Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Quyển 1 - Chương 10: Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ anh ta yếu đuối như vậy, thế mà tôi lại thấy có chút quyến rũ



Tôi chỉ hôn mê một lúc, lát sau tỉnh lại phát hiện thấy mình vẫn đang ởtrong căn phòng đó, thi thể của Thạch Trất Ma ở một bên, trên mặt đấtđầy máu, Bà La Già ngồi xếp bằng ở bên cạnh tôi, ánh mắt lấp lánh khinhìn thấy tôi tỉnh lại. Tôi rên rỉ một tiếng, sờ cánh tay, phát hiệncánh tay đã được băng bó cẩn thận rồi.

Bà La Già nói: “Trongphòng có lập trận pháp, Thạch Trất Ma Vương đem chính mình trở thànhđường ra của trận pháp, bây giờ ông ta chết rồi, chúng ta phải tìm đường ra khác thôi”.

Đáy lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Đem ngườisống trở thành đường ra của trận pháp là một sự trả giá quá lớn, ngườithường sẽ không làm như thế, Thạch Trất Ma lại làm như vậy, nếu khôngchết thì cũng sẽ tàn phế. Bây giờ ông ta đã chết, thật sự là cũng chặnđược đường lui của chúng tôi.

Tôi thử đi vài bước ra cửa thăm dò, lại phát hiện dù làm thế nào đi nữa, cửa gần ngay trước mắt nhưng cũng không thể lại gần.

Bà La Già khuyên tôi nói: “Không cần thử, ngươi cần ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, trên ám khí có độc”.

Lòng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, suy sụp nói: “Là độc gì?”.

“Đông Doanh Hoa”.

Độc này nếu như dùng cho Ma tộc, đại khái có thể làm nguy hiểm đến tínhmạng, nhưng may mà tôi là Tiên tộc, lại còn là tộc nhân tộc Phượng hoàng sinh mệnh dẻo dai, lúc này, độc Đông Doanh Hoa cũng không phải là quánguy hiểm, chỉ có thể tạm thời phong ấn pháp lực của tôi mà thôi. Nhưngmà bây giờ chúng tôi đang bị nhốt trong trận pháp, việc tôi mất đi pháplực quả là có chút bất tiện.

Đại khái là bộ dạng của tôi có chút kỳ quái.

Giọng điệu của Bà La Già lại càng quái dị hơn: “Ngươi không sợ à?”.

Tôi nghiêm trang nói: “Sống chết có số, Thiếu chủ không sao là tốt rồi”.Nắm chắc cơ hội nịnh hót, không chừng Bà La Già vui vẻ, còn có thể đemSi Mị Chung tặng cho tôi.

Bà La Già gật đầu, lại hỏi: “Có cảm thấy khó chịu hay không?”.

Tôi nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng tỏ thái độ nói: “Thiếu chủ yên tâm, tôi nhất định có thể bảo hộ người an toàn”.

Bà La Già thở dài, an ủi tôi nói: “Đông Doanh Hoa tuy độc tính mạnh, nhưng cũng may có thuốc giải, đợi chúng ta ra ngoài, sẽ có cách giải độc”.

Tôi yên lặng gật đầu, cũng không dám ôm hy vọng quá lớn. Bà La Già tuổi còn ít, còn chưa biết sự lợi hại của trận pháp này. Trận này gọi là ngũhành bát quái, chú trọng cân bằng âm dương, điều hòa thiên địa. ThạchTrất Ma đã lấy thân làm đường ra, nay ông ta đã chết, nếu muốn phá trận, chỉ có thể để người khác lên thay vị trí của ông ta. Hiện nay trongtrận pháp chỉ có hai người chúng tôi, quả thật không phải là tin tứctốt.

