Đăng ký xong, Khoa Nhĩ mang theo Trương Vũ đi tới nhà hàng tốt nhất khu A đi ăn cơm.
Nhà hàng chỉ có ba tầng, so với kiến trúc khác hở ra cái là chừng một trăm tầng, cái nhà hàng này tựa như hoa nhỏ dưới cây lớn, quá rõ ràng, toàn bộ trang hoàng bằng gỗ, gió rất tự nhiên, xung quanh đều đủ các loại hoa tươi, cây ăn quả kết trái. So với thành phố lớn, Trương Vũ có một loại ảo giác như mình đang đi vào một ngôi làng du lịch.
Xem ra Khoa Nhĩ rất là quen thuộc đối với nhà hàng này. Dắt lấy tay Trương Vũ quen cửa quen nẻo đi vào nhà hàng, quản lí nhà hàng đợi đã lâu chỗ phòng ăn trước sân khấu, thấy Khoa Nhĩ và Trương Vũ, nhanh chóng đi tới "Chào ngài, Khoa Nhĩ thượng tướng, phòng ngài đặt đã chuẩn bị xong, ở lầu ba."
Khoa Nhĩ gật đầu, ý bảo phục vụ dẫn đường. Trương Vũ cùng Khoa Nhĩ đi theo phía sau, Trương Vũ nhỏ giọng hỏi Khoa Nhĩ "Anh đặt nhà hàng lúc nào thế? Sao tôi không biết?"
Khoa Nhĩ bóp bóp tay Trương Vũ "Ngày hôm qua đã đặt xong, không phải chúng ta định chơi một ngày sao? Dĩ nhiên cơm thì không thể trở về để ăn, hơn nữa, thịt quay của nhà này rất ngon."
Lên lầu ba, quản lí nhà hàng mở cửa phòng ra, cung cung kính kính đón hai người vào, lại cẩn thận đóng cửa lại.
Khoa Nhĩ kéo ghế ra cho Trương Vũ, để cho Trương Vũ ngồi xuống trước, rồi mình mới ngồi xuống. Cầm lấy một quyển thực đơn trên bàn đưa cho Trương Vũ "Em coi chút thích ăn gì, sau đó nhấn xác nhận một cái là được."
Trương Vũ tiếp nhận thực đơn, vừa nhìn quả nhiên là công nghệ cao, tất cả hình vẻ trong thực đơn đều biết động, có cái còn bốc lên hơi nóng, nhìn qua cái gì cũng ngon vl chọc người chảy nước dãi. Trương Vũ một bên nuốt nước bọt, một bên nhanh chóng lật xem "Cái này nhìn giống giò heo kho tàu, không tệ, chọt."
"Thịt quay này nhìn qua rất ngon, chọt."
"Canh thịt này nhìn qua ăn cũng rất ngon."
"Tiếp đến là 1 dĩa rau trộn."
Trương Vũ nhấn bốn loại thức ăn cũng không gọi thêm nữa, ăn không đủ gọi thêm, hơn nữa, Khoa Nhĩ vẫn chưa chọn nữa.
Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ gọi món ăn, lại gọi thêm một món như canh yến.
"Món này rất đắt a!" Trương Vũ thấy Khoa Nhĩ lại gọi thêm 1 món, rất là đau lòng, giá của canh này so với bốn món ăn cậu chọn gộp lại quá là đắt luôn!
"Món này có dinh dưỡng." Khoa Nhĩ có hơi buồn cười nhìn Trương Vũ "Không cần tiết kiệm tiền, em chỉ quản thứ mình thích là được."
"Ai tiết kiệm tiền thay anh chứ!" Trương Vũ lầm bầm "Đó là tôi tiết kiệm tiền, phản đối xa xỉ lãng phí!"
"Rồi rồi." Khoa Nhĩ dung túng nói, lại nhìn thực đơn lần nữa, "Uống nước trái cây loại nào? Nước ô mai được không?"
"Ở đây có nước ô mai sao?" Trương Vũ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu nghe được tinh tế có nước ô mai á, dù sao nước ô mai cần đủ thứ loại nguyên liệu mới có thể chế tạo xong, đám người chạy đi lánh nạn sao lại biết mang đủ thứ giống nhiều như vậy chứ.
