MấyngàyhômsaumốiquanhệgiữaLãnhThiênvàÁiNguyệtvẫndiễnrabìnhthườngchuyệnhômbữaLãnhThiênbắtgặpÁiNguyệtđicùngngườikhác Lãnh Thiên giấu ở trong lòng không có nói ra.
Lãnh Thiên đang nắm tay Ái Nguyệt đi dạo chơi ở khu vui chơi. Ái Nguyệt vẫn hồn nhiên vui tươi như thuở nào nhưng đó chỉ là ở ngoài mặt thôi còn trong lòng tâm cơ đến bậc nào chỉ có nàng biết rõ.
Lãnh Thiên đi về phía bên kia mua cây kem rồi đưa cho Ái Nguyệt .
- Cảm ơn chị.
Ái Nguyệt vui vẻ nhận lấy cầm lên ăn, dù không nói ra nhưng Lãnh Thiên lúc nào cũng tinh tế như thế chỉ cần thấy Ái Nguyệt nhìn nhìn là biết nàng muốn thứ đó rồi vì thế liền chạy lại mua.
- Em có yêu chị thật lòng không Ái Nguyệt ?.
Đang đi thì bỗng nhiên Lãnh Thiên quay mặt sang hỏi Ái Nguyệt. Nàng ngưng ăn kem ngẩn đầu lên nhìn vào ánh mắt muôn phần phức tạp của Lãnh Thiên như phát hiện ra điều gì đó mới hỏi nàng câu này. Ánh mắt Ái NguyệtdaođộngrồimôinởnụcườitươitắnnhónchânhônvàobênmácủaLãnhThiên.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Ái Nguyệt dành cho Lãnh Thiên khi hai người quen nhau nhưng Lãnh Thiên không thấy vui vẻ là mấy, cô cảm nhận được nàng chỉ đang cố dỗ dành cô thôi. Xem có ai như hai người không quen nhau gần nửa tháng trời chỉ có mỗi việc nắm tay với nhau đến cả lúc cô hôn má nàng Ái Nguyệt cũng lãng tránh cho được, có nhiều lúc Lãnh Thiên buồn mà không có nói ra.
- Tất nhiên là yêu chị nhất rồi, chị hôm nay làm sao vậy đi chơi với em mà tâm trạng bay ở đâu ấy ?.
Giọng nói ngọt ngào như lời đường mật xoa dịu nghi vấn trong lòng của Lãnh Thiên. Ái Nguyệt quay sang hờn dỗi chất vấn cô thất thần không quan tâm đến nàng .
- Mong là vậy, Ái Nguyệt đừng lừa dối chị nếu không chị sẽ đau khổ mất.
Chất giọng não nề đầy lo âu xen lẫn tủi thân ở trong đó , ánh mắt Lãnh Thiên hiện tia buồn man mác chất chứa tình yêu thắm thiết dành cho Ái Nguyệt làm tâm nàng dấy lên chút tội lỗi.
Điều chỉnh cảm xúc lại Lãnh Thiên dẹp nỗi thất vọng qua một bên nắm tay nàng tiếp tục đi chơi. Thoát được một nạn Ái Nguyệt thở phào một hơi xem ra lần sau phải cẩn thận hơn trong mấy mối quan hệ mập mờ khác, nàng còn đang chơi vui với Lãnh Thiên chưa muốn kết thúc sớm vậy đâu.
____________
14 ngày sau.
Cẩn thận cách mấy cây kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra, buổi tối ngày hôm nay LãnhThiênláixeđếnsiêuthịmuachútthứcănchủyếulàtráicây,đồănvặt và cà phê để lúc cô thức khuya có cái nhai cho đỡ buồn miệng, bởi vì tính chất công việc của Lãnh Thiên nên nhiều lúc cô thức rất khuya có khi đến tận sáng để theo dõi biến động của thị trường. Nào ngờ lúc trên đường về bắt gặp Ái Nguyệt đang tay trong tay cùng người đàn ông khác.
Chiếc xe Mercedes AMG G63 tấp xe vào lề đường, tay Lãnh Thiên nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh nhưng ánh mắt cô yên tĩnh đến lạ thường như mặt nước đại dương về đêm tĩnh lặng nhưng đầy rẫy hiểm nguy . Đây đã là lần thứ 3 Lãnh Thiên bắt gặp nàng đi cùng người con trai khác mỗi lần là một gương mặt khác nhau không dấy lên nghi ngờ mới lạ. Cô là con người cũng có trái tim, biết yêu và biết ghen, đã hai lần Lãnh Thiên tin tưởng cho qua nhưng lần này thì không. Chàng trai kia đang quỳ gối tỏ tình cùng Ái Nguyệt làm sao cô chịu nổi cảnh này cơ chứ thế là Lãnh Thiên đóng cửa xe cái rầm hùng hổ đi về phía hai người họ.
" Bụp ".
Một cú đấm như trời giáng vào má chàng trai này. Hắn ta loạng choạng ngã về sau, đầu óc quay cuồng như say rượu.
- Chị làm cái gì vậy... tại sao lại ở đây ?.
Ái Nguyệt hốt hoảng khi nhận ra người này là Lãnh Thiên, nàng lắp bắp hỏi.
- Chuyện đó em không cần biết, trả lời tôi hắn là ai ?.
Lãnh Thiên lớn giọng chất vấn Ái Nguyệt, chưa xả đủ bực tức liền đấm thêm một phát vào bên má còn lại của tên đó khi hắn vừa mới xiu vẹo đứng lên, liền hứng thêm cú đấm này nữa lập tức ngã xuống đất ngất luôn tại chỗ. Hai bên mặt bầm dập có dấu hiệu sưng lên, môi chảy máu, bản mặt đẹp trai còn đâu, hắn cũng yếu quá đi mới bị Lãnh Thiên đấm cho hai phát mà đã ngất rồi , thế bảo vệ được Ái Nguyệt chắc.
- Chị thôi đi ! tôi đi với ai là chuyện của tôi chị có quyền gì xen vào.
Ái Nguyệt xô Lãnh Thiên ra, nàng sợ Lãnh Thiên đánh nữa sẽ gây ra án mạng mất. Ái Nguyệt có chút lớn tiếng quát lại Lãnh Thiên, điều này khiến Lãnh Thiên nhíu mày không vui.
- Tư cách tôi là người yêu của em. Vậy mà em đi lăng nhăng hết thằng này đến thằng khác, em xem tôi là cái gì hả !.
Lãnh Thiên siết chặt lực tay bóp vai Ái Nguyệt trầm giọng chất vấn. Gương mặt cô bây giờ có hơi đáng sợ làm Ái Nguyệt nhăn mặt vùng ra vì bị đau. Bởi vì kiềm nén sự tứcgiậnvàủykhuấtbấylâunaykhiếnLãnhThiênnhấtthờikhôngkhốngchếđượctâmtrạng rồi làm đau Ái Nguyệt, bản thân cô cũng không muốn làm tổn thương người cô yêu, lúc thấy nàng nhăn mày khó chịu Lãnh Thiên liền buông tay ra.
" Chát ".
- Chị điên rồi !.
Ái Nguyệt thẳng tay tát vào má Lãnh Thiên, lớn tiếng quát cô. Lực tát mạnh khiến mặt Lãnh Thiên bị lệch qua một bên in hằn năm ngón tay đỏ lên trên. Thể xác không đau nhưng tim Lãnh Thiên đau.
- Em vì hắn ta mà tát chị ?.
Ánh mắt Lãnh Thiên đỏ ngầu kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng. Nỗi thất vọng hiện lên rõ ràng trên gương mặt Lãnh Thiên làm tâm trạng Ái Nguyệt phức tạp khiến nàng cảm thấy nàng như một kẻ tội đồ nhưng rất mau Ái Nguyệt đã bác bỏ cảm giác này .
- Không phải vì anh ta mà vốn dĩ tôi không hề yêu chị tôi chỉ xem chị như bao chàng trai khác đều là thú vui của tôi.
Ái Nguyệt mạnh miệng nhìn thẳng ánh mắt tuyệt vọng của Lăng Thiên vạch trần sự thật bấy lâu nay, lời nói như xát muối vào vết thương của cô.
- Em chưa hề rung động dù chỉ một chút thôi sao ?.
Câu nói vừa rồi cứ ù ù mãi bên tai, Lãnh Thiên không muốn tin đây là sự thật, cô rũ mắt hỏi nàng bởi vì không có đủ dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Ái Nguyệt nghe câu trả lời .
- Một chút cũng không.
Ái Nguyệt nhếch môi cười trên sự đau khổ của người khác, nàng thẳng thừng trả lời. Lời nói chậm rãi to rõ từng chữ như vết dao khứa sâu vào trái tim vỡ nát của Lãnh Thiên.
- Tôi chơi đủ rồi chúng ta chia tay đi.
Ái Nguyệt tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xinh đẹp xuống nhìn ngắm lần cuối có chút tiếc nuối viên kim cương sáng lấp lánh này nhưng cuối cùng vẫn là quăng đi.
Giây phút Ái Nguyệt nói lời chia tay Lãnh Thiên thất thần ngã khuỵ xuống đường, ánh mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm. Đôi chân thon gầy lướt qua người cô, Ái Nguyệt bắt taxi đi mất để lại Lãnh Thiên một người cô đơn lụy khổ vì tình quỳ gối ở đó.
" Rầm " .
Sấm chớp vang trời, hạt mưa tí tách rơi xuống, từng hạt rồi lại từng hạt thấm ướt vai áo Lãnh Thiên. Thật sự mất nhau rồi Lãnh Thiên rơi lệ nước mắt chảy hai hàng thấm ướt gương mặt xinh đẹp phi giới tính, lặng lẽ khóc trong đêm tối giữa thành phố muôn ánh đèn hoa lệ, giọt nước mắt hoà cùng nước mưa nhiễu xuống cằm trôi đi.
Điếu thuốc tàn còn nơi để gạt
Tình đã nhạt biết trôi dạt về đâu
Quả chanh non không chua cũng chát
Mối tình đầu không nát cũng tan
" Leng keng".
Chiếc nhẫn theo chiều gió lăng đi mất phát ra âm thanh ma sát nho nhỏ thành công kéo Lãnh Thiên về thực tại . Cô đứng dậy chạy đi tìm món quà minh chứng cho tình yêu của cô dành cho nàng.
- Đâu mất rồi !.
Lãnh Thiên lẩm bẩm trong miệng tâm trạng cuốn cuồn lên đi tìm kỉ vật này. Mưa to gió lớn kèm theo sấm chớp chói loá bầu trời, Lãnh Thiên bất chấp cả người ướt nhem tìm kiếm chiếc nhẫn. Không biết vì gió cuốn bay hay xuôi theo dòng nước trôi đi mất mà xung quanh nơi Lãnh Thiên tìm chẳng thấy đâu. Lãnh Thiên không tiếc vì đó là nhẫn kim cương giá trị cao mà vì đó là mối tình đầu của cô, dâng hết trái tim để yêu thương một người đổi lại là gì ? sự đùa giỡn, chua chát và đắng cay !.
Thứ ánh sáng lấp lánh nho nhỏ phát ra gần mấy thùng rác đằng kia, mắt Lãnh Thiên sáng ngời chân gấp rút chạy đến nhặt chiếc nhẫn lên, quả thật là nó đây rồi. Lãnh Thiên mừng rỡ lau chùi cẩn thận rồi đeo vào ngón tay của cô. Mùi rác hoà cùng nước mưa bốc lên thúi ùm, hôi thối và tanh ói khiến Lãnh Thiên buồn nôn. Cô nín thở chạy đi còn ở lại nữa chắc cô xỉu với cái mùi này mất , kinh !.
" Cạch ".
Bước ra từ phòng tắm Lãnh Thiên vác cái khăn lau tóc trên vai. Cô mở ngăn tủ lấy ra sợi dây chuyền bạc , rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xỏ vào sợi dây chuyền đó đeo lên cổ. Ngắm nghía một hồi nước mắt không kìm chế được rồi lại rơi. Lãnh Thiên không trách Ái Nguyệt sao nỡ lòng nào vui đùa với cô như thế chỉ trách mắt nhìn người của bản thân quá tệ đem lòng yêu nàng sâu đậm. Ngã phịch xuống nệm nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được hình bóng Ái Nguyệt cứ hiện lên trong đầu khiến Lãnh Thiên càng thêm đau khổ , cô ngồi bậc dậy đi vào nhà bếp lấy vài lon bia trong tủ lạnh ra nốc để quên đi nàng.
" Ực ực ực".
Chất lỏng có vị đắng nhẹ và mùi hoa bia, mát lạnh trôi xuống cổ họng, Lãnh Thiên uống hết lon này đến lon khác càng uống lại càng tỉnh táo điều này làm Lãnh Thiên không mấy vui vẻ cô vò đầu bức tóc bấc giác môi nở nụ cười nửa miệng chẳng biết là vui hay buồn hay châm biếm bản thân nữa. Không gian tối tăm bao trùm, Lãnh Thiên ngồi dựa vào tủ lạnh trong tình trạng say sỉn , ngủ nhưng lệ cứ ứ ra từ khoé mi. Mong là Lãnh Thiên sẽ sớm quên đi Ái Nguyệt để tìm hạnh phúc mới hay trở thành kẻ đi gieo rắc tổn thương cho người khác là do Lãnh Thiên lựa chọn.