Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Đêm ấy tôi mơ một giấc mộng vô cùng đau đón, trong mơ tôi yêu anh, nhưng anh không yêu tôi.
Sau khi tỉnh lại, tôi không ngủ được nữa, trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng thở dài, ngồi dậy.
Sau hai lần gặp anh, cho dù nhắm hay mở mắt, trước mắt tôi đều sẽ hiện lên bộ dáng, mày kiếm tuấn dật, đôi mắt sâu thẳm, mũi thẳng và môi mỏng của anh, phong thái nổi bật trước sau như một, nghiêm túc mà trầm tĩnh.
Bởi vì anh, trái tim đã nguội lạnh suốt sáu năm nay của tôi lại nổi sóng, có lẽ chỉ cần chút sức gió nữa, là có thể khuấy lên cơn sóng gió động trời.
Ý nghĩ ấy làm tôi bồn chồn, cũng có thể nói là khủng hoảng.
Hậu quả của mất ngủ chính là sáng hôm sau, mắt tôi bị thâm quầng nghiêm trọng, đi gặp khuê mật Kiều Kiều.
Quán cà phê đầu giờ chiều, ánh nắng nhạt chảy vào, ấm áp, thư thái.
Kiều Kiều ngồi đối diện trịnh trọng nói với tôi: “Mạn Mạn, một người bạn làm ở tòa soạn muốn mời cậu mở một chuyên mục trên tạp chí của họ, chuyên review trang sức, mình muốn hỏi ý cậu. Tòa soạn này chính là tòa soạn tuyến trên “Lưu Luyến”, thế nào, có hứng thú không?”
Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi tại thành phố này, đáng yêu nhiệt tình hào phóng, là một cô gái dễ khiến người ta yêu mến. Lúc ấy tôi bỗng từ chức rời khỏi Tiếu Thị, cũng khiến cậu ấy bất ngờ, nhưng mấy năm nay, ờ chung sớm chiều, cậu ấy cũng hiểu rõ tôi.
Đương nhiên tôi biết cậu ấy đang tìm việc cho tôi, Lưu Luyến là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, những người có thể mở chuyên mục trên đó không nhiều. Vì vậy tôi rất cảm kích: “Cảm ơn cậu đã lo cho mình, Kiều Kiều, thật sự cảm ơn.”
“Giữa chúng ta còn phải nói lời cảm ơn sao.” Kiều Kiều cười ha ha, sau đó ra vẻ thần bí hỏi tôi: “Thật ra thì, mình còn có hai chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Tôi vô cùng tò mò.
“Thứ nhất, mình từ chức rồi.”
“Cái gì?” Sự kinh ngạc của tôi lúc này không một từ ngữ nào có thể diễn tả được, mở to mắt hỏi cậu ấy: “Sao cậu lại từ chức?”
“Bất ngờ đúng không?” Ai bảo cậu đùng cái đã từ chức, một mình mình cô đơn buồn chán, nên cũng nghỉ luôn. Chẳng lẽ chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn à.” Kiều Kiều lại cười ha ha, nói tiếp: “Mình sắp tiếp nhận công ty của ba mình, cho nên là cậu có muốn đến công ty của mình không.”
Ngừng một lát, cậu ấy lại nói: “Thật ra... Người bạn làm ở qòa soạn kia chính là mình.”
“Kiều Kiều, mấy tin này của cậu quá sốc rồi.” Tôi hơi choáng ngợp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tạp chí Lưu Luyến này hình như do ba của bạn học của tôi quản lí, trong nháy mắt, tôi gần như hét toáng lên: “Kiều béo, thì ra là cậu.”
Tôi và Kiều Kiều làm đồng nghiệp gần sáu năm, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cậu ấy là bạn tiểu học của tôi, bởi vì khi ấy cậu ấy rất mập, lùn lùn, nên tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Kiều Béo, ba của cậu ấy chính là chủ của “Lưu Luyến”, nhưng mà sau này cậu ấy chuyển trường, chug1 tôi cũng không gặp lại nhau nữa.
Trường tiểu học ấy là một trường quốc tế tư nhân, những đứa trẻ học ở đó, cha mẹ không phú cũng quý, mà tôi cũng là một thành viên trong đó, bởi vì khi đó ba tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của Lục Thị.
“O(∩_∩)O Ha ha, cuối cùng Mạn Mạn cũng nhớ ra mình rồi, nếu không phải hôm phỏng vấn ở Tiếu Thị thấy cậu, có lẽ mình cũng không sang đó đâu.”
“Sao cậu có thể giấu mình lâu như vậy cơ chứ.” Thật ra khi nói câu này, đáy lòng tôi lại vô cùng cảm động và ấm áp, tôi biết bởi vì khi ấy tôi thật sự quá nghèo túng, vì ngại lòng tự trọng của tôi, cậu ấy không muốn lấy thân phận con gái nhà giàu làm bạn với tôi.
“Haiz, còn không phải vì không muốn cậu nhớ đến bộ dáng mập lùn xấu xí kia của mình sao.” Kiều Kiều thở dài, “Nghĩ lại mà thấy sợ.”
“Kiều Kiều.” Tôi cảm động gọi cậu ấy.
“Ừ, cậu có nhớ không, khi còn nhỏ mình luôn bị con trai bắt nạt, luôn là cậu giúp mình, khi đó cậu chính là nữ thần của mình. bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo ơn rồi.” Kiều Kiều nhìn tôi đầy hâm mộ: “Không phải cậu học quản trị kinh doanh sao, vừa hay có thể giúp mình.”
“Cảm ơn cậu, mình sẽ làm việc thật tốt.” Tôi lại cảm kích mở miệng, tôi thật sự không thọc chuyên về thiết kế trang sức, đó là đam mê của tôi, tôi còn từng lôi kéo Tần Diệc Phong cùng chọn môn này nữa.
Khi đó thầy phụ trách khen tôi và Tần Diệc Phong đều có thiên phú về bộ môn này, đặc biệt là tần Diệc Phong, khen không ngớt. Khi đó sao tôi có thể ngờ rằng sau này tôi còn phải lấy khả năng trời phú để sinh sống.
“Cậu mà còn nói cảm ơn nữa mình sẽ giận đó.” Kiều Kiều bĩu môi, bây giờ dáng người của cậu ấy yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, khác hoàn toàn với lúc nhỏ.
Khó trách người ta thường nói, những người mập rất nguy hiểm, ốm rồi sẽ khiến người ta phải sửng sốt.
“Được được được, mình không nói nữa. Nhưng mình có thể hỏi một chuyện không?” Tôi nghiêm túc ghé sát vào Kiều Kiều.
Kiều Kiều thấy tôi trịnh trọng như vậy, nên cũng trả lời rất nghiêm túc: “Cậu hỏi đi.”
“Bạn hiền à, có bí quyết giảm béo gì không?” Tôi không nhìn được cười phá lên. Con gái lớn lên thay đổi 180 độ, quả là sự thật.
Kiều Kiều biết tôi đang chọc cậu ấy, làm bộ muốn đánh tôi, tôi vội cầu xin tha thứ. Hai người chúng tôi bàn tán thêm vài điều lý thú, cảm thấy năm tháng như dòng nước chảy.
Thời gian, thật sự chưa từng dừng lại vì bất cứ ai, bây giờ chúng tôi đều không còn nhỏ nữa, trái tim hồn nhiên cũng đã bị cuộc sống tác động rồi.
Khi dạo phố với Kiều Kiều ở trung tâm mua sắm, nhận được điện thoại của mẹ từ Hồng Kông gọi về: “Ba con sao rồi?”
“Vẫn vậy, con cũng như mẹ, ngày ngày lau người cho ba, mát xa, nói chuyện cho ba nghe. Đúng rồi, dì nhỏ có khỏe không?”
Đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng trẻ con: “Mẹ, bả trẻ nói vì con đến nên bà rất khỏe.”
Tôi vừa nghe thấy giọng của Diệc Thâm, lập tức tan chảy: “Diệc Thâm, con có ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại và bà trẻ không?”
“Có.”
“Diệc Thâm, con gật đầu nhiều như vậy, mẹ con cũng không thấy đâu.” Bên cạnh truyền đến tiếng của dì nhỏ.
“Dì nhỏ, dì khá hơn chưa?”