Phụ thân đã từng đã dạy tôi, đối với địch nhân phải để lạiđường lui cho mình, bây giờ quan hệ của tôi với Bà La Già không đến nỗianh phải chết thì tôi mới sống, nhưng cũng không khác biệt là bao, lúcnày, tôi quyết định không nói cho anh ta biết chuyện này. Tôi nghĩ, nếunhư tôi không nói, biết đâu có thể tìm được cách phá trận khác, nếu nhưnói ra, với tính tình của anh ta, sợ là sẽ muốn tôi ở trong trận nàythay thế Thạch Trất Ma để anh ta thoát ra ngoài. Nếu là như thế có thểđể cho Bà La Già thoát khỏi trận này thì cũng thôi đi, tiếc rằng tôi lại là nữ nhân, không thể thay thế Thạch Trất Ma là nam nhân để làm mắttrận được. Đến lúc đó Bà La Già cảm thấy kỳ lạ, e rằng lại quay sangnghi ngờ tôi.

Bà La Già nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt phức tạp hiện lên nhiều sắc thái, tốc độ quá nhanh, tôi nhìn không rõ. Ước chừng mộtlúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói: “Vì sao ngươi lại chắn ám khí chota?”.

Thật ra thì anh hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý chắn ám khí cho anh. Tôi trong lòng thầm than, bối rối một lúc lâu, nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình hiện tại lại cảm thấy bi ai không thôi.

Bà La Già nhìn gương mặt khổ sở của tôi, thần sắc lại thay đổi, không đợitôi trả lời, lại hỏi tiếp: “Thoát ra ngoài rồi, ngươi muốn cái gì?”.

Chẳng lẽ đây là phần thưởng cho việc chắn ám khí cho anh ta à? Tôi quyết định không nói cho anh ta nghe sự thật, vì vậy chân thành nói: “Ngài nóitrước cái gì không được đi đã”.

Bà La Già nhìn tôi dịu dàng, tay vuốt ve tóc tôi, nhẹ nhàng nói: “Cái gì cũng được”.

Thái độ bây giờ của anh ta quả là kỳ lạ.

Ánh mắt nhìn tôi cũng vô cùng lạ lùng.

Giống như đột nhiên tôi biến thành, đúng rồi, biến thành một cái nhân hạt dưa thơm ngon vô cùng vậy.

Có một lần Long Tam từng dùng ánh mắt tương tự nhìn tôi, trong lòng huynhấy lúc đó là đang có ý đồ với cái lông đuôi quý giá xinh đẹp của tôi.Tôi còn nhớ rõ lúc lông đuôi bị nhổ đi đau như bị kim đâm vậy, thậm chíđến bây giờ mỗi khi nhìn thấy lông đuôi mới dài ra của tôi, tôi lại mơhồ cảm thấy đau đớn giống như lúc bị nhổ lông vậy.

Tôi lập tứcquyết định không cầu gì nhiều, vì thế nghiêm trang nói: “Thuộc hạ khôngcầu xin điều gì, có thể được tiếp tục hầu hạ Thiếu chủ là thuộc hạ hàilòng rồi”.

Bà La Già lại vuốt ve tóc của tôi, dịu dàng nói: “Tình cảm của ngươi như vậy, ta tất nhiên sẽ không phụ lòng ngươi”.

Đứa nhỏ này thật khiến người ta phát bực mà, chẳng lẽ anh ta nghe khônghiểu tôi đang khách sáo với anh ta hay sao, không cho tôi Si Mị Chungđược, đổi sang cho tôi cái gì quý báu khác cũng được mà, không thể keokiệt như thế chứ.

Tôi yên lặng liếc nhìn anh ta, Bà La Già lạidặn tôi: “Độc Đông Doanh Hoa, độc tính rất mạnh, cũng may Xích Quáchđang có mặt ở Cung Tu La, sau khi thoát khỏi đây ngươi đi tìm ngài ấy để ngài ấy xem cho”.

Anh ta không đợi tôi trả lời, lại tiếp tụcnói: “Thật ra trận pháp của Thạch Trất Ma cũng không quá phức tạp, muốnthoát ra ngoài, chỉ cần tìm được mắt trận là được. Lúc chúng ta tiếnvào, tất nhiên là trận pháp chưa khởi động, nếu không chúng ta cũngkhông vào trận được, lúc ấy Thạch Trất Ma đứng ở giữa đại sảnh, như vậynơi đó chính là mắt trận”. Bà La Già liếc nhìn tôi một cái sâu sắc, rồihạ mi mắt, khóe miệng hơi hướng về phía trước nhếch lên, “Ta hỏi ngươi,nếu như có một việc, ngươi làm, có thể phải trả một cái giá rất lớn,nhưng lại có thể cứu được người khác, ngươi có tình nguyện làm haykhông?”.

Tôi nghĩ một lúc, nói: “Nếu tôi không làm sau này có thể tôi sẽ hối hận, vì vậy tôi sẽ làm”.

Bà La Già không nói gì nữa, chỉ đứng lên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửasổ, một lúc sau, quay lại nhìn tôi, nói: “Ngươi nói đúng, so với sau này có thể sẽ hối hận, không bằng lúc trước đó làm theo tâm ý của mình”.

Anh ta chậm rãi bước từng bước, đi ra phía cửa. Tôi đang định lên tiếngngăn cản, nói anh ta đừng phí công làm gì, trận pháp không thể phá giải, chúng tôi không thể rời khỏi đây.

Bà La Già lại dừng lại ở giữasảnh, sau đó ngồi xuống, đột nhiên bốn phía xung quanh anh ta có cổ vănxuất hiện, văn tự này giống như xiềng xích, nhanh chóng lan khắp toànthân Bà La Già.

Tôi trợn tròn mắt. Này này, anh ta không phải là đang thay mắt trận đấy chứ.

Bà La Già thế mà lại biết dùng phương pháp này phá trận, nhưng mà anh tacó biết làm như thế này cái giá phải trả sẽ thế nào hay không? ThạchTrất Ma lấy thân làm mắt trận, là bởi vì ông ta chưa từng nghĩ sẽ sốngsót mà thoát ra khỏi trận, nghĩ rằng có thể liều mạng dùng mạng mình đểvây hãm Bà La Già ở trong trận, bây giờ không cần phải trả bất kỳ giánào để nhập trận, Bà La Già sao lại muốn làm như vậy cơ chứ?

BàLa Già không quay đầu lại, nhắm mắt nói: “Ngươi ra ngoài trước đi. Trước đi về bên trái bốn bước, lui ra sau bốn bước, đi sang trái bốn bước,sau đó chuyển sang phải bốn bước, rồi sang trái bốn bước, là ngươi cóthể đi ra ngoài”.

Tôi yên lặng nhìn Bà La Già, đứng nguyên tạichỗ. Anh ta làm như thế, khiến tôi thấy thật khó hiểu. Tôi nhiều tuổi,nhưng chuyện như thế này lại chưa từng thấy qua. Ma giới, hình như không có thói quen tốt đẹp kiểu như cấp trên bảo vệ cho cấp dưới thì phải?

“Thiếu chủ, thuộc hạ thoát ra ngoài rồi còn Thiếu chủ thì sao?”.

Bà La Già không trả lời, chỉ nói: “Cứ đi ra ngoài trước chờ ta”.

Tôi biết Bà La Già lần này nhập trận sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nhưng không ngờ anh ta lại không hề để ý đến sự sống chết của bản thân, liềumạng phá trận. À đúng rồi, nếu anh ta ở trong trận, sẽ có khả năng nhìnthấy toàn bộ trận pháp, sau đó chỉ cần cố gắng phá vỡ trận pháp, là cóthể thoát ra ngoài được rồi.

Nhưng nếu làm như vậy thì cái giá phải trả, so với nhập trận còn đắt hơn gấp mấy lần.

Tôi nhanh chóng tiến lên, nâng Bà La Già đã suy yếu đến mức ngã xuống đất.Quần áo của anh ta ướt đẫm, nhưng bây giờ cũng không thể thay cho anh ta được. Tôi nhìn sắc trời đang dần tối, đáy lòng lại thấy chán nản.

Trước mắt pháp lực của tôi bị phong ấn, pháp lực có thể sử dụng quả thật làrất ít, thật tình là không thể dùng pháp lực để đưa anh ta trở về. Mà để tôi hiến dâng tấm lưng phượng hoàng cao quý, thì tôi cũng có chút dodự.

Đường đường là Thượng thần Phượng Hoàn của Tiên giới nghịchthiên sửa mệnh chạy đến Ma giới, sau đó lại bị Thiếu chủ Ma giới Bà LaGià cưỡi trên lưng, mà lại còn là chủ động để anh ta làm như thế nữa cơchứ.

Tin này nếu để lộ ra, e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn. Mặtmũi Nhuế Hạng biết để đi đâu, da mặt ngài ấy vốn đã vô cùng mỏng, bâygiờ tôi lại lấy đao rạch vài đường trên mặt ngài ấy, bảo ngài ấy nhịnthế quái nào được. Lại nhìn Thái Vu lấy máu để làm quà mừng thọ, e rằngthủ hạ của ông ta cũng chẳng có mấy kẻ được coi là bình thường.

Tôi cảm thấy lông tóc trên người đều muốn dựng đứng.

Cũng may Bà La Già còn chút sức, cố gắng cử động, nói đứt quãng: “Ngươitrúng kịch độc, không thể chần chừ, giữ chắc ta, chúng ta cùng trở về”.

Trong chốc lát, tôi cảm thấy trong ngực trái tim vẫn đập “thình thịch” chợtchạy maraton. Tôi chăm chú nhìn Bà La Già, sắc mặt anh ta tái nhợt,không có một tia huyết sắc, tinh thần cũng không tốt, khóe môi có tiamáu chảy ra, lại nhuộm môi anh ta thành màu đỏ tươi.

Chắc là ánhnhìn của tôi quá chăm chú, sắc mặt Bà La Già đang tái nhợt chợt ửnghồng, trong mắt thoáng có tia sáng mong manh, như sương như khói. Anh ta lại ho ra một ngụm máu, nói đứt quãng: “Ngươi yên tâm, ta không sao”.

Theo lương tâm mà nói, dáng vẻ Bà La Già cũng không tệ.

Đáng tiếc bình thường khí thế anh ta quá mạnh mẽ, lại thêm Thạch Cơ như hổrình mồi, nên, tôi cũng chẳng có dũng khí như hôm nay, tỉ mỉ nhìn kỹdung mạo của anh ta. Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ anh ta yếu đuối như vậy, thế mà tôi lại thấy có chút quyến rũ.

Giờ phút này, trong lòngtôi có trăm ngàn cảm xúc dâng trào, câu nói kia cứ quanh quẩn tronglòng, chần chừ mãi cuối cùng không nhịn được cũng nói ra: “Thiếu chủ,thật ra tôi vẫn muốn nói với ngài, tôi thật ra…”.

Bà La Già bỗngdưng nắm chặt tay tôi, nhìn tôi, ánh mắt so với Mão Nhật Tinh Quân cònrực rỡ hơn, gương mặt cố ra vẻ bình tĩnh, rồi cũng vô cùng bình tĩnhnói: “Không cần nói gì cả, ta đều đã biết hết rồi”.

Tôi lập tức im bặt, lo lắng bất an mà nhìn anh ta.

Bà La Già kỳ lạ quá…, lại còn quay cái tai đỏ ửng về phía tôi nữa chứ.

Tôi nhẫn nhịn, cảm thấy đầu đang xoay vòng vòng, một lúc lâu sau, mới thấyBà La Già ra vẻ bình tĩnh nói: “Mọi chuyện chờ trở về rồi nói sau”.

Một lát sau, cái kẻ vừa mới nói mình không sao cả lại phun ra một ngụm máu, rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Tôi nhìn Bà La Già yên tĩnh giống như đang ngủ, trong lòng lại chẳng thể nào tĩnh lặng được.

Mục đích của tôi đã bị Bà La Già biết, lại không biết anh ta có thể cho tôi hay không.

Tôi buồn bực đi vài vòng trong phòng, quay lại nhìn vầng trăng cô đơn làmbạn cùng mấy ngôi sao lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, lòng không sao bìnhtĩnh nổi.

Cho đến tận khi tấm gương trong phòng hiện lên một gương mặt, một gương mặt vô cùng quen thuộc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv