Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 80: Rút củi dưới đáy nồi



"Lưu thiếu gia."

Trương Phóng mặt cười như hồ ly khiến Lưu Bách vô thức nổi da gà.

"Ui Trương phó cục không cần như vậy. Tôi sẽ sợ."

Lưu Bách làm bộ lùi về phía sau làm Trương Phóng cũng bó tay.

"Cậu thích cái Lộc Nhung kia à?"

"Gì?"

Lưu Bách bỗng nhiên bị nhắc như vậy thì theo bản năng hỏi lại. Sau khi nhận ra đối phương đang nói chuyện gì thì hắn không khỏi nhìn nhiều một chút, trong lòng lại nói hôm nay là ngày gì mà...

"Lộc Nhung đó là ai, sao người nào cũng để ý cậu ấy vậy?"

Hắn không nhịn được hỏi. Không phải chỉ là bạn thân của con dâu Hoắc gia thôi sao.

"Cũng không phải là ai."

Trương Phóng biết hắn hiểu lầm thì nói thêm: "Nhưng mà nếu cậu muốn đánh chủ ý lên người cậu ấy thì khuyên cậu từ bỏ đi."

"Tại sao?"

Lưu Bách hỏi lời này chỉ xuất phát từ tò mò thôi.

Trương Phóng cũng nói: "Cậu ta có đối tượng xứng đôi rồi. Độ tương thích trực tiếp có thể kết hôn."

"Ồ!"

Lưu Bách quả thật là chấn kinh rồi. Mặc dù bình thường hắn không để ý những cái này nhưng không thể nói là hắn không biết. Sau đó đầu hắn lại nhảy số: "Có phải là..."

Đối với ánh mắt ngờ vực của hắn Trương Phóng cũng không keo kiệt cho hắn một cái gật đầu.

"Nhưng hai người họ..."

"Có những thứ nhìn bề ngoài thì chưa chắc phản ứng được hiện thực bên trong."

Trương Phóng chỉ để lại một câu như vậy rồi đi mất.

Lưu Bách còn muốn nói gì nhưng lúc này ở khán đài trung tâm đã có tiếng người dẫn chương trình thông báo buổi lễ sắp bắt đầu rồi cho nên hắn liền ném chuyện này ra sau đầu. Dù sao Lưu đại thiếu gia cho rằng bản thân cũng chẳng liên quan gì nhiều lắm.

Lúc này toàn bộ máy thu phát trong đám cưới đã dồn về lễ đài trung ương. Camera ba trăm sáu mươi độ hết sức tận tụy quay phóng lại tình hình đang diễn ra ở đây, trên người thông gia đang đứng hai bên khán đài. Còn có, đương nhiên là hai vị tân nhân, chủ nhân của ngày hôm nay rồi.

Hai người Bạch Kỷ lúc này đang đứng ở giữa khán đài rải đầy hoa tươi.

Mặc dù là ban ngày nhưng ánh đèn chiếu về phía họ vẫn thật nhiều, khiến cho khung cảnh càng thêm lung linh tráng lệ.

Đôi tân nhân trong mắt chỉ còn có nhau. Hình ảnh này được đặc tả trên màn hình tinh tế lơ lửng giữa không trung, để cho người của cả buổi tiệc có thể nhìn thấy nếu có đứng quá xa. Đương nhiên người trên khắp cả nước cũng sẽ giống vậy.

Từng lời chúc phúc không ngừng bay lên. Cho dù là người qua đường cũng sẽ không tiếc một lời chúc mừng.

"Con trai cười thật ngọt nha."



Kỷ Chiêu ôm eo chồng nhí nhảnh nói.

Bạch Liêm không tiếng động gật nhẹ đầu một cái. Tay ôm vai bạn đời, ánh mắt lại cưng chiều nhìn con nhỏ vừa lớn đã phải gả đi, cũng không biết nói sao cho hết cảm xúc trong lòng.

"Hay chúng ta lại nuôi một con thỏ nữa?"

Lời này khiến hắn không khỏi cúi đầu xuống nhìn bạn đời của mình, trong mắt lóe lóe quang mang kinh người. Sau đó Kỷ Chiêu nghe bạn đời của mình "ừm" một tiếng buồn buồn nhưng kiên định mà cười híp mắt.

Bên trên khán đài đôi tân nhân dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình đã bắt đầu trao nhẫn cho nhau.

Máy thu phát đang đặc tả chiếc nhẫn bạc tỉ trước màn ảnh rộng khiến ai nấy đều xuýt xoa.

"Chu choa mạ ơi!!"

"Quả là khí thế đại hào môn!"

"Ghen tỵ chết đi được!"

"Đúng là người với người nhân duyên thật là tức chết người mà."

Đôi nhẫn Huyết Thâm kia rõ ràng đã khiến toàn đế quốc trầm trồ. Còn đôi tân nhân lại chỉ có nhau, ngọt ngào đến phát ngấy. Lúc này còn ở hỏi nhau kiểu này được.

"Có mệt không?"

Con sói ôn nhu hỏi.

"Không mệt!"

Con thỏ cười ngọt ngào.

"Có buồn ngủ không?"

"Không buồn ngủ."

"Vậy tốt."

"Ừm."

"Phụt!"

Mẹ Hoắc đứng gần không nhịn được mà bật cười.

Mà không chỉ bà, cứ hễ là ai đang xem buổi lễ hôm nay đều sẽ nhếch môi. Trên mạng tinh tế đều là ha ha ha.

"Con nó sẽ hạnh phúc." Kỷ Chiêu vui từ trong nội tâm. Lo âu vì đứa con cũng có thể đặt xuống được rồi.

"Ừm."

Bạch Liêm nhẹ giọng đáp lại bạn đời.

Dưới sự chứng kiến của chúng nhân, đôi tân nhân trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt nhất trong tiếng vỗ tay của người người.

"Chúc mừng!"

Sui gia hai nhà cũng nâng ly chúc nhau, hình ảnh đặc biệt hài hòa. Ở trong mắt đám người bên nhà gái cũng không có bị khí thế hào môn kia trấn áp, ngược lại còn rất xứng đôi.



Mặc dù không phải ai cũng thấy vậy.

"Chẳng biết Hoắc gia nghĩ gì nữa."

Phương Hoài đứng bên cạnh nghe người Phương gia cằn nhằn mà cố gắng thu hẹp sự tồn tại của bản thân xuống. Hắn lại đưa mắt nhìn màn hình lớn, nhìn đôi tân nhân đang ôm nhau, trong mắt chỉ có nhau mà không thiếu sự hâm mộ. Hắn biết, mình là không có cơ hội chen vào giữa hai người đó, cũng không muốn cưỡng cầu.

Hôm qua cô hắn nói dẫn hắn đến đây, Phương Hoài cũng không rõ họ đánh chủ ý gì. Nhưng hắn vẫn đi, xem như cho mình một cái kết.

Nhìn họ trong mắt chỉ có nhau, hắn thật tâm chúc phúc cho họ.

"Đi, chúng ta đến đó!"

Đương lúc hắn mơ màng thì bỗng nhiên bị người kéo một cái lảo đảo. Còn chưa rõ hiện thực đã bị kéo đi về phía trước, trong lòng hắn sinh ra dự cảm bất hảo.

Quả nhiên nhìn thấy cô của hắn dẫn hắn đến chỗ chủ nhân của bữa tiệc vừa mới xuống đài kia.

Lúc này ở nơi đó rất đông người, lại không chỉ có người họ Hoắc mà còn có người họ Lưu một trong ba đại tộc ở đế đô, thanh thế rất lớn.

Rốt cuộc cô hắn định làm gì, Phương Hoài nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại chỉ có thể nhận mệnh để Phương Tình lôi kéo đi.

"Chị họ."

Âm thanh này vang lên mạnh mẽ chen vào tiếng nói nói cười cười có phần đột ngột khiến đám người đều dừng miệng nhìn về phía người nói.

Lúc nhìn thấy Phương Tình mẹ Hoắc theo bản năng nhíu mày một cái, lại không dấu vết che đi, còn liếc chồng mình một cái. Quả nhiên bà nhìn thấy chồng bà mặt xấu xấu quay đi, cứ như phía trước có gì đó ngứa mắt lắm vậy. Bà cũng không trông cậy ông có thể làm gì, lại lấy ra khí tức đương gia chủ mẫu ra đi đối phó với kẻ mang tâm bất thiện mà đến kia.

"Cô đến đấy à."

Giọng điệu bà không mặn không nhạt, ai nhìn vào cũng thấy bà không hoan nghênh người đến. Nhưng người ta lại cứ trơ mặt ra thì phải làm sao?

"Sao lại không đến được. Không phải bữa trước chị còn khen a Hoài tốt đấy sao? Tôi đương nhiên phải đưa a Hoài đến rồi."

Lời này quá mức khiến người suy nghĩ nhiều, dưới thái độ mập mờ của Phương Tình thì càng khiến người ta nghĩ nhiều hơn.

Nhưng mẹ Hoắc đâu phải dạng vừa mà để cho cô ta dắt mũi. Bà vừa cười vừa chủ động đi đến nắm tay Phương Hoài ôn nhu nói: "Cô ngược lại là nhắc tôi đấy. Bên nhà chồng tôi cái gì cũng không thiếu, nhưng thiếu nhất là những đứa bé ngoan hiền lại hiếu thảo như a Hoài. Vừa hay tôi còn định giới thiệu cho nó với em họ của a Mạt."

"Thịnh quản gia, đi gọi Hoắc Thâm thiếu gia đến đây."

Vừa dứt lời bà đã quay qua nhìn Thịnh quản gia phân phó một tiếng, cũng không nhìn Phương Tình đang muốn nói lại bị bà chặn họng kia.

"Đứa nhỏ, ta vượt quyền vậy cháu sẽ không trách ta chứ?"

Ngược lại bà đối với Phương Hoài cười hiền từ.

Phương Hoài liền thuận theo, nửa đỏ mặt nửa ngượng ngùng đáp lại: "A Hoài là phận tiểu bối, được cô ưu ái là phúc phần của cháu."

Phương Tình liền nóng nảy: "Chị..."

"Ai, cô sao thế? Sắc mặt rất kém."

"..."

Người xung quanh thiếu điều muốn cười phụt ra nhưng vẫn cố nén, nhịn đến khổ cực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv