Mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng động kia, chậm rãi ngày càng xa. Ta sợ hãi, định ngồi dậy, hài tử trong bụng lại không yên, khiến ta nhịn không được mà kêu to, nắm chặt tay Vương bà tử.
Hít sâu một hơi, nhìn bà ấy, ta khóc lóc cầu xin: "Vương bà tử, bà cho chàng vào, cho chàng vào đi."
Bà thở dài: "Tiểu thư vẫn nên chuyên tâm đi, nếu không còn sức thì việc sinh sẽ trở nên khó khăn. Hắn ở bên ngoài, có lẽ còn có đường sống."
Ta liều mạng lắc đầu, ta không tin, không tin, ở bên ngoài, một mình hắn làm sao thoát được?
Vương bà tử nói bí mật của Oa tộc không thể để kẻ khác biết, nói ra sẽ vị trời phạt, sẽ có báo ứng lên người mình yêu nhất. Nhưng ta còn chưa kịp nói, hắn đã phải gặp chuyện sao?"
"A!" Một tay nắm chặt khăn trải giường.
Vương bà tử ở cạnh cổ vũ ta: "Tiểu thư, dùng sức! Mau dùng sức!"
Ta đã dùng sức, thật sự dùng sức.
Bên ngoài, đột nhiên có tiếng sét đánh.
Ta không nghe lầm, thật sự là sét đánh.
Tháng mười, mùa này vốn không nên có dông tố, thế mà bão lại đột nhiên tới.
Mưa lớn nặng hạt đánh vào mái hiên, đánh vào rào tre trong viện phát ra tiếng khiến lòng người hoảng sợ. Bên ngoài, chỉ có tiếng mưa và tiếng sấm, những tiếng động khác hoàn toàn không thể nghe thấy.
Ta không nghe thấy tiếng của Nguyên Thừa Hạo, không nghe thấy bất cứ tiếng động gì liên quan tới hắn.
Hài tử vẫn làm ầm ĩ, từng cơn đau ập tới.
Đã không còn sức lực kêu lên, cả người đầy mồ hôi, tóc dính vào mặt chặn cả đôi mắt, thật sự rất khó chịu, rất khó chịu.
"Hạo... Hạo..." Đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Bên tai truyền tới tiếng kêu dồn dập của Vương bà tử, ý thức của ta đã rơi vào mơ hồ, cả người không còn sức lực, chỉ có bụng dưới vẫn đau đớn.
Muốn khóc, lại không còn sức.
Tiếng sấm bên ngoài ngày càng lớn, có tay ai nâng đầu ta dậy, môi đụng phải miệng chén lạnh băng, ta nhíu mày, nghe Vương bà tử nói: "Tiểu thư mau uống nó đi, nếu hài tử còn không ra sẽ rất nguy hiểm."
Cái gì? Hài tử sẽ nguy hiểm?
Không, không, ta không thể để hài tử của ta gặp chuyện.
Trước khi đi, hắn còn nói muốn ta bình an sinh hạ hài tử.
Vựng dậy ý thức, mở mắt, ta mơ hồ nhìn người trước mặt. Thấy ta tỉnh lại, bà thở phào nhẹ nhõm, vội nắm chặt tay ta: "Tới cơn đau phải dùng sức, nhất định phải dùng sức."
Khó khăn gật đầu, được, ta sẽ dùng sức. Hài tử, con phải ngoan, ngoan ngoãn chào đời.
Hoãn một trận, từng cơn đau lại ập tới.
Ta dùng sức, nghe Vương bà tử kinh hỉ kêu lên: "Tiểu thư, thấy đầu rồi!"
Ta gian nan cười, cắn răng, không thể nghĩ về hắn nữa, nếu không giữ nổi con của chúng ta, ta sẽ rất có lỗi với hắn.
Một tiếng sấm vang vọng giữa không trung giáng xuống, tia chớp chói lọi kia như cắt đôi bầu trời hắc ám.
Sắc mặt Vương bà tử thay đổi, ta hít sâu một hơi, tưởng bà nghe được tiếng của Nguyên Thừa Hạo, cuống quít ngăn cản bà ấy: "Vương bà tử, là chàng quay lại rồi sao? Có phải chàng... Đã quay lại không?"
