Ngày thứ sáu ở bản làng sau khe đá, Nguyên Phong quyết định rủ Mặc Tâm tham quan một vòng: "Đi dạo thôi Mặc Tâm?"
Cô gái trong trang phục mới, xúng xính đôi bím tóc mỉm cười nhìn anh: "Nguyên Phong, anh thích chốn này rồi à?"
Mặc Tâm thật ngạc nhiên. Cô không ngờ một chàng trai vốn quen lối sống náo nhiệt ở đô thành lại có thể thích một nơi bình lặng như ở đây.
"Mỗi nơi một vẻ!" Anh cho cô câu đánh giá rồi ngang nhiên bước đến nắm lấy tay cô: "Đi cùng tôi!"
Trên con đường làng quanh co, bà con trong bản thấy có đôi trai gái tay trong tay, mắt trong mắt, nói cười vui vẻ, sánh bước bên nhau cùng nhìn ngắm cảnh trời vào xuân.
"Mặc Tâm, có ai nói với cô: cô mặc y phục này rất đẹp không?" Bên bức tường đá nhà người, Nguyên Phong tựa lưng vào đó hỏi người con gái đang ngước mắt nhìn cây đào vừa chớm nở nụ hồng.
"..." Mặc Tâm mãi say mê ngắm hoa nên cô không trả lời anh.
Nhìn bên sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp muôn phần của cô, Nguyên Phong không khỏi cảm thán: vì sao ở chốn núi rừng này lại có một tiểu mĩ nhân như cô?
Tiết trời se se lạnh càng ướp hồng đôi má cô thiếu nữ e ấp thẹn thùng như những nụ hồng lấp ló trên cây.
Bộ y phục cô mặc càng tô điểm thêm vẻ đẹp rạng rỡ trên gương mặt khiến anh càng si mê.
Càng nhìn cô, Nguyên Phong càng nhận ra: mình đang có dấu hiệu say. Một cơn say mà từ trước đến nay không hề tồn tại trong trí nhớ của anh. Đó là say...gái. Mà cụ thể là anh say cô, người con gái vùng cao có tên Mặc Tâm.
Nhận ra điều đó, anh không khỏi tự sỉ vả vào mặt mình: Đúng là bị nghiệp quật!
Chạy trốn một người con gái, chạy trốn buổi lễ đính hôn ràng buộc mất tự do lại mắc phải lưới tình ở chính nơi mình lẩn trốn.
Như thế này có phải là anh bị quả báo rồi không?
Có phải là quả báo hay không Nguyên Phong chưa chắc chắn, anh chỉ biết chắc rằng: cả khối óc và con tim mình đang có ý muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng.
Nhưng anh sợ cô giở mấy thế võ cũ tấn công anh rồi bỏ lại anh một mình nơi miền sơn cước. Nếu như vậy chắc anh buồn lắm nên Nguyên Phong đành kiềm lòng đứng từ xa nhìn cô cho an toàn.
Tiết trời đang vào xuân, bản làng như thay màu áo mới. Bên các bờ tường đá, ven các con đường nở đầy sắc hoa. Màu hồng thơ mộng của hoa đào. Màu vàng rực rỡ của những luống cải. Điểm tô cho sắc trắng tinh khôi hoa mận khiến khung cảnh thiên nhiên nơi đây càng thêm quyến rũ, cuốn hút, đắm say lòng du khách.
Sự bình yên của bản làng. Tình người thắm thiết keo sơn. Điều này lôi cuốn niềm say mê của cô gái đi cùng anh.
"Mặc Tâm, chúng ta đi tiếp chứ?" Sau một hồi lặng yên cho cô ngắm cảnh vật, Nguyên Phong quyết định bước đến.
"Nguyên Phong, anh thấy hoa đào ở đây như thế nào?" Người con gái sau khi ngắm nụ hồng chớm nở quay mặt sang hỏi người con trai đứng bên.
"Đẹp lắm! Đẹp như cô vậy!" Một nhận xét thật lòng vì nhìn kiểu gì Nguyên Phong cũng nhận ra nó e ấp giống như cô.
Vậy mà người được khen tỏ ra chẳng thích thú, cô lườm anh rồi phán cho câu bẽ mặt: "Đúng là miệng mồm trai đất thành đô!"
Nói xong câu đó, Mặc Tâm hứ thêm một tiếng, bỏ mặc Nguyên Phong đứng lẻ loi một mình, cô đưa tay vẫy gọi đám trẻ đang từ xa bước đến.
"Các em qua đây!"
"Chị là khách tham quan bản ạ?" Một cô bé tầm chín tuổi nhìn cô một hồi lâu rồi hỏi.
"Ừ, các em có đi học không?" Cô khom người nhìn một lượt khắp các bé.
"Có ạ!"
"Có ạ!"
"Bạn nào cũng được đi học!" Đám trẻ nhao nhao tranh phần trả lời.
Chợt bọn trẻ im bặt. Chúng đưa mắt cùng nhìn về một bạn nhỏ tầm bảy tuổi.
"Sao thế em?" Mặc Tâm ngồi xổm xuống cạnh cô bé có mái tóc vàng hoe, đôi má nhem nhuốc nhọ nồi.
Cô bé mím chặt môi. Đôi mắt chợt ngấn nước. Rồi bờ mi nhỏ cũng không ngăn được những giọt nước mắt nặng nề. Nó tràn ra loang trên đôi gò má đen nhẻm vì vệt nhọ.
"Đã có chuyện gì xảy ra với em, hả?" Mặc Tâm ôm cô bé vào lòng, lau hàng nước mắt chảy dài xuống mặt em.
Cô bé mãi thút thít nên không nói.
"Dạ, bạn ấy không đi học!" Một đứa trẻ khác giải thích giúp lí do.
"Sao lại không đi học?" Mặc Tâm ngạc nhiên.
Nghe cô hỏi vậy đứa bé trong lòng càng khóc to hơn.
"Vì bạn ấy...không còn ba mẹ!"
Không còn ba mẹ?
Thì ra em ấy là một đứa trẻ mồ côi!
Ba tiếng 'trẻ mồ côi' vọng vào lòng cô khiến cõi lòng đau khắc khoải. Nó làm cô nhớ đến một đứa trẻ cũng mồ côi.
Cô ghì chặt em nhỏ vào lòng. Trước mắt, chuỗi ngày thơ ấu lầm lũi đơn côi chợt hiện về. Ngày đó, gương mặt cô chắc cũng nhem nhuốc giống em. Ánh mắt vô hồn mãi nhìn về chốn xa xăm nhưng không còn ba mẹ để chờ để đợi. Mặc Tâm kìm nén tiếng khóc nhưng trên đôi mắt màu hổ phách nước mắt không biết tự lúc nào đã tràn đẫm khóe mi.
Mặc Tâm xoa đầu em, nhẹ nhàng vỗ về. Như ngày xưa, mỗi lần cô tuyệt vọng, cô đều ôm lấy di ảnh ba mẹ khóc, trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô luôn nghe giọng mẹ dịu dàng âu yếm: "Cố lên con, mạnh mẽ tiến về phía trước rồi con sẽ gặp được người yêu con như ba mẹ!"
Mặc Tâm khóc. Em nhỏ trong lòng cô cũng khóc làm Nguyên Phong não hết cả ruột. Anh nhẹ nhàng đến bên cô khẽ gọi: "Mặc Tâm!"
Tiếng gọi dịu dàng của anh lúc lòng Mặc Tâm đang chìm trong kí ức khiến cô càng nhớ ba mẹ. Cô bưng mặt khóc.
"Sao thế Mặc Tâm? Nguyên Phong thật chẳng hiểu ra làm sao. Anh vội vàng choàng tay ôm lấy bờ vai gầy đang run lên từng cơn.
"..." Kệ người hỏi quan tâm lo lắng cho cô như thế nào? Mặc Tâm vẫn im lặng.
Mãi một hồi lâu. Cô mới ngước mặt lên.
Lũ trẻ không còn ở đây nữa. Có lẽ chúng thấy cô khóc đã hoảng nên bỏ về nhà. Mặc Tâm nào biết, thật ra, chúng không hề tự ý rời đi mà bị người nào kia đuổi buộc phải tránh xa cô vì cái tội làm cho Mặc Tâm khóc.
Không còn ai, Mặc Tâm tự nhiên thấy bơ vơ lạc lõng. Cô nhìn người con trai đang ôm mình một hồi lâu rồi cúi đầu nói nhỏ: "Nguyên Phong, anh biết không? Tâm cũng là một đứa trẻ mồ côi!"
Mồ côi?
Một tin làm Nguyên Phong kinh ngạc. Anh sững sờ nhìn Mặc Tâm rồi ấp úng: "Vậy...người chủ homestay?"
"Chú ấy là người đã nhặt được tôi và nuôi tôi khôn lớn!" Mặc Tâm muốn trải lòng tâm sự với anh.
Nhưng xem ra người kia chẳng có hứng nghe chuyện buồn của cô nên anh lặng im không nói thêm một tiếng nào. Đôi mắt đen gợn sóng quấn quýt gương mặt khả ái không rời. Mãi một lúc lâu, Mặc Tâm mới nghe anh nói: "Mặc Tâm, hãy cho tôi được làm bạn...cô!"
"Có thể làm được điều gì cho cô vui, tôi đều sẵn lòng?" Nguyên Phong đưa tay nắm lấy tay bàn tay mềm, nhỏ nhắn của Mặc Tâm. Ánh mắt dịu dàng chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách long lanh nước. Hai bàn tay run run khẽ chạm vào đôi má nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt.
Mặc Tâm cảm nhận được tình cảm chân thành của anh nên cô mỉm cười rồi nói: "Cảm ơn anh! Bây giờ anh có thể đi cùng tôi mua ít quà tặng các em nhỏ được không?" Cô muốn tặng cho em bé mồ côi đó một món quà ý nghĩa khi cái Tết đoàn viên đang đến gần kề.
Tưởng cô yêu cầu gì cao. Chứ ba chuyện nhỏ này quá dễ đối với anh, một người đang muốn làm đẹp lòng người con gái anh thích. Đừng nói là quà cho các em nhỏ, anh sẽ mua luôn một đống quà to cho cả bà con ở đây. Những người dân cơ cực tìm cách mưu sinh nơi vùng núi đá.