Oz vươn tay về phía Tống Kiêu, cậu ngẩn người.
Không nên trông cậy vào việc giải thích hành động của người kia, nhưng Tống Kiêu biết anh sẽ không làm hại mình.
Vì vậy cậu đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Oz đeo một chiếc nhẫn vào ngón giữa của Tống Kiêu.
Kim loại lạnh lẽo cọ vào da thịt khiến lòng Tống Kiêu như bị nhéo một cái.
_ Không biết đây có phải chiếc nhẫn tôi đưa anh không nhỉ!
_ Cái của cậu ở đây. – Oz giơ tay mình lên.
Tống Kiêu đeo nhẫn cho Oz là để phát thông tin gen ảo. Hiện tại Oz đã hoàn toàn hồi phục, không cần lo lắng Tulio truy sát nữa, vì sao vẫn chưa tháo chiếc nhẫn này xuống?
_ Chiếc tôi đeo dùng để làm gì?
_ Cái nhẫn này chế tạo bằng chất liệu gỗ đặc thù, trong thành phần cấu tạo chứa vật chất tối của tinh hạch, nó có thể liên tục hấp thu năng lượng Arthur cậu phóng ra, đề phòng cậu đả thương người cậu không muốn thương tổn. Cho nên, thời điểm tôi không ở bên cậu, đừng khinh địch tháo chiếc nhẫn xuống.
Tống Kiêu giơ ngón tay lên, vô thức xoay chiếc nhẫn. Cậu có thể thấy rất rõ hoa văn và nét chữ trên nó, đó là gia huy của gia tộc Fawn.
_ Đây là tư liệu của trường học, cậu có thể xem qua. Warm Wind rất quan tâm lĩnh vực giáo dục, dù là người bình thường, chúng tôi cũng tận tâm phát triển những tiềm năng của bọn họ, giúp họ tìm được lối đi của mình.
_ Thế à?
Tống Kiêu mở tư liệu Oz đưa mình ra, phát hiện Warm Wind không chỉ chú trọng giáo dục, cách bồi dưỡng nhân tài của họ quả thật rất tuyệt. Dù là nội dung chương trình học hay kế hoạch cho hướng đi trong tương lai của các học sinh, đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
_ Oz! Oz! Tôi có thể đến ngôi trường này không?
Tống Kiêu đẩy mục giới thiệu trường đến trước mặt Oz.
_ Học viện Riventie, cậu muốn học ở đây?
_ Đúng! Anh xem, những người tốt nghiệp học viện, không chỉ có rất nhiều Arthur làm việc ở tinh hạm, còn có rất nhiều người thường làm bác sĩ, kiến trúc sư, nhà thiết kế, rồi có người làm ra những cống hiến xuất sắc trong lĩnh vực thông tin nữa.
_ Đúng vậy.
_ Tôi muốn học ở đây!
Tống Kiêu nói rất nghiêm túc.
Quan trọng nhất, đây là trường có ký túc xá, nếu cậu ở trong trường học, không chỉ có thể kết bạn mà còn tránh được tình trạng xấu hổ vì ăn nhờ ở đậu.
Dù Wender Fawn tốt với cậu đến mấy, cậu vẫn không thuộc về gia tộc Fawn.
_ Có thể.
Tống Kiêu nhếch môi, vừa ăn thức ăn vừa cười thầm trong lòng.
Suốt một buổi chiều, Tống Kiêu chỉ tìm hiểu về ngôi trường này. Trường thường xuyên tổ chức rất nhiều trận đấu, có cả những trận thể thao giữa người thường và Arthur, nhiều hoạt động phong phú như vậy, Tống Kiêu xác định cuộc sống ở Warm Wind của mình sẽ không buồn chán.
Mỗi tám giờ, trong buồng lái có hai người trực luân phiên.
Thời điểm đến phiên Fanser và Oz trực, Fanser một bên ngáp, một bên nói:
_ Thật là chán, hay là gọi Tống Kiêu tới đây chơi cùng đi!
Oz xem các văn kiện thuộc hạ đưa tới, không có ý tứ đáp lời Fanser.
Fanser ngửa đầu về sau, nhìn Oz:
_ Này, cậu thật sự định để Tống Kiêu đến trường học? Không tính mời gia sư riêng cho cậu ta à?
_ Cậu ấy có cuộc sống mình muốn.
_ Ồ… Vậy đơn giản là một miếng thịt tươi tiến giữa bầy sói. Cậu có biết nhóc con đó rất mê người không?
Lời nói của Fanser thành công khiến Oz ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sắc bén quét lên mặt Fanser, nhưng hắn lại không chút để ý nhún vai:
_ Cậu ta là Arthur mà, đúng không? Đừng phủ nhận, tôi có thể cảm nhận được năng lượng tràn ra vì không được kiểm soát triệt để trên người cậu ta.
_ Nếu anh nói ra, tôi sẽ bẻ gảy đầu anh.
_ Tôi lại là người không đáng tin cậy thế sao? Cậu ta là một Arthur, tôi không biết trước đó năng lực của Tống Kiêu bị ức chế bằng phương pháp gì, nhưng theo thời gian, năng lực của cậu ta sẽ càng ngày khó ức chế. Thời kì trưởng thành Arthur phát triển rất nhanh, Tống Kiêu sẽ ngày càng giống một Arthur. Với cậu ta nó giống như lột xác, cậu ta sẽ trở nên càng thêm quyến rũ và hấp dẫn, khiến người khác rung động. Hấp dẫn người khác phái ưu tú, di truyền các gen tốt nhất cho đời sau, là bản tính của vạn vật mà.
_ Tôi muốn được yên tĩnh.
Fanser dường như không nghe thấy lời của Oz, ôm đầu nói tiếp:
_ Kỳ thực… cậu cũng không muốn thằng bé này đến trường học đúng không? Cậu muốn nhốt Tống Kiêu vào thế giới của mình, để không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào cậu ta nữa? Tống Kiêu nhất định là một Arthur cao cấp. Hôm nay tôi nhìn nhóc đó ở khoảng cách gần lại thấy tim mình đập nhanh hơn đấy!
_ Anh thấy ai tim chẳng đập nhanh.
_ Này! Tôi rất thuần thục! – Fanser xoay người lại nhìn về phía Oz, – Cho nên tôi mới bị sự ngây thơ của Tống Kiêu hấp dẫn! Cậu nhìn kỹ từng ánh mắt của cậu ấy, cái mũi, gương mặt khi cười rộ lên của cậu ấy mà xem, có giống như Tống Kiêu ngày trước không?
_ Cảm ơn anh đã nhắc nhở. – Giọng nói của Oz vẫn rất lạnh lẽo.
_ Tôi chỉ không muốn cậu trở nên giống Phong vương Tulio. – Fanser lộ ra vẻ mặt lo lắng.
_ Tôi sẽ không.
_ Quên đi. Nếu thực sự có một ngày như vậy, cậu có thể còn đáng sợ hơn Phong vương Tulio.
Hiện tại, Tống Kiêu đang làm rối loạn phòng tắm ánh sáng ngăn nắp của Oz.
Cậu ngửa mặt, nhìn về phía trần nhà bóng loáng, phản chiếu hình ảnh của mình.
Tống Kiêu sờ sờ cằm, cảm thán một tiếng:
_ Mình đúng là đẹp trai mà! Trước kia ở thủ đô sao tôi lại không nhận ra tôi đẹp trai như vậy chứ?
Đặc biệt trong hơi nước mông lung, còn khiến lòng người có cảm giác ngứa ngáy…
Chờ một chút, dừng lại… Cứ tự kỷ như vậy thật sự không tốt…
Tống Kiêu bĩu môi, nhắm mắt lại, không được ba giây cậu liền ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi độ ấm nước hạ thấp hơn nhiệt độ cơ thể, hệ thống bắt đầu nhắc nhở, cậu mới dụi dụi con mắt, trèo khỏi bồn tắm.
Dưới chân đạp trúng vật gì đóm, Tống Kiêu trượt mạnh xuống, – “Bịch –” một tiếng ngồi trên mặt đất.
Ôi mẹ ơi!
Bị đau đớn đột kích, xương cụt không biết đã gãy chưa!
Tống Kiêu suýt thì ngồi khóc tại chỗ.
Thật không khoa học! Cậu rõ ràng là một Arthur, vì sao lại thấy đau như vậy chứ!
Tống Kiêu duy trì tư thế ngồi, chờ người đỡ cậu dậy.
Mấy giây sau, cậu chợt nhớ ra, đây không phải Tống gia, mà là tinh hạm của Oz.
Mà... Thiệu Trầm trong tưởng tượng của cậu căn bản chưa từng tồn tại…
Ngay lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, có người bước vào.
Tất cả những thứ bị Tống Kiêu vứt lộn xộn bay về vị trí cũ, Tống Kiêu mở to hai mắt, nhìn đối phương đi tới trước mặt mình, cúi đầu xuống.
Ánh mắt của đối phương vô cùng thâm sâu, cứ như muốn hút cậu vào đó vậy.
Đợi đến khi Tống Kiêu phát hiện tiêu điểm của tầm mắt đối phương thì, cậu khép hai đầu gối mình lại, rống lên:
_ Oz Fawn! Anh nhìn chỗ nào đó!
_ Đứng lên nhé? – Oz vươn tay ra.
_ Để tôi tự đứng! – Tống Kiêu che người anh em của mình lại, đứng lên.
Nhìn cái gì vậy! Anh có tôi cũng có!
Ý nhầm… Tôi có anh cũng có!
Cậu chưa đi được hai bước, tay Oz đã cầm áo choàng tắm trùm lên người cậu.
Tống Kiêu dùng nó lau sơ qua người mình, mặc quần áo vào, đi ra ngoài.
Cậu cũng không quan tâm việc trên người mình vốn chẳng dính chút nước nào, nhảy lên giường, dạng hai chân ra, khởi động điện toán đám mây trong phòng.
Mà Oz thì đang phê duyệt văn kiện cách đó không xa.
Tuy rằng bọn họ chỉ hơn kém nhau hai tuổi, thế nhưng Oz đã làm việc của những người trưởng thành, còn Tống Kiêu vẫn sống cuộc sống của một đứa trẻ.
Tống Kiêu lục lọi nửa ngày trong đám mây, cũng không thấy bất kỳ hạng mục giải trí nào.
Đúng vậy, Oz Fawn vốn không chơi trò chơi.
Trong hệ thống chỉ có mỗi cờ chiến.
Đây là lần đầu tiên Tống Kiêu pk cờ chiến với điện toán đám mây lấy được ưu thế áp đảo, thời gian thắng càng ngày càng lâu.
Thật là nhàm chán! Hoàn toàn không có tính khiêu chiến gì cả!
_ Này... Oz... Đám mây của anh không có game hả?
Sau khi hỏi xong, Tống Kiêu cảm thấy câu hỏi của mình chẳng có nghĩa gì cả… Oz Fawn có chơi game bao giờ đâu.
Bên trong tinh hạm, không có ánh nắng, bên ngoài lại là khoảng không vũ trụ, không thể phân biệt thời gian, Tống Kiêu cảm giác mình bắt đầu mệt mỏi, vậy cứ đi ngủ là được rồi!
Tống Kiêu lăn hai vòng trên giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Đám mây vẫn lóe sáng, Oz đang tìm đọc văn kiện ngẩng mặt, đám mây liền tự động đóng lại.
Toàn bộ không gian lại rơi vào yên lặng.
Sau đó, tiếng hít thở ổn định của Tống Kiêu truyền đến, dài ngắn đều đều, cứ như là mãi mãi.
Thân thể cậu lặng yên không một tiếng động rời khỏi giường, vẫn duy trì tư thế cuộn người, thong thả di động giữa không trung.
Đương lúc Oz ngước mắt lên, cậu đã di chuyển tới trước mặt anh.
Khoảng cách của Tống Kiêu với Oz ngày càng gần, gương mặt của cậu tinh tường in vào mắt Oz, khóe mắt của cậu hơi nhếch lên, lông mày như được chạm trổ vô cùng tinh tế, cái mũi xinh đẹp đã bớt tính trẻ con và đượm một chút anh khí.
Tống Kiêu càng lúc càng gần, hơi thở của cậu phả vào kẽ môi Oz, thiếu niên lạnh lùng hơi hé miệng, ngậm lấy đôi môi đối phương.
Đầu lưỡi anh dọc theo kẽ môi Tống Kiêu chen vào bên trong, tiếp xúc với một mảnh ấm áp, cứ như có gì đó vừa âm thầm vỡ ra trong bầu không khí an bình.
Hai tay Oz vô thức nắm chặt tay vịn, anh hơi rướn cổ về phía Tống Kiêu, không ngừng ngậm lấy môi cậu, hoàn toàn bao lấy đầu lưỡi Tống Kiêu, thẳng đến khi khí lực của anh càng lúc càng lớn, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, dường như không thể kiềm chế được nữa, Oz chợt rút khỏi môi cậu, ngả mình lên ghế dựa, nhìn Tống Kiêu.
Sau đó, anh đưa ngón tay ra, lướt dọc theo gương mặt Tống Kiêu, từ hai hàng lông mày đến chóp mũi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má của cậu.
_ Đừng trở nên quá đẹp đẽ và chói mắt…
Tống Kiêu ngày càng tới gần Oz, ánh mắt anh chậm rãi đóng lại.
Chóp mũi cậu cọ qua gò má anh, bờ môi chậm rãi dán lên má.
Oz đưa tay lên, ngón tay luồn vào mái tóc cậu.
Ấm áp len lỏi vào không gian yên tĩnh.
Khi Tống Kiêu tỉnh lại, bọn họ đã tiến vào góc vuông thứ mười.
Hệ thống phát ra nhắc nhở: “Tinh Vân đang tiến nhập quỹ tích vận hành của tinh hạm, dự tính trong mười giây nữa sẽ tiến vào khu vực cập bến”.
Tống Kiêu mở mắt, ngồi dậy, gãi đầu mấy cái, nghiêng mặt sang bên, đã nhìn thấy Oz đứng ở bên tường, ngắm nhìn Warm Wind.
_ Chúng ta đến rồi?
_ Đúng vậy.
Tống Kiêu khẩn cấp nhảy xuống, chạy nhanh đến bên người Oz, hai tay đè lên tường, cái trán dán lên.
Warm Wind… Nghe Tống Nhiên nói, đây là một hành tinh rất đẹp.
Tống Kiêu nhìn thấy bên ngoài tầng khí quyển có một thứ tương tự như vệ tinh đang chầm chậm xoay, Tống Kiêu cách một bức tường trong suốt sờ soạng nó, tưởng tượng cảm giác khi chạm vào thứ này.
_ Oz! Đó là tinh thuẫn à?
_ Ừ, đúng vậy. Loại r-ii.
_ Wao, loại mới nhất! Tôi nghe Tống Nhiên nói, tinh thuẫn có thể tự động đánh giá bất kỳ vật thể nào tiếp cận phạm vi tàu tuần tra của các hành tinh, dù là thiên thạch, tàu con thoi hay tinh hạm, đồng thời truyền lại thông tin cho quân phòng vệ tiến hành phòng thủ. Thời điểm gặp phải công kích, các tinh thuẫn xoay quanh hành tinh sẽ nhanh chóng liên kết lại, hình thành lồng năng lượng, giảm thiểu tối đa thương tổn mà vũ khí hạng nặng gây ra với bề mặt hành tinh.
_ Đúng vậy, tinh thuẫn kiểu mới không chỉ có khả năng tạo hàng phòng thủ, còn có thể tự động tiến hành phản kích.
_ Cái gì? Anh nói thật hả? – Tống Kiêu không thể tưởng tượng nổi.
Năm đó, Tống Nhiên thiết kế một số tinh thuẫn cho thủ đô, khi anh biến mất, Sở Phong vốn không tin tưởng những thứ Tống gia thiết kế, đã cho bỏ toàn bộ bọn chúng, thay thế bằng vũ khí phòng hộ mua từ góc vuông khác. Châm chọc là, lúc này Tulio dùng bão từ với thủ đô, nếu tinh thuẫn của Tống Nhiên vẫn còn… Có lẽ, tỉ lệ thương tổn sẽ thấp hơn.
_ Đúng vậy. Đội thiết kế hệ thống phản kích của tinh thuẫn, có hai chuyên gia tính toán quỹ đạo là người thường.
Tống Kiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
_ Góc vuông thứ mười sẽ cho người thường đảm nhận chức vụ quan trọng như vậy à?
_ Đây là vấn đề tư tưởng. Ở góc vuông thứ sáu, phần lớn quý tộc là Arthur. Nhưng ở góc vuông thứ mười, bất luận người nào có cống hiến xuất sắc, đều có thể trở thành quý tộc. Trong cơ cấu dân số, dù sao Arthur cũng là thiểu số, mà thành phần đông nhất từ đầu đến cuối vẫn là người thường. Điều động lực lượng của họ, khiến bọn họ tìm được vị trí của mình trong xã hội và có mục tiêu để nỗ lực, cuộc sống Arthur chúng ta mới thực sự ổn định.
Giờ khắc này, Tống Kiêu rốt cuộc hiểu được vì sao góc vuông thứ mười có thể trở thành nơi có thực lực mạnh nhất trong tất cả các góc cuông.
Tinh hạm dừng tại vị trí quy định, Oz và Tống Kiêu tiến vào phi hành khí, bay về phía Warm Wind.
Tầng khí quyển ở đây rất êm dịu, giống như một phiến bông, không ngừng thay đổi hình dạng, khiến tâm trạng của người ta trở nên bình yên.
Xuyên qua từng lớp khí quyển, Tống Kiêu nhìn thấy đồng cỏ xanh mênh mông bát ngát, các kiến trúc lơ lửng trên không trung chậm rãi di chuyển, đảm bảo mỗi một thảm thực vật đều có thể nhận được ánh nắng. Thác nước rũ xuống từ không trung, giống như làn váy phất phơ của thiếu nữ, Tống Kiêu có xúc động muốn vươn tay sờ một chút.
Thời điểm bọn họ càng ngày càng tiếp cận mặt đất, Oz mở cửa phi hành khí ra.
Không khí mang theo mùi hương thoang thoảng của lá xanh tràn vào.
Tống Kiêu nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi.
_ Thích không?
_ Có! – Tống Kiêu dùng sức gật đầu – Quả thực giống như khoảnh khắc trước khi hôn môi vậy!
_ Cậu đã nhận lấy cái hôn của ai chưa? – Oz hỏi.
Tống Kiêu bĩu môi:
_ Dù không có, thì cũng có thể tưởng tượng mà!
Lúc này, phi hành khí dừng lại ở một hòn đảo lơ lửng trên trời.
Oz mở cửa khoang, nhảy ra ngoài.
_ Aha! Chú cuối cùng cũng chịu trở về rồi? Chị còn tưởng chú đã bỏ xác trong trận bão từ rồi chứ!
Thanh âm sang sảng truyền đến, một cô gái mặc đồng phục tinh hạm mạnh mẽ đi tới, cánh tay đặt lên vai Oz, kéo anh về phía mình.
Thế nhưng Oz lại đứng bất động.
_ Joanna.
