Cảnh tượng đượm mùi tình đó làm anh ta chướng mắt. Anh ta khẽ hắng giọng rồi đi về phía hai người. Đến gần Mặc Tâm anh ta mở lời: "Mặc Tâm! Hôm nay anh có mấy người bạn ở thủ đô lên. Em giúp anh theo đoàn đưa họ thăm một vài nơi được không?"
Lời đề nghị của vị khách quen đưa ra giữa lúc Mặc Tâm đã hứa đi cùng Nguyên Phong làm cô có chút khó xử. Cô quay sang anh ta khẽ nở một nụ cười: "Anh Quân, thật xin lỗi!Hôm nay em không có thời gian!"
"Vậy mai thì sao?" Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.
"Cô ấy cũng không rảnh!" Nguyên Phong quyết thay Mặc Tâm cắt lời mè nheo của anh ta rồi thản nhiên nắm tay cô: "Mình đi thôi em!"
Hành động dứt khoát và từ 'em' cứ như thuận miệng buông ra của Nguyên Phong làm Mặc Tâm thấy anh hơi lạ nhưng ở hoàn cảnh lúc này cô cũng không tiện để chất vấn anh. Trước mắt cứ lo rời khỏi đây rồi hẳn tính sau.
Lúc chuẩn bị lướt ngang qua anh Quân, Mặc Tâm vẫy tay: "Em xin lỗi anh! Tạm biệt!"
Cứ nghĩ thế là xong. Ai dè, cánh tay cô bị anh ta bất ngờ giữ chặt, theo đó là một giọng nói không vui: "Em đi xa cùng anh ta?"
Mặc Tâm hoảng hốt quay đầu lại nhìn anh Quân, hành động này là sao đây?
"Anh chỉ muốn hỏi khi nào thì em rảnh?" Anh ta không đợi cô mở lời đã chủ động nói. Sau đó nhìn người phía trước đang nắm bàn tay cô, thấp giọng nói: "Nếu mục đích của em là kiếm tiền, anh sẽ trả cao hơn hắn gấp mười! Còn nếu là tình cảm thì anh khuyên em: hắn không hợp!"
Cái gì hợp với không hợp đây?
Mặc Tâm thật không biết trong mắt anh ta quan hệ giữa cô và Nguyên Phong đã bị bóp méo như thế nào?
Cô định nói vài lời để anh ta hiểu thì bàn tay của cô trong tay Nguyên Phong bất chợt xiết mạnh tới đau đớn. Anh quay đầu nhìn thấy cảnh tay cô bị người khác kéo giữ, bèn bước tới.
Mặc Tâm tinh mắt thấy sắc mặt anh không vui, trong lòng cô tự nhiên căng thẳng muốn thoát khỏi sự níu giữ của người đàn ông bên cạnh.
"Anh Quân, anh buông tay em ra đã, khi nào có thời gian em sẽ gọi cho anh sau." Giọng cô đè nén xuống rất thấp.
Vậy mà anh ta không có ý định buông tay, ánh mắt kiên định vẫn đặt vào cô: "Em theo đoàn bọn anh!"
Mặc Tâm nóng ruột muốn hét lên: Đã nói tôi không rảnh, anh bị điếc hả? Chợt nhận ra sau lưng có một áp lực không hề nhỏ, cô đành im lặng.
Nguyên Phong cuối cùng cũng đến bên cạnh, anh cất giọng điềm nhiên: "Ngại quá! Con mèo của tôi đã đắc tội gì anh à?" Vừa nói anh vừa ôm eo Mặc Tâm kéo sát vào người mình. Ánh mắt không vui nhìn chằm chằm vào bàn tay cô bị người kia giữ chặt.
"Nếu người yêu tôi lỡ làm gì anh phật ý. Tôi Đường Nguyên Phong đứng ra xin lỗi anh!"
Đường Nguyên Phong?
Cái tên nghe quen quen, hình như đã nghe nhắc đến ở đâu rồi thì phải? Nhất thời anh ta không nhớ ra. Nhưng nghe cái tên đó anh ta chợt e dè. Trước ánh mắt như mang đầu đạn của người vừa xưng danh Đường Nguyên Phong, anh ta bất chợt buông tay Mặc Tâm.
Mặc Tâm theo đó cũng rút luôn bàn tay trong tay Nguyên Phong. Cô xoa xoa lên cổ tay đang đau nhức.
Vẻ mặt lộ vẻ ấm ức vì đau của cô rơi vào mắt Nguyên Phong, anh tự nhiên thấy xót. Bèn giơ tay nắm lấy bàn tay đang đau của cô lên xem. Một mảng đỏ ói trên cổ tay trắng trẻo, Nguyên Phong mân mê lên vệt đỏ rồi nhìn gã đàn ông làm tay cô đau, nét mặt mang theo vài phần u tối, gằng từng tiếng: "Không...có...lần...sau!"
Sau đó ngang nhiên nắm tay cô rời khỏi cửa hàng.
"Tay cô vẫn ôm ổn chứ?" Nguyên Phong liếc nhìn vệt đỏ có dấu hiệu sưng tấy.
"Không sao! Chút đau này không chết được!" Cô kéo tay áo khoác che kín lại vệt đỏ.
"Mang găng tay vào!" Trời vẫn còn lạnh, nhìn bàn tay gầy đang sưng đỏ của cô Nguyên Phong thật không nỡ. Anh đưa đôi găng tay mình cho cô.
"Đâu được, anh lái xe cần hơn tôi!" Sự thật là vậy.
Nhưng người nào kia vẫn kiên quyết không chịu: "Mang vào đi! Tôi mua đôi khác!"
Thấy cô còn lề mề, Nguyên Phong dứt khoát nắm tay cô lên lồng đôi găng tay vào.
"Tạm ổn rồi đó! Lên xe!" Anh mỉm cười, hài lòng buông đôi bàn tay đã được ủ kĩ trong đôi găng tay hơi lớn của anh.
Thấy được nụ cười có vẻ vui và hành động như bảo vệ một đồ vật quý của anh, Mặc Tâm thấy lòng ấm áp, có cái gì đó nghèn nghẹn vừa trào lên trong lòng cô.
Trước khi leo lên xe, Mặc Tâm bất giác quay lại nhìn. Anh ta đã theo hai người ra bên ngoài và đang đứng ở sảnh, không hề nhúc nhích. Tự nhiên lòng Mặc Tâm thấy lo lo. Cứ có cảm giác một điềm gở sẽ đến trên chặng đường dài của họ.
Và thực tế chứng minh nỗi lo của cô là đúng. Khi nhìn theo thấy bóng hai người đã khuất ở một ngả rẻ, anh ta đã rút ngay chiếc điện thoại gọi đi một cuộc: ["Tra gấp thông tin người có tên Đường Nguyên Phong đến từ thủ đô!" Lúc nãy hắn đã để ý thấy bảng số xe chiếc môtô phân khối lớn Sportbike.
["Cho vài người theo dõi lịch trình của chiếc môtô mang biển số XXYY. Rồi báo cho tao!"]
["Dạ, em biết rồi, anh Quân!"]
Trước khi bước vào nhà, anh ta hừ một tiếng. Ánh mắt cũng dần nhuốm đen một màu u tối.