Nghe được những lời từ Lâm Bình, lòng Mặc Tâm chợt có tiếng đổ vỡ. Cô bất giác rơi vào trầm mặc.
"Mình đi thôi! Mặc Tâm!" Nguyên Phong phải nói đến lần thứ năm, người ngồi trước mặt mới khẽ động đôi mắt ngọc.
"Xong rồi à?"Cô lơ đễnh ngước mắt hỏi anh. Rồi quay sang ngó nghiêng tứ phía.
"Đi rồi!" Anh biết cô tìm ai nên nói thẳng.
Đi rồi á?
Một người cứ thế rời đi trước mắt mà cô không hề hay biết. Chứng tỏ điều gì?
Cô bị chìm đắm trong mớ thông tin về cô gái có tên Yên Linh đó.
Có một giây Mặc Tâm kích động muốn đến thẳng trước mặt anh hỏi cho rõ mọi chuyện. Rằng anh có thật sự từ bỏ đính hôn? Rằng anh có thật không động tâm với cô gái có tên Yên Linh đó? Rằng vì sao...vì sao... rất nhiều từ vì sao bay ra loạn cả đầu mà Mặc Tâm chẳng thể nào tìm được một lí do chính đáng để ghép cho trọn một câu để hỏi.
Bởi suy cho cùng giữa cô và người con trai bên cạnh không là gì của nhau cả. Việc anh yêu ai? Đính hôn hay hủy hôn với ai đó không liên quan gì đến Mặc Tâm cô.
Lí trí nhắc bảo cô như thế nên chút tình cảm vừa xao động cũng được lắng yên. Mặc Tâm thấy lòng thỏa mái hơn. Cô nhủ rằng mình cứ làm tốt nhiệm vụ đưa anh du ngoạn mười ngày là được. Rồi sau đó giữa cô và anh sẽ chẳng còn liên quan gì với nhau nữa. Anh về chốn đô thành với cuộc sống vốn có của anh. Cô ở lại vùng cực bắc với cuộc sống hiện hữu thuộc về cô.
Hai người xa lạ, hai lối rẽ, quay lưng bước về trước là chẳng nợ nần, dính líu gì với nhau.
Mọi việc đã được lí trí sắp xếp. Có thuận theo dự liệu đó hay không còn tùy thuộc vào tình cảm nơi con tim. Tùy thuộc vào Nguyên Phong và sự việc diễn ra theo hành trình của hai người.
Tình cảm là thứ khó nắm bắt, khó cưỡng cầu và cũng khó mà nói trước. Nó cứ tự nhiên vướng vào người và cũng tự nhiên len nhanh vào tim ai đó. Nhanh đến nỗi Mặc Tâm thấy choáng. Nó cứ vậy ngang nhiên xông vào lòng cô quấn lấy trái tim trinh nữ. Để rồi chút tâm tư xao động vừa được dẹp yên phút chốc trỗi dậy như cơn sóng triều nhấn chìm chút tỉnh táo của lí trí.
Với ai thì Mặc Tâm không biết, còn riêng cô, nó ập đến ngay trên cung đường tiếp tục tham quan địa điểm đầu tiên của hành trình mười ngày.
Trên con đường lên một đỉnh núi, trời bất chợt đổ mưa. Cung đường vốn quanh co, khúc khuỷu nằm lưng chừng trời. Một bên đường đi là những dãy núi đá giữa trời, một bên là khu vực thẳm sâu. Ngày nắng sáng sớm sương mù dày đặc. Nên gặp lúc mưa như thế này lại càng khó di chuyển. Đường càng lên cao lại càng trơn trượt khó đi. Mặc Tâm xiết chặt thêm vòng ôm. Hơi ấm từ người con trai nhanh chóng xua bớt đi cái lạnh đang len nhanh vào người.
"Mình đừng đi lên nữa! Tìm nơi trú mưa thôi Mặc Tâm!" Nguyên Phong tắt xe, anh nắm tay cô đi về hướng một tán cây.