_ Joanna gì chứ! Chị là chị chú mà! – Joanna có gương mặt tương tự như Oz, nhưng có nhiều phần thiếu nữ mềm mại đáng yêu và giỏi giang nhanh nhẹn, tục xưng cương nhu tịnh tể.
Joanna nhìn chung quanh một chút, đập Oz vài cái:
_ Chị nói này, Tống Kiêu đâu? Chú không dẫn thằng bé trở về hả? Cha và mẹ đã chuẩn bị tốt cơm trưa rồi! Chị còn chuẩn bị cho nó một căn phòng rất đáng yêu!
_ Tống Kiêu đã mười lăm tuổi.
_ Hả? Không phải tám tuổi à?
Ban đầu Tống Kiêu nhìn thấy người nhà của Oz thì cảm thấy rất lo lắng, dù sao đây cũng là gia tộc tiếng tăm lẫy lừng trong tinh tế.
Thế nhưng khi cậu nghe Joanna chị Oz nói chuyện thì không khỏi cảm thấy rất thân thiết.
Cậu bước ra từ cửa khoang, đút tay vào túi, hô một tiếng:
_ Chị.
Joanna nghiêng mặt sang, nhìn chằm chằm Tống Kiêu hai giây, bỗng nhiên một tay ôm lấy cậu.
_ Đây mới là em trai chị mong muốn! Gọi một tiếng “chị” nữa nào!
Ánh mắt Joanna nhìn Tống Kiêu tràn đầy niềm nở, khiến Tống Kiêu có chút chống đỡ không nổi.
_ Chị?
Joanna ôm chặt Tống Kiêu, phất phất tay với Oz:
_ Chú có thể đi rồi!
Oz không nói được lời nào, xoay người đi về phía tòa thành bằng kim loại.
Joanna kéo Tống Kiêu đi theo.
_ Đây là chỗ ở của Fawn gia, nó có một cái tên rất thô tục vừa nghe đã biết nó thuộc về gia tộc Fawn.
_ Là gì thế?
_ Fawn bảo.
Tống Kiêu dừng một chút, nghiêm túc trả lời:
_ Quả thật rất thô tục… Vừa nghe đã biết…
Khi Tống Kiêu tiến vào Fawn bảo, phát hiện nơi này toàn bộ đều ở mức tương đối, rất có phong cách quý phái. Không có bất kỳ đồ trang trí lòe loẹt nào, nhưng cũng không có vẻ quá mức cao lãnh. Tương phản, ngọn đèn có màu sắc ấm áp, khiến tòa thành to lớn như vậy có bầu không khí “gia đình”.
Một người phụ nữ vẻ mặt dịu dàng chậm rãi bước ra từ hành lang gấp khúc, lộ ra nụ cười thân thiết với Tống Kiêu:
_ Chúa ơi! Đây là Tống Kiêu sao? Con đã trưởng thành hơn rồi… Càng ngày càng giống Tống Nhiên...
Tống Kiêu ngước lên, nhìn người ấy đi tới trước mặt mình, giang hai cánh tay ôm chặt lấy cậu.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc phả vào mũi Tống Kiêu, cảm giác ấm áp này khiến Tống Kiêu vô cùng lưu luyến.
_ Thời điểm ta rời khỏi sao Song Tử, con chỉ lớn chừng này, mà giờ đã cao như vậy… Thật không tưởng tượng được…
_ Fawn phu nhân?
_ Fawn phu nhân? – Fawn phu nhân nở nụ cười – Lúc còn bé con cũng không gọi ta như vậy.
Tống Kiêu ngẩn người, trước kia cậu gặp qua Fawn phu nhân sao... Đúng rồi, những chuyện ở sao Song Tử, cậu gần như quên hết toàn bộ.
_ Con gọi ta là “mẹ”. – Trong giọng nói của Fawn phu nhân chan chứa yêu chiều.
_ Hả? – Tống Kiêu ngây ngẩn.