Bà hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không phải, tiểu thư đừng nghĩ tới chuyện khác, thời gian không còn nhiều."
Ta nghe lời ngậm miệng.
Gắng dùng sức, cuối cùng cũng có cảm giác có thứ gì đó từ thân thể ta đi ra, tiếp theo truyền đến tiếng khóc vang dội của hài tử.
Một khắc đó, cả người ta như trút hết sức lực, nhưng trong lòng lại rất cao hứng.
Hạo, con của chúng ta cuối cùng cũng chào đời.
Vương bà tử cẩn thận bế hài tử lên, dùng thảm nhung bọc lấy thân thể nó, trêи mặt cũng lộ ra nụ cười thư thái: "Hài tử không sao, không sao thì tốt. Cũng coi như bà tử không khiến nương ngươi thất vọng, để bà tử ta sống thêm mười mấy năm..." Nói rồi, bà cúi người, cẩn thận đặt hài tử bên cạnh ta.
Nghe được hơi thở của hài tử, ta nâng tay. Kỳ thật, ta rất muốn hỏi vì sao Vương bà tử nói mình sống được thêm mười mấy năm, mà hôm nay bà con nói là nương ta để bà ấy sống thêm mười mấy năm...
Bà vừa buông tay, cánh cửa bỗng nhiên bị phá mở.
Ta kinh hãi, chẳng lẽ những thích khách đó đã vượt qua mấy con rắn kia mà xông vào đây? Chăm chú nhìn lại, ta không khỏi giật mình. Ta thế mà trông thấy Phù Nhi, nó hôm nay không còn dịu ngoan như những lần ta gặp nó trước đó, cái mồm đầy máu tươi kia há lớn khiến ta kinh hoàng.
Thân hình to lớn kia xông tới, dùng cái đuôi quấn lấy Vương bà tử đứng cạnh ta rồi quăng ra ngoài. Mà bà ấy, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị hai con hổ cắn lấy tay mình.
"A..." Ta nhịn không được mà thét ra tiếng.
Phù Nhi đã dùng thân thể của mình bọc lấy ta và hài tử, đây là... Bảo vệ.
Hài tử bên cạnh bật khóc, bên ngoài, từng trận sấm, mà tầm mắt của ta dần rơi vào mơ hồ...
OoOoO
Mí mắt hơi động, dường như có ánh sáng mãnh liệt chiếu vào mắt. Theo bản năng giơ tay ngăn cản, che lấp ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, ta đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua!
Nghiêng đầu, thấy hài tử còn ngủ say bên cạnh, ta vội ngồi dậy ôm nó vào lòng, lúc này mới để ý Phù Nhi vẫn còn bảo vệ chúng ta.
Nó nhúc nhích cái đầu nhìn ta, đột nhiên rời đi.
"Phù Nhi!" Ta gọi nó, nó cũng không dừng lại.
Tiếp theo, ta nghe rất nhiều tiếng bước chân, những tiếng bước chân nặng nề đó chắc là của mãnh thú...
Chúng nó, đã canh giữ suốt một đêm ta hôn mê.
Ánh mắt dừng ở cửa, trêи mặt đất vẫn còn vết máu.
Đó là...
Khống chế cảm xúc đang hỗn loạn, chuyện đêm qua, ta không dám nghĩ, không dám nghĩ...
Nhưng lại nhịn không được, cảnh tượng đó vẫn cứ hiện lên trước mặt ta.
Nhìn hài tử đang ngủ say, ta cuối cùng cũng hiểu những lời Vương bà tử nói. Hung cầm mãnh thú xưa nay đều máu lạnh, chúng chỉ nhận ra người trong tộc như ta, dù là Vương bà tử, tự xưng là người bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng không nhận ra.
Vì sao nương không tới tìm Vương bà tử, chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Bà không muốn nhìn thấy Vương bà tử chết, không muốn...
Nương, người thật sự có quá nhiều chuyện không nói với con, nhưng, người lại vì con mà chuẩn bị quá nhiều thứ.