Cơn mưa núi đến nhanh và lớn hơn Mặc Tâm nghĩ. Chỉ trong chốc lát hai người đã ướt sũng. Vào đến nơi để trú quần áo trên người không còn một chỗ khô.
"Cô không nói tôi biết thời tiết ở đây thất thường!" Nguyên Phong vừa tháo mũ bảo hiểm giúp cô vừa nói.
"Tôi cũng có biết đâu! Mọi năm tháng này không mưa!" Mặc Tâm túm mái tóc vắt bớt nước, nhìn anh giải thích.
Bắt gặp đôi mắt màu mật trưng ra vẻ ngây thơ, vô tội với hàng mi cong cong rung rinh, Nguyên Phong thật không nỡ phàn nàn. Anh nhìn cô luồn từng ngón tay gầy có vệt sưng đỏ gỡ rối mái tóc một hồi lâu, thấy chướng nên khẽ nói: "Quay sang đây tôi gỡ giúp!"
"Không cần đâu! Tôi..." Mặc Tâm còn chưa nói xong, hai cánh tay dài đã vươn ra nắm lấy bờ vai gầy của cô xoay nhẹ. Trong tích tắc, tấm lưng gầy mỏng manh đối diện với Nguyên Phong.
Khi đã như ý, Nguyên Phong lại tỏ ra luống cuống không biết chải làm sao vì tự hồi nào đến giờ anh có chải tóc cho ai ngoài anh.
Sực nhớ cách cô luồn tay lúc nãy, anh khẽ khàng đưa tay mình luồn vào mái tóc bết do mưa.
Từng lọn tóc nhỏ cẩn thận được tách ra, rất nhanh một bên mái tóc đã được anh gỡ suôn tạm thời. Người gỡ đang đặt tâm làm việc, người được gỡ quá nhàm chán nên hỏi một câu: "Anh cũng từng gỡ giúp cho chị ấy à?" Có như vậy anh mới tỉ mỉ nhẹ nhàng như thế. Thậm chí, Mặc Tâm thầm nghĩ không biết anh có nhầm cô với người tên Yên Linh kia không?
Một câu hỏi quá đỗi bình thường, vậy mà người phía sau chợt dừng mọi động tác. Mặc Tâm không biết anh nghĩ gì nên thức thời im lặng. Cô có cảm giác một cặp mắt đỏ vì tức giận đang chằm chằm vào đầu cô. Cô chợt cứng người, không dám nhúc nhích.
Nguyên Phong nghe cô hỏi vậy, thật ra cũng không có gì khó trả lời, nhưng thấy cô tò mò với chuyện riêng của mình nên anh có chút khó chịu. Nó giống như một vết sẹo anh cố tình dấu, vậy mà hết tên bằng hữu tốt Lâm Bình giờ lại đến lượt con mèo rừng vạch ra nhìn khiến anh bức bối.
"Tôi không rảnh đi hầu con gái!" Anh quăng cho cô một câu không mấy thành ý.
Theo đó bàn tay đang gỡ rối giúp cô cũng thu về. Sau lưng cô, Mặc Tâm nghe anh nói: "Cô tự mà gỡ!"
Xí! Tôi không thèm nhé! Là do anh đòi giúp chứ tôi không cầu! Gớm! Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn hay ghim lời! Hứ!
Mặc Tâm tự nhiên thấy ghét nên cô bèn nhích xa ra Nguyên Phong. Khoảng cách giữa hai người vì thế để trống một khoảng.
Nhìn khoảng trống đó, Nguyên Phong tự nhiên thấy buồn, anh mỉm cười nhích gần lại bên Mặc Tâm: "Thôi đã lỡ giúp thì tôi giúp cho trót!"
Cảm nhận bàn tay anh chải nhẹ vào mái tóc, Mặc Tâm cứ ngỡ tay anh vừa chạm vào con tim.