Cho dù ngủ muộn đến đâu, tôi biết trời sẽ luôn sáng, nên tôi không sợ tối.
Văn phòng yên tĩnh, ai ai cũng tập trung làm việc của mình, tôi lại có phần rảnh rỗi, vì cấp trên vẫn chưa giao cho tôi công việc nghiêm túc nào.
"Lục Mạn, đi theo tôi." Tôi đang chống cằm, nhìn vô định về phía tòa nhà đối diện, bỗng nghe thấy tiếng của Chu Mộ Hải.
Đến khi tôi quay đầu, đã thấy anh ra ra đến cửa, nhìn ánh mắt nghi ngờ của đồng nghiệp xung quanh, tôi bình tĩnh ung dung đi theo sau anh ta.
Dọc đường Chu Mộ Hải không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay đầu, xác định tôi vẫn đi sau anh ta, rồi cứ thế bước tiếp về phía trước.
Tôi theo anh ta lên xe, suốt đường đi điện thoại anh ta luôn đổ chuông ầm ĩ, hẳn là mấy cô gái của anh ta, anh ta cũng không ngại tôi, nói chuyện đầy tình ý với bên ấy.
Xe bỗng dừng lại, Chu Mộ Hải thu lại nụ cười đắn đo của mình, nhìn thẳng tôi: "Lục Mạn, sao lại là cậu ấy."
Tôi bị không khí bất ngờ ngày làm choáng, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Anh ta nhìn tôi, sau đó suy sụp dựa vào ghế: "Chà, hay cho câu không hiểu. Lục Mạn, tôi nói rõ cho em hiểu, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi."
"Nhưng chúng ta là chuyện không thể nào." Tôi trả lời không cần suy nghĩ.
"Trên đời này không gì là không thể."
Tôi có thể cảm nhận được, khi nói ra lời này anh ta rất nghiêm túc, rõ ràng khi nãy còn trăng hoa với nhiều cô như vậy, lúc này lại thổ lộ chân tình, tôi vẫn không sao hiểu được, tôi gặp anh ta không nhiều, nên tôi cũng không tin.
"Có lẽ tôi khác với những cô gái anh từng gặp, nên anh có cảm giác mới lạ, nhưng tôi nói với anh rồi, tôi chỉ là một người mẹ của đứa bé năm tuổi bình thường, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú và thời gian để chơi đùa với anh." Nói xong tôi định mở cửa xe bỏ đi.
Chu Mộ Hải lại đạp ga, xe chạy nhanh, anh ta nhìn phía trước, nói đầy quyết tâm: "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, lần này tôi không phải đùa giỡn."
Xe chạy nhanh đến một ngã tư vô cùng quen thuộc, năm ấy chính tại ngã tư này, tôi đã nói với Tần Diệc Phong: "Chúng ta chia tay đi, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn."
Tôi nhớ vẻ mặt của Tần Diệc Phong khi nghe những lời này, đầy mất mát, bóng dáng cô đơn khi anh quay người khiến tôi đau lòng như muốn chết vậy.
"Khoảng tháng mười hai của sáu năm về trước, tôi lái xe ngang qua nơi này, trùng hợp gặp đèn đỏ, tôi không kiên nhẫn chờ, bỗng một cô gái mặc áo khoác đỏ xuất hiện trước mặt, trên khuôn mặt kiên cường mang theo nụ cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Khi ấy tôi rất muốn bảo vệ cô ấy, nhưng tôi phản ứng kịp thì đèn đã chuyển xanh, tiếng còi xe phía sau thúc giục khiến tôi không thể không rời đi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng màu đỏ qua kính chiếu hậu."
Tôi kinh hãi, bởi vì cái ngày mà Chu Mộ Hải nói, như mới chỉ hôm qua.
Sau khi nói xong lời nhẫn tâm ấy với Tần Diệc Phong, tim tôi đau như bị dao đâm, chạy như điên, tôi nghĩ mình cần thứ gì đó lạnh như băng để đóng băng nước mắt và nỗi đau của mình.
Nhưng khi ăn kem, tôi mới nhận ra tim mình mới là nơi lạnh nhất.
Chu Mộ Hải kể tiếp: "Lần thứ hai gặp lại cô ấy là ở sân bay, ba mẹ đưa tôi sang Đức du học.
Hôm ấy tuyết rơi rất lớn, tôi nhìn cô ấy hai mắt đỏ hoe kiên quyết bước ra rân bay, khi đó tôi đã hạ quyết tâm, nếu để tôi gặp lại tôi nhất định sẽ tốt với cô ấy. Sáu năm sau, tôi đã thật sự gặp lại cô ấy."
"Đừng nói nữa." Những chuyện cũ liên tiếp được nhắc lại, rành rành trước mắt, khiến tôi không thể khống chế cảm xúc của bản thân.
"Lục Mạn, tôi không cần biết giữa em và Diệc Phong đã xảy ra chuyện gì, nhưng em phải biết là chuyện của hai người đã là quá khứ rồi. Cho dù tôi có bao nhiêu phụ nữ, trong lòng tôi cũng chỉ có mình em."
"Cảm ơn anh đã nặng tình như thế, tôi tin tất cả những lời anh nói, nhưng tôi cũng muốn anh hiểu rõ, trong thế giới của tôi, mùa tuyết rơi từ khi anh ấy đi vẫn chưa từng ngừng lại."
Dứt lời, tôi dứt khoát xuống xe, bên ngoài nắng chói chang, mà trái tim tôi lại về nơi trời băng đất tuyết.
"Lục Mạn, tôi nghĩ em vẫn chưa hiểu rõ tôi, tôi sẽ kiên trì đến cùng, không sợ đối thủ lớn như Tần Diệc Phong." Anh ta cũng mở cửa xe xuồng sau tôi nói như một lời tuyên chiến.
Còn tôi vì nhớ lại những chuyện này, trong lòng đau nhói, rất khẽ, nhưng khó chịu vô cùng.
Chu Mộ Hải lái xe theo tôi, "Lên xe, tôi đưa em về công ty."
"Hôm nay tôi nghỉ phép, tối nay sẽ nộp đơn bù."
"Tôi không đồng ý."
"Tôi từ chức."
"Không đồng ý."
""Vậy tôi sẽ tự về không ty, không cần anh lo lắng."
Chúng tôi đang ở giữa phố xá đông đúc, xe qua xe lại, trong lúc nói chuyện anh ta bị cản lại trên đường, tôi rẽ ngang rẽ dọc là đã rời khỏi tầm mắt anh ta.
Mỗi khi bế tắc hoặc đau lòng, tôi luôn muốn đi một mình trên đường, không biết đâu là đích đến, chỉ biết là phải đi tiếp.
Bỗng một chiếc xe dừng bên cạnh tôi, cửa sổ xe hạ xuống, tôi đang định nói: "Tôi sẽ tự về công ty."
Nhưng tôi vừa nói ra khỏi miệng, liền thấy đôi mắt sắc lạnh của Tần Diệc Phong, anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lên xe."
Chỉ là hai chữ ngắn gọn, tôi lại như trúng tà, ngoan ngoãn lên xe.
Nhưng rốt cuộc tại sao, anh lại xuất hiện ở đây?
+++
Sang chương sau là hết ngược ~ Tung bông nào ~
BTW, mình muốn chia sẻ chút về Chu Mộ Hải (feel so bức xúc): Rõ ràng nói thích người ta, nhưng ngay cả dừng xe đi xuống cũng không dám. Gặp lại tại sân bay, không nói một lời, cứ chờ duyên gặp lại, rõ ràng từ đầu đã chẳng nghiêm túc gì rồi. Còn nói gì mà trong lòng chỉ có một người, nếu thật sự thích một người sẽ không củ cải hoa tâm qua lại với nhiều người như vậy, rõ ràng không đáng mặt đàn ông. Nói chung không thích, anti anh này, nói đằng làm nẻo, không thể tin được, ai lấy là họa chín chục đời.