Vô Tâm, Vô Tâm... Thì ra không phải người thất vọng với cha, mà người muốn con có thể vô tâm trải qua tất cả chuyện này, như thế mới có thể không bi thương. Nhưng mà nương, con sao có thể?
Không có Vương bà tử, đứa nhỏ này sợ là con đã không thể sinh hạ, như vậy nương, người một mình sinh con như thế nào?
Bệnh đậu mùa, là giả, là con, là con...
Nước mắt trào ra, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương bà tử nói Nguyên Thừa Hạo ở lại nơi này mới phải chết.
Ta xưa nay không tin lời đồn về Nữ Oa nương nương, nếu thật sự vì bảo vệ hậu duệ của Nữ Oa nương nương, như vậy vì sao lại có nhiều người giống Vương bà tử vì chúng ta mà mất mạng?
Thật sự quá tàn nhẫn.
Nói đến cùng, bọn họ chỉ là mù quáng bảo vệ những người giống ta.
Hài tử trong lòng đột nhiên bật khóc, ta dán mặt mình lên mặt nó. Ai cũng không có quyền cướp đi sinh mạng của người khác như vậy, nếu sai lầm này đã kéo dài ngàn năm, như vậy hiện tại nên kết thúc rồi.
"Tuyền Nhi..." Ôm hài tử, ta muốn đứng dậy, hai chân lại không có chút sức lực.
Nguyên Thừa Hạo đâu? Hắn có phải đã gặp chuyện rồi không?
Không, chàng nhất định không sao, nhất định không có chuyện gì...
An ủi bản thân như vậy, nhưng chính mình vẫn suy nghĩ miên man. Ở góc tường kia vẫn còn giữ lại vết máu của hắn, hiện tại đã thành màu nâu, nhưng sao ta không rõ sắc thái đỏ thắm khi đó.
Ôm chặt hài tử, ta nhịn không được mà bật khóc.
"Nương nương! Nương nương..."
"Vũ Sinh..."
Hình như có người gọi ta.
Qua một lát, thấy A Man và tỷ tỷ xông vào, phía sau các nàng có rất nhiều người, gia đinh của Cung phủ, thị vệ ta mang tới...
"Nương nương!" A Man hoảng sợ kêu lên, nàng đương nhiên bị mùi máu tươi trong phòng dọa sợ.
Sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch, vội chạy tới: "Vũ Sinh, đã xảy ra chuyện gì? Muội sao lại... Hài tử..." Tỷ tỷ run rẩy quỳ xuống, vươn tay, lại không biết nên chạm vào đâu.
Phía sau lại có người chạy tới, là Tô Diễn.
Hắn ngay cả hòm thuốc cũng mang theo, ngồi xổm xuống bắt mạch cho ta, nhíu mày hỏi: "Nương nương sao lại ở đây?"
Tỷ tỷ lo lắng: "Sao vậy? Vũ Sinh có chuyện gì sao?"
A Man do dự, muốn nói gì đó.
Ta vội kéo tay tỷ tỷ, khóc lóc: "Hoàng Thượng... Mọi người có thấy Hoàng Thượng không? Hoàng Thượng bị thương, đến... Đến Tân Vương phủ tìm Dương tướng quân, bảo Dương tướng quân đi tìm Hoàng Thượng!"
Mọi người cả kinh.
Tỷ tỷ vội hỏi: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng không phải ở kinh thành sao? Sao có thể..."
Tô Diễn ra đứng dậy, lệnh thị vệ phía sau: "Đi Tân Vương phủ."
Thị vệ nhận lệnh lui xuống.
Hắn mới nói tiếp: "Tất cả, trở về phủ lại tính."
A Man cúi người ôm hài tử, tỷ tỷ đỡ ta, nhưng bản thân ta đã không còn sức, không đứng dậy nổi. Tô Diễn cắn răng, khom người bế ta lên, trầm giọng: "Đi!"
Ta vẫn không ngừng khóc, đã qua một đêm, còn kịp sao? Còn kịp sao?
Cảm nhận tay ta run rẩy bắt lấy vạt áo mình, Tô Diễn hỏi: "Sao nương nương lại ở đây?"
"Ta đi cùng Hoàng Thượng, có thích khách..."
Hắn nhấp môi, không hỏi nữa.
Tỷ tỷ ở cạnh an ủi: "Đừng sợ, không sao, đều không sao cả. Hoàng Thượng... Hoàng Thượng cát nhân tự có thiên tướng thiên thần phù hộ."
Nhưng ngửi mùi máu tươi trong phòng, mọi người đều nghĩ đêm qua đã xảy ra huyết tinh hỗn chiến. Mà bọn họ sẽ không ngờ rằng, hỗn chiến không hề diễn ra trong này, đó chẳng qua là máu của Vương bà tử bị...
Nghĩ đến, toàn thân lại không ngăn được run rẩy.
Nhắm chặt hai mắt lại, ta cuộn tròn trong lòng Tô Diễn, run lên bần bật.
Hài tử giống như đã hiểu chuyện, thế mà không khóc nữa, chỉ an tĩnh nằm trong lòng A Man.
Xe ngựa đã chuẩn bị bên ngoài, Tô Diễn bế ta lên, mới đứng dậy đi ra. A Man và tỷ tỷ theo lên, A Man cẩn thận ôm hài tử trong lòng, tỷ tỷ khóc đến hồng hai mắt, kéo tay ta hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối qua muội đuổi A Man về phòng, sáng nay nàng không thấy muội, thật sự dọa sợ chúng ta. Cha cũng rất lo lắng, nhưng tỷ không dám để ông ấy ra ngoài, chỉ nói... Lỡ đâu muội lại về phủ, nên bảo ông ấy ở lại chờ."
A Man cũng lo lắng nhìn ta.
Trong lòng hỗn loạn, đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Tỷ tỷ lại nói: "A Man nói muội từng tới nơi này, nói bà tử đỡ đẻ cho nương muội ở đây, nên chúng ta liền tới tìm."
A Man lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, Vương bà tử kia đâu?"
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, bật thốt lên hỏi: "Mọi người vào đây bằng cách nào?"
Tô Diễn vừa rồi bế ta ra, ta không chú ý, bọn họ vào không bị rắn cắn sao?
Tỷ tỷ ngơ ngẩn, khó hiểu nhìn ta.
A Man giải thích: "Không biết nữa, không thấy Vương bà tử, cũng không thấy... Những thứ trong viện kia."
Vậy sao? Vương bà tử chết rồi, rắn cũng không còn?
"Vũ Sinh, muội sao vậy?" Tỷ tỷ xoa thái dương ta, nhíu mày, "Thân mình còn không thoải mái sao? Muội biết không, muội khiến chúng ta rất lo lắng. Có hài tử, nếu muội gặp chuyện gì, bảo chúng ta phải làm sao đây? Hoàng Thượng sẽ... Muội nói, Hoàng Thượng..."
Dựa vào vách xe, ta khóc không thành tiếng, tất cả sẽ tốt, nhất định sẽ tốt thôi.
Ba người trong xe nhất thời đều im lặng.
Xe ngựa cuối cùng cũng về Cung phủ, Tô Diễn bế ta vào trong, cha vội vàng chạy ra, thấy ta, sắc mặt liền thay đổi, gấp gáp hỏi tỷ tỷ sao lại thế này.
Hành Nhi cũng chạy ra, vội báo: "Tô đại nhân, vừa rồi có người tới, hình như là... Người của Dương tướng quân." Nàng không dám xác định, bởi vì ai ai cũng biết hiện tại Dương tướng quân đang ở biên cương, không thể xuất hiện ở Du Châu này.
Ta ngẩn ra, bật thốt lên hỏi: "Người nọ nói gì?"
Hành Nhi bị ta dọa sợ, đáp: "À, chỉ... Chỉ hỏi nương nương đã về chưa."
Tô Diễn bế ta vào phòng, chỉ nói: "Phái người đi báo với tướng quân, nói nương nương không sao."
Hành Nhi gật đầu lui xuống.
Hài tử khóc lóc nháo lên, có lẽ vì đói bụng. A Man bế nó tới, ta dỗ dành đút nó uống sữa.
Tô Diễn cẩn thận kiểm tra cho hài tử, sai người lấy xiêm y sạch sẽ tới, thay cái tả sớm đã dơ bẩn kia.
Bỗng dưng nhớ tới trước ngực Nguyên Thừa Hạo, cũng có một cái bớt.
A, Tuyền Nhi thật giống cha nó, ngay cả cái này cũng di truyền.
Tỷ tỷ và cha canh giữ bên mép giường: "Ta đi kê đơn thuốc, nấu thuốc cho nương nương. Mọi người ra ngoài đi, để nương nương nghỉ ngơi trước đã."
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng đành đứng dậy ra ngoài.
Hài tử đã ăn no, A Man sợ nó làm phiền ta nghỉ ngơi, cẩn thận bế nó đi xuống.
Nằm trêи giường hồi lâu, thời điểm mệt nhất của hôm qua đều đã qua, ta hiện tại không mệt, thật sự tỉnh táo. Ta chỉ muốn biết Nguyên Thừa Hạo thế nào? Dương tướng quân đã tìm được hắn chưa?
Chậm rãi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên khoảnh khắc hắn bế ta hôm qua.
Bộ dáng hắn trúng tên, bộ dáng hắn quyết tuyệt rời đi...
Một lần lại một lần, ở trước mắt ta, như bóng đè.
Nắm chặt chăn đệm, cắn răng, những thích khách đó sớm đã đi theo hắn, nhưng vì có ám vệ đi theo nên không động thủ. Nhưng ta, ta thế mà muốn hắn chính miệng đuổi ám vệ đi!
Ta thật hận chết chính mình!
Lúc ở yển hồ, ta hỏi hắn đến có phải vì chuyện của Nguyên Phi Cẩm không, hắn không trả lời ta.
Nếu thật sự là Nguyên Phi Cẩm làm hắn bị thương, ta tuyệt đối không tha cho gã!
Nhuyễn giáp tơ vàng...
Hắn đã trả nhuyễn giáp tơ vàng cho Nguyên Phi Cẩm.
Nghĩ đến, ta không khỏi muốn cười, với tính tình của hắn, dù vẫn còn bên cạnh, hắn cũng sẽ không mặc, hắn trước nay kiêu ngạo, kiêu ngạo đến không cho mọi người biết bản thân không khỏe.
Hiện tại, ta cái gì cũng không giúp được. Điều ta có thể làm, chỉ có chờ.
Chờ Dương tướng quân phái người tới báo với ta, Nguyên Thừa Hạo không sao, hắn không sao...
Trong phòng an tĩnh chỉ có tiếng hít thở của ta.
Không biết qua bao lâu, có tiếng người mở cửa. Quay đầu nhìn, thấy người vào là tỷ tỷ. Nàng giật mình: "Vũ Sinh, muội không ngủ sao?"
Lắc đầu, kêu ta ngủ thế nào được?
Nàng thở dài, bưng thuốc tới, ngồi bên mép giường, đau lòng đỡ ta dậy: "Muội sao có thể như vậy được? Muội vừa sinh hài tử, phải nghỉ ngơi cho tốt."
Dựa vào đệm mềm phía sau nhìn nàng, nàng đưa muỗng tới bên môi ta, ta ngoan ngoãn há mồm.
Thật đắng!
"Thuốc đắng dã tật, Tô Diễn nói chén thuốc này giúp muội điều trị thân mình, phải nghe lời uống hết." Nói rồi, nàng lại đút tiếp một muỗng.
Hít một hơi thật sâu, ta lần nữa uống hết.
Tỷ tỷ thấp giọng: "Hôm qua cũng không biết sao, thiên lôi đánh thật lớn, còn đổ mưa. Ta lo cho muội, qua phòng muội gọi mấy tiếng cũng không thấy muội trả lời, nên tưởng muội đã ngủ say."
"Tỷ tỷ." Nắm lấy tay nàng, ta vẫn luôn lo cho Nguyên Thừa Hạo, thiếu chút quên mất việc kia.
"Gì cơ?" Nàng nhìn ta, "Hiện tại không sao thì tốt rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau uống thuốc đi." Nàng lại đưa qua một muỗng thuốc.
Nhẹ nhàng quay đầu đi, ta nói: "Tỷ tỷ, tỷ nghe đây, muội không có liên hợp với Thừa Tướng hại Hoàng Thượng, muội cũng chưa từng hại Hoàng Thượng, dù là quá khứ hay hiện tại."
Tỷ tỷ mở to hai mắt, sau một lúc lâu, mới hỏi: "Thật sao?"
Ta gật đầu: "Đó là hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả. Tỷ tỷ, tỷ thật khờ, nếu tỷ sớm nói với muội, Hoàng Thượng đã không hận tỷ, cũng không làm khó dễ tỷ. Là... Là muội có lỗi với tỷ."
Sắc mặt nàng thay đổi, cắn môi: "Nói bậy gì đấy? Là tỷ tỷ cam tâm tình nguyện, muội đừng nghĩ như vậy. Tất cả đều là hiểu lầm, vậy... Có phải tỷ và Tô Diễn không cần trốn tránh nữa không?" Nói tới đây, tỷ tỷ vui vẻ trở lại, "Chờ Hoàng Thượng trở về, tất cả đều tốt đẹp, có phải không?"
Đúng vậy, tất cả đều tốt đẹp, hắn sẽ trở về, nhất định.
Tỷ tỷ đút ta uống thuốc, lại qua một lát, A Man ôm hài tử vào, nhíu mày nói: "Nương nương, tiểu hoàng tử lại đói bụng, nơi này nhất thời không tìm thấy bà иɦũ ɦσα. Việc này... Không phải bà иɦũ ɦσα trong cung, nô tỳ không dám tìm."
Ta duỗi tay ý bảo nàng ôm hài tử qua, đút nó uống sữa, ta nhẹ giọng: "Không sao, để nó bên cạnh ta, nó là nhi tử của ta."
"Đúng rồi, Hoàng Thượng nói đặt tên cho hài tử là Tuyền."
Tỷ tỷ cười bảo: "Mỹ thạch thứ ngọc, ngọc dễ vỡ, nhưng đá lại cứng rắn. Vũ Sinh, tên này hay."
Đương nhiên hay, hắn muốn hài tử ngoan cường sống sót, Hạo, Thϊế͙p͙ làm được rồi, nhi tử của chúng ta rất bình an.
"Nương nương, sao lại khóc?" A Man lấy khăn lau nước mắt cho ta.
Lắc đầu, là vui, là cao hứng.
"Chỗ Dương tướng quân còn chưa có tin tức gì sao?" Kỳ thật ta không cần hỏi, nếu có tin tức, các nàng có thể không nói với ta sao? Nhưng ta vẫn nhịn không được, phải hỏi một chút.
Hỏi ra, ta lại cảm thấy hối hận.
Tỷ tỷ và A Man nhìn nhau, đều lắc đầu.
Sớm biết kết quả là như vậy.
Ta hối hận vì đã hỏi, thật sự.
Hài tử ăn no, không còn khóc nữa, nhắm mắt lại ngủ.
A Man cúi người muốn bế nó, ta lại xoay người: "A Man, để ta ôm nó một lát." Ta còn chưa ôm nó tử tế lần nào.
Chăm chú nhìn, tiểu gia hỏa có da có thịt, lớn lên nhất định rất rắn chắc.
Lông mi dài, thật giống phụ hoàng nó.
Thương tiếc mơn trớn gương mặt nó, nó hình như cảm nhận được, chu cái miệng nhỏ lên, lại xoay mặt qua hướng khác, ngoan ngoãn ngủ.
Cúi người, ta hôn nó một cái.
Tỷ tỷ nhẹ giọng: "Giao hài tử cho A Man đi, muội mới uống thuốc, cần được nghỉ ngơi, đừng để chính mình mệt."
"Đúng vậy, nương nương, người nghỉ ngơi đi." A Man duỗi tay tới.
Ta lắc đầu: "Ta không sao."
Tuyền Nhi, con phải mau mau lớn lên, con bình an vô sự thế này là nhờ phụ hoàng con hai lần liều mạng cứu về.
Mãi đến chạng vạng, mới nghe bên ngoài hình như có người nhắc đến Dương tướng quân. Ta kinh hãi, vội gọi: "A Man! A Man!"
Kêu vài tiếng cũng không thấy nàng trả lời, ta lại gọi, hài tử bị