“Mạn Mạn, dì khỏe, người già rồi sẽ không được như xưa. Khiến con lo lắng rồi.” Dì nhỏ khẽ ho một tiếng rồi nói với tôi. “Diệc Thâm rất ngoan, nhỏ như vậy đã biết chăm sóc người khác rồi, con dạy bảo rất tốt.”
“Bà trẻ, ôm ôm, cảm ơn bà đã khen con.” Tôi còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy tiếng Diệc Thâm nói với dì nhỏ ở bên kia. Thằng bé nói câu này khiến cả dì nhỏ và mẹ đều cười thật vui vẻ.
“Diệc Thâm ngoan quá, nói đi, đợi con về, muốn mẹ thưởng con gì nào?” Tôi cũng cười nói.
“Con muốn mẹ hôn con.” Diệc Thâm bỗng nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Tôi mổ nhẹ vào điện thoại, sau đó cười nói: “Mẹ cũng nhớ con, Diệc Thâm có ngoan ngoãn hoàn thành việc mẹ giao, thay mẹ chăm sóc bà trẻ không?”
“Sức khỏe của dì đã ổn rồi.” Dì nhỏ vừa ho khan vừa nói.
“Mẹ sẽ nán lại thêm một tuần, dì nhỏ của con ở đây một mình, mẹ lo.” Mẹ nói.
“Diệc Thâm nhớ mẹ, nhưng con cũng muốn hoàn thành việc mẹ giao, chăm sóc bà trẻ thật tốt.” Diệc Thâm cũng nói như một ông cụ non.
“Ừ, tốt lắm. Diệc Thâm đúng là con ngoan của mẹ.” Tôi nói, sau đó nói với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ yên tâm, ba đã có con lo, mẹ cứ yên tâm chăm sóc dì nhỏ đi.”
Mẹ lại nói thêm vài câu, bảo tôi chăm sóc ba thật tốt, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, rồi mới cúp máy.
“Diệc Thâm gọi về à?” Kiều Kiều đang chọn quần áo bên cạnh thấy tôi cúp máy thì hỏi. “Nhớ con trai phải không.”
Tôi cười, gật đầu. “Hết cách rồi, dì nhỏ của mình ở Hồng Kông bị bệnh, mẹ mình lo, dì nhỏ lại thích Diệc Thâm như vậy, nên bảo mẹ đưa thằng bé theo.”
“Sao dì nhỏ của cậu lại ở Hồng Kông một mình, rất cô đơn.”
“Yêu một người, yêu cả thành phố.” Tôi cười trả lời.
Khi dì nhỏ còn trẻ, yêu dượng nhỏ đến thành phố S làm việc, hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng rơi vào bể tình. Nhưng ông ngoại và bà ngoại phản đối, dì nhỏ bất chấp sự phản đối của gia đình, kiên quyết theo dượng nhỏđến Hồng Kông.
Hai người luôn mặn nồng như thuở ban đầu, ngọt ngọt ngào ngào, nhưng mãi không có con.
Sáu năm trước, dượng nhỏ gặp tai nạn qua đời, dì nhỏ luôn buồn rầu không vui, ưu tư thành bệnh, luôn không khỏe.
Cho dù mẹ tôi có khuyên dì về thành phố S ở cùng ra sao, dì cũng không nghe.
Thật ra tôi hiểu rõ, dì muốn bên dượng nhỏ. Tình yêu của họ, đã vượt qua cả không gian và thời gian. Ở lại ngôi nhà họ từng ở cùng nhau, sẽ khiến dì cảm thấy dượng vẫn chưa đi xa, vẫn bên dì.
Nỗi nhớ khảm tận xương, tình sau sao lưu luyến?
“Mạn Mạn, mình thật khâm phục cậu, một mình nuôi con, lại còn phải lo cho ba bị hôn mê bất tỉnh.” Kiều Kiều đau lòng nhìn tôi.
Tôi chỉ cười, thản nhiên nói: “Con đường này do mình tự chọn, mình cần cố gắng đi tiếp.”
“Cậu thật dũng cảm.” Kiều Kiều kéo tay tôi, chúng tôi chậm rãi đi trong trung tâm thương mại.
Hiện thực tàn khốc cho tôi biết, nếu bị ép đến đường cùng, người dù yếu đuối đến đâu cũng phải học cánh trở nên dũng cảm.