹp trai, từng người trong đó đều nổi bật. Khoa Nhĩ là một người cuồng chiến tranh, anh thích tự do chinh chiến trong lửa, vui sướng hưởng thụ giao chiến đầm đìa, Khoa Nhĩ vẫn luôn nghĩ mình sẽ chết trên chiến trường, sau khi tròn hai nghìn tuổi, cha và mẹ Khoa Nhĩ lần đầu tiên hôn con trai trưởng thành "Con nên có yêu đương đi là vừa."
Yêu? Khoa Nhĩ hờ hững, không có hôn nhân con nối dõi thì không cách nào kéo dài vinh quang của quý tộc.
Có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng việc này quả thật là giáo dục mỗi một quý tộc tiếp nhận từ nhỏ. Tình yêu của họ dành cho người có thể sinh con dưỡng cái cho mình. Khoa Nhĩ cũng không ngoại lệ.
Khoa Nhĩ nghĩ, không có tình yêu cũng tốt, chí ít sẽ không nóng gan nóng ruột lúc trên chiến trường. Tình yêu khiến người mềm yếu, khiến người lùi bước, cũng khiến người...cô quạnh.
Không đáp trả tình yêu là bi thương, ngoại trừ nhung nhớ cả ngày lẫn đêm thì còn gì nữa?
Đôi lúc thấy cha anh minh thần vũ chuyên tâm đi cùng mẹ của mình, Khoa Nhĩ đều nghĩ, cha không nhớ chiến trường kia sao? Người gọi nguyên soái Tra Phong Vân lẽ nào đành vứt bỏ tất cả của mình như thế, cam tâm đi du lịch khắp nơi cùng vợ mình sao? Cho tới bây giờ Khoa Nhĩ chưa từng hoài nghi tình cảm của cha mẹ, chỉ là thất vọng mà thôi.
Khi thấy mấy người bạn bên cạnh mình hoặc nhiều hoặc ít đều yêu đương, Khoa Nhĩ trầm mặc. Tình cảm sâu đậm đi chăn nữa cũng không chống cự nổi lời đồn không có đời sau, dưới áp lực của hội trưởng lão và dân chúng, hôn nhân của hai người có thể đi tới đâu?
Khoa Nhĩ thầm nghĩ, thôi quên đi, không muốn yêu. Quá cực, anh từng thấy thiết huyết hán tử vì không cách nào tiến tới với tình yêu nên khóc đứt gan đứt ruột, đau khổ như thế, hà cớ gì chứ?
Thế là Khoa Nhĩ càng thích xuất chinh hơn, chỉ là mỗi một lần khói lửa chiến tranh mang tới ngoài vinh quang ra, còn có cảm thụ không nói ra được.....
Phủ Bái Đức Lỗ mỹ lệ, nhưng ngẫm lại, chỉ có một mình mình mà thôi.
Trương Vũ là người con trai thường dân đầu tiên mà mình ôm. Tuy nhiên lại chưa bao giờ nghĩ tới người con trai này sẽ đồng hành với mình cả một đời.
Bỗng nhiên Khoa Nhĩ hiểu được vì sao cha lại bằng lòng rút khỏi quân bộ, từ nay về sau ung dung tự tại cùng mẹ, vì có một người ở nhà chờ mình như vậy, bất kể bạn đi tới chỗ nào, tim của bạn đều ở lại nơi đó.
Không cần người kia làm gì cả, cũng không có thêm gánh nặng trên sự nghiệp của bạn, chỉ cần lúc bạn trở lại sẽ nói với bạn một câu "Anh/ Em về rồi." là đủ.
Ít ra có một người như vậy chờ bạn trong muôn vàn ánh đèn, đang đợi chờ bạn.
"Sao thế?" Trương Vũ thắc mắc nhìn Khoa Nhĩ đột nhiên ôm mình, chỉ là, khuôn mặt nho nhỏ của Trương Vũ đỏ lên, dứt khoát vươn móng vuốt bám lên trên lưng Khoa Nhĩ, đảo qua vóc người tam giác, vai rộng lưng thon, sờ sờ, cơ bắp săn chắc, vóc người thật tốt! Song, Trương Vũ ngượng ngùng nở nụ cười "Em chỉ xem cơ bắp của anh có săn chắc thật không mà thôi, ha ha, không có ý khác đâu thật đó ha ha."
Khoa Nhĩ nắm cổ tay Trương Vũ, nhìn ánh mắt chột dạ đảo qua lại của Trương Vũ, nhẹ nhàng hôn một cái lên ngón tay của Trương Vũ, hôn qua từng ngón một, sau đó đầy thâm ý nói một câu bên tai Trương Vũ "Mấy ngày nữa là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta rồi, đừng nóng lòng." Nói xong còn liếm vành tai Trương Vũ một cái.
Đùng! Mặt và cổ của Trương Vũ đỏ như cà rốt, "Ai, ai nóng lòng chứ!!!"
Khoa Nhĩ hơi mỉm cười nỗ lực dập tắt dục hỏa, xoay người ra khỏi phòng, bỏ lại Trương Vũ đang tạc mao.
Tâm tình Khoa Nhĩ rất sung sướng vào thư phòng, Lan Tư hiểu ý theo sau.
"Bắt đầ kế hoạch được rồi." Khoa Nhĩ chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Tài liệu cơ mật vốn được đặt trong hộp nay không có thứ gì cả.
Lan Tư gật đầu "Rõ."
Sau khi Khoa Nhĩ và Lan Tư ra khỏi thư phòng thì sắc mặt rất không tốt, mỗi một bọn người hầu nhìn thấy vẻ mặt của Khoa Nhĩ sợ đến không dám thở mạnh, thậm chí hận không thể dán lên tường mà chuồn đi.
Lan Tư thì triệu tập tất cả người hầu bắt đầu kiểm soát từng người một.
Thì ra, đồ trong thư phòng bị mất rồi.
Hơn nữa còn là một vật rất quan trọng!
Nhưng không phải ngoại trừ thiếu gia thì chỉ có thiếu phu nhân có thể vào thư phòng sao?
Chẳng lẽ là thiếu phu nhân sao?
Mọi nghi ngờ đều nhằm thẳng vào Trương Vũ.
Dù sao sau khi thiếu phu nhân vào thư phòng mới mất đồ, không phải sao?
Có phải thiếu phu nhân là gián điệp Lan Đặc tinh hệ hay không?
Nghe nói thiếu phu nhân là mệt thường dân, cậu ta muốn sống lâu nên mới mê hoặc Khoa Nhĩ thiếu gia, vào phủ Bái Đức Lỗ ăn cắp vật cơ mật rồi đổi với người của Lan Đặc tinh hệ lấy thuốc trường thọ.
.....
Khoa Nhĩ cầm micro trong tay, "Bắt đầu đi."
"Vâng, rõ rồi ạ." Lan Tư cười nham hiểm.
Vậy mà cũng biết tạo tin đồn để hãm hại Thiếu phu nhân nhà mình a, lá gan thật lớn! Bây giờ tới lúc thu lưới rồi.
Trong đám người hầu có một thiếu nữ cũng chờ Tư quản gia thẩm vấn giống như những người khác, thiếu nữ mặc quần áo giống như các người hầu khác, chỉ là trong tay nhiều hơn một cái đồng hồ mà thôi.
Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt nhẹ đồng hồ, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, được người kế bên thấy thế, an ủi "Đừng lo lắng mà Tạp Nhạc, chúng ta đâu có làm chuyện này đâu, chắc Lan Tư quản gia sẽ không trách lầm chúng ta đâu."
"Em biết rồi." Tạp Nhạc mỉm cười "Em chỉ lo là có phải vật bị mất rất quan trọng hay không, Khoa Nhĩ thiếu gia có bị ảnh hưởng hay không, thiếu gia với thiếu phu nhân sắp phải cử hành hôn lễ, giờ lại xảy ra chuyện thế này..."
"Đừng lo nữa, không sao đâu!" Người bên cạnh phất tay một cái "Được rồi, Lan Tư quản gia gọi em đấy, mau đi đi."
"Dạ." Tạp Nhạc nở nụ cười với người bên cạnh, ung dung đi vào phòng thẩm vấn mà Lan Tư mở tạm.
Một lát sau, Tạp Nhạc đi ra, nhìn vẻ mặt vẫn bình thường.
"Không sao chứ?" Người trước mặt vội hỏi.
"Không sao hết, Lan Tư quản gia hỏi em hôm đó đã làm gì, em trả lời thật ra, cũng không có gì cả."
"À, vậy là tốt."
...
Không đến mấy ngày, đã tra rõ sự thật, thì ra là một người hầu nhỏ thừa lúc Thiếu phu nhân đến thư phòng tìm đồ, lén chạy vào thư phòng, trốn, đến khi Thiếu phu nhân đi thì mình lại bò ra ăn cắp tài liệu quan trọng."
Sau khi mọi chuyện rõ ràng, bọn người hầu nháo nhào lên, thật không ngờ thằng nhóc nhìn hiền như vậy lại là một gián điệp! Lòng người quả thật sâu không lường được!
Tạp Nhạc sờ tóc mình, bên mép hơi nở nụ cười, "Đúng vậy, lòng người không lường được ha."
Lan Đặc tinh hệ, trong phòng u ám, ánh đèn lờ mờ.
Nguyên soái Ai Duy Ngang mọc ba con mắt nhìn bản đồ bố trí quân sự tinh tế trong tay, cười ha ha, thân thể phì nhiêu run run theo tiếng cười.
"Ha ha! Tất cả mọi người sẽ không còn cách nào ngăn cản tiến độ thống trị của Lan Đặc tinh hệ chúng ta!!!" Trong nháy mắt ba mắt tràn ngập dã tâm như là dã thú.
"Chỉ có Lan Đặc mới là bá chủ vũ trụ!"
Tinh tế, Khoa Nhĩ sờ tim mình, nhìn phía trời sao xa xăm, mỉm cười nói, "Mọi thứ đều là ẩn số hết."
"A!" Khoa Nhĩ nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Trương Vũ, nhanh chóng mở súng laser tùy thân ra liền vọt vào phòng tắm.
Trong phòng tắm chỉ có Trương Vũ, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ trong gương, "Đ...đây là cái gì?"
"Gì?" Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ không sao, cũng yên tâm, tiếng hét sợ hãi của Trương Vũ quá mức dọa người, Khoa Nhĩ cảm thấy tim của mình nhảy thình thịch, nhìn theo ánh mắt của Trương Vũ, trong gương Trương Vũ cả người trần truồng, phần bụng xuất hiện một hình xăm cây non, nhưng cái cây non này lại biết động.
"Ha ha..." Khoa Nhĩ ôn nhu ôm Trương Vũ từ phía sau, tay Khoa Nhĩ vắt qua tay Trương Vũ, vuốt ve cây non nhỏ "Đây là bảo bảo của chúng ta."
"Bảo bảo?" Trương Vũ từ trong sợ hãi tỉnh táo lại "Đây là...."
"Đúng vậy đó." Khoa Nhĩ ấn đầu Trương Vũ tựa vào người mình, ôn nhu nói "Tộc hoa của gia tộc Bái Đức Lỗ bọn anh gọi phương hoa, lúc thành viên gia tộc Bái Đức Lỗ thai nghén trên cơ thể mẹ sẽ xuất hiện hình xăm này trên cơ thể mẹ.
"Xuất hiện càng nhiều lần đại biểu thai nhi càng khỏe mạnh đó."
"Cây non này trưởng thành đại biểu tình trạng lớn lên của bảo bảo ở trong bụng, đến khi hình xăm này vừa trổ hoa, thì cũng tới lúc phải sinh bảo bảo ra."
"Thật thần kỳ!" Lúc Trương Vũ biết đây không phải là thứ kì lạ thì cũng yên tâm, nghe giọng nói chứa đầy sức hấp dẫn của Khoa Nhĩ, từ từ mà giải thích, lòng Trương Vũ cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tay vỗ bụng, đây là bảo bảo của mình sao?
Mặc dù mình biết mình có bảo bảo, nhưng ngoài có thể ăn, Trương Vũ cũng không có cảm giác khác, cho nên Trương Vũ vẫn luôn cho là ảo giác của mình, nhưng hôm nay lại được thấy rõ. Viền mắt Trương Vũ không biết sao, có chút xót.
Bảo bảo, con phải khoẻ mạnh lớn lên nha! Ba ba với cha con đều chờ mong con đấy!