Fawn phu nhân kéo cánh tay của Tống Kiêu, đi lên hành lang gấp khúc.
_ Vì con rất thích ăn những món ta làm. Còn có, khi còn bé con vẫn ngồi chung một chỗ với Oz lập kế hoạch tạo ra một tinh hạm thuộc về các con. Oz nói, tên của tinh hạm phải đặt là “Aninas”, đó là tên nữ thần ánh sáng trong thần thoại của hành tinh chúng ta. Sau đó con đã nói, “Đó là thần thoại của bọn anh, không phải thần thoại của em. Em muốn lấy một cái tên tất cả mọi người nghe đều hiểu.” Rồi con chỉ ra bên ngoài khoang thuyền, nói “Em sẽ gọi nó là Tinh Vân”. Lúc đó Oz không muốn đặt cái tên này, con đã nhào vào lòng ta làm nũng, nói rằng “Mẹ, gọi Tinh Vân dễ nghe hơn nhỉ”.
Tống Kiêu dừng một chút, nhìn về hướng của Oz, anh đang thương lượng gì đó với Joanna, không chú ý tới cuộc nói chuyện bên này.
_ Tinh vân? Con không lầm thì tinh hạm của Oz đã gọi là Tinh Vân.
Fawn phu nhân nở nụ cười:
_ Oz là một đứa trẻ giữ lời hứa. Nó nói nó sẽ vì con tạo một tinh hạm, nó nhất định làm được.
Thế nhưng... Anh ta thật sự gọi tinh hạm của mình là “Tinh Vân”?
Loại cảm giác này thực sự không tốt!
Oz nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, mà mình thì chẳng nhớ cái gì…
_ Đi thôi, chồng của ta đã chờ con ở bàn ăn!
Tống Kiêu vừa nghĩ tới Wender Fawn, bả vai liền căng thẳng. Đây chính là người cầm quyền trong gia tộc Fawn, cũng là thủ tướng một góc vuông cường đại.
Khi gặp ông ấy, khẳng định không thể tùy hứng làm bậy như khi nhìn nghị viên Lục Khắc, từng lời nói hành động đều phải cẩn thận.
Bọn họ đi tới một sân lộ thiên, từ đây nhìn ra ngoài, có thể thấy dãy núi xa xa có mây mù lượn quanh và đồng quê xanh thẳm.
Ánh nắng rơi xuống bàn ăn, các món ăn trên bàn nhìn rất tinh xảo và ngon miệng.
Tống Kiêu vô ý thức nuốt nước miếng.
Lúc này, trưởng giả ngồi ở chủ vị đứng lên, gật đầu với Tống Kiêu.
_ Hoan nghênh con đến với Warm Wind, từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà của con.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, có mị lực thành thục và phong độ ổn trọng. Mặc dù ông không lộ ra vẻ tươi cười nhiệt tình, những cũng không làm Tống Kiêu cảm thấy khách sáo và xa lánh.
_ Con trai, ăn một bữa thật ngon nhé. – Người đàn ông giơ cổ tay lên, rót thức uống cho Tống Kiêu.
Hương sữa hòa quyện với mùi hoa quả lan ra, khiến Tống Kiêu nuốt nước bọt.
Thật giống như bọn họ vốn chính là người một nhà, Tống Kiêu ngồi xuống, thời điểm cầm lấy bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng…), không có chút xấu hổ nào như trong tưởng tượng.
_ Tống Kiêu! Em ăn cái này này! Đây là món tủ của mẹ! Em cũng rất thích ăn mấy món mềm mềm và co dãn nhỉ?
_ A! Sao chị biết?
Joanna dùng mắt ra hiệu phương hướng của Oz.
Đối phương im lặng, tao nhã tiếp tục ăn thức ăn.
_ Oz, ngày hôm nay trong hội nghị, tân vương nhắc tới Tống Kiêu. Nếu như có thể, chiều này con đưa thằng bé đến yết kiến bệ hạ nhé.