"Đúng vậy." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ rất kinh ngạc cũng không giật mình "Nước ô mai ở đây là món duy nhất toàn bộ tinh tế, nghe nói tổ tiên chủ nhân nhà này là một gã đầu bếp Hoa Hạ, sau khi lánh nạn, vị đầu bếp này liền đem tất cả những gì mình biết viết thành thực đơn, từng đời một truyền lưu đến nay, tuy rất nhiều nguyên liệu không đầy đủ thế nhưng người đời sau lại cải tiến thêm, vẫn duy trì mùi vị vốn có, em có thể yên tâm nếm thử."
Xác nhận thực đơn xong, rất nhanh thì có người gõ cửa, khi nhận được đáp ứng của Khoa Nhĩ xong, "keng" một tiếng cửa liền tự động mở, quản lí nhà hàng vui vẻ tự mình bưng một bình nước ô mai đi vào, phía sau thì một phục vụ đẩy các loại thức ăn đủ màu.
Quản lí nhà hàng đem cái ly trước mặt Khoa Nhĩ và Trương Vũ rót đầy ly nước ô mai "Mời Khoa Nhĩ thượng tướng cùng phu nhân thưởng thức."
Trương Vũ sớm đã không thể chờ đợi, chẳng qua phong độ nên có vẫn phải có, chậm rì bưng ly lên, ung dung thong thả nếm một miếng "Hưm!" Trương Vũ ngạc nhiên.
Thật đúng là giữ nguyên mùi vị a, hơn nữa mùi vị càng thêm đậm đà, trong chua có ngọt, dư vị còn mãi, Trương Vũ cảm thấy phiền toái trong lòng đều giống như được quét sạch.
"Quả không tệ!" Trương Vũ khen ngợi.
"Cảm ơn ngài khen ngợi." Quản lí nhà hàng rất là tự tin, nước ô mai nhà mình là món độc nhất toàn bộ tinh tế, không chỉ có nằm ở tính duy nhất của nó, quan trọng hơn nguyên liệu bên trong nó cũng rất trân quý, dược liệu nhiều lắm, đã khử hết mùi, giải nóng, khai vị, bổ (lá) lách.
Trước đây Khoa Nhĩ cũng thường xuyên đến nhà hàng này, cho nên nước ô mai cũng uống không ít, tuy cảm thấy uống ngon nhưng cũng không có cảm thấy quá đặc biệt. Lúc qua lại nhiều tinh hệ, tất cả vật hiếm lạ đều không hiếm lạ nữa. Sở dĩ mọi người thích nước ô mai cũng là bởi vì bên trong chứa nhân tố lịch sử, vị cũng không tệ mà thôi.
Chỉ là Trương Vũ thích như thế, Khoa Nhĩ nghĩ, có nên muốn nhà hàng này đặc biệt định chế nước ô mai rồi hay không?
Người phục vụ rất nhanh đem cơm nước gì đều bưng lên bàn ăn, đi ra ngoài cùng quản lí, cũng đóng cửa phòng.
Trương Vũ sau khi người đều đi, cũng không quan tâm lễ nghi gì nữa, phát hiện bên tay phải của mình lại đặt một đôi đũa! Rõ lâu luôn!
Trương Vũ cầm đũa lên, ném dao với nĩa, lòng tin mười phần nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ, hừ hừ, công phu đũa của tôi hai mươi năm qua cũng không phải luyện không!
Khoa Nhĩ đương nhiên là sẽ không để ý khiêu khích nho nhỏ của Trương Vũ, chỉ là... Khoa Nhĩ nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, Trương Vũ, em nhất định phải dùng đũa hả? Thịt quay này bự như vậy có thể dùng đũa gắp lên sao? Nhưng Khoa Nhĩ không có đả kích Trương Vũ, tự cầm dao và nĩa từng nhát từng nhát đem xương thịt thịt quay tách ra, còn như giò heo kho tàu gì đó, chắc là Trương Vũ có thể ứng phó.
Trương Vũ đương nhiên cũng phát giác, công phu đũa của mình vẫn chưa có đạt tới tình trạng có thể gắp thịt quay lên, chỉ là nhìn Khoa Nhĩ tri kỷ cắt thịt quay thành từng miếng từng miếng như vậy, lại đem đĩa đặt bên cạnh mình, Trương Vũ có chút xấu hổ, cậu dứt khoát dùng đũa gắp một khối móng heo kho tàu bỏ vào trong đĩa của Khoa Nhĩ, mình thì ngượng ngùng gắp một khối thịt quay vùi đầu lo ăn.
Khoa Nhĩ không để lại dấu vết mỉm cười, ăn.
Ăn cơm xong, Trương Vũ có hơi buồn ngủ, chỉ là tâm tư muốn ra ngoài chơi lại ngăn trở buồn ngủ của Trương Vũ, ra cửa phòng ăn, Trương Vũ hỏi Khoa Nhĩ "Kế tiếp đi đâu chơi a?"
Khoa Nhĩ giơ tay lên chỉnh sửa tóc Trương Vũ một chút "Đi Hải Dương Quán được không?"
"Hải Dương Quán?" Trương Vũ cảm thấy hứng thú "Được, tôi vẫn chưa từng đi đâu."
"Ủa, đây không phải là Khoa Nhĩ thượng tướng sao?"
Trương Vũ nghe có người gọi tên của Khoa Nhĩ tò mò quay đầu nhìn, một nữ sinh mặt mũi điềm mỹ đôi mắt chứa thẹn thùng nhìn Khoa Nhĩ, tình cảm mến mộ trong mắt kia người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
"Ừm." Khoa Nhĩ chỉ lạnh lùng gật đầu "Cô có việc gì không?"
"Chỉ là đã lâu em không gặp ngài, cảm thấy rất nhớ ngài nha!" Nữ sinh đi tới bên người Khoa Nhĩ, nhìn Trương Vũ "Vị này là?"
Đồ khốn nạn! Trong lòng Trương Vũ thầm mắng Khoa Nhĩ, con này có phải là ong điên bướm thối không? ĐMN! Mới vừa đăng kí kết hôn xong, đã có tiểu tam tới rồi! Khoa Nhĩ, mi chờ đó cho ông!
"Em ấy là vợ của tôi." Khoa Nhĩ thấy sắc mặt Trương Vũ biến đổi xoành xoạch, thì biết rõ Trương Vũ hiểu lầm, mặc dù mình với tiểu tiểu thư của An Đạt gia tộc từng có một đoạn như vậy thế nhưng từ khi xảy ra quan hệ với Trương Vũ trở đi anh liền lên tiền tuyến, lại đến Tát Bối tinh cầu, cho đến lúc nhận được quang não của Lan Tư, mình cũng cấm dục hơn hai tháng rồi! Chính mình cùng người phụ nữ này không có quan hệ có được hay không! Lại ngửi thấy mùi trên người phụ nữ này, cũng không biết từng quan hệ cùng bao nhiêu người đàn ông rồi, sao có thể là tình nhân của mình a!
"A!" Ánh mắt An Đạt Lỵ Na tối sầm lại, "Nghe nói phép tắc của đại quý tộc đặc biệt nhiều luôn, rất nhiều thường dân cũng rất khó tiếp thu đó, ngài nhất định rất vất vả ha!"
Ô, muốn nói mình không có quy củ hả? Hừ hừ.
"Trương Vũ là vợ của tôi, chỉ cần em ấy vui vẻ là được." Khoa Nhĩ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỵ Na, Lỵ Na sợ đến lui một bước, "Ở phủ Bái Đức Lỗ, Trương Vũ là chủ nhân, bất luận kẻ nào chỉ cần nghe chỉ huy của em ấy hết, người khác không có tư cách khoa tay múa chân với Trương Vũ."
"Còn có..." Khoa Nhĩ lạnh lùng nhìn Lỵ Na nói "Gia tộc An Đạt, tôi hy vọng sau này cô sẽ không xuất hiện cùng tôi trước mặt vợ con tôi, bằng không, tôi nghĩ hậu quả trong đó không phải một tiểu quý tộc nho nhỏ mấy người có thể tiếp nhận!"
Đợi Trương Vũ cùng Khoa Nhĩ rời đi, Lỵ Na nhũn ra suýt chút nữa ngồi dưới đất "Trương Vũ!" Trong lòng Lỵ Na thầm hận.
========================
Tác giả có lời muốn nói: Cổ vũ nhiều lên đê!!!! Hôn nhiều nà, không nên khinh thường bình luận a!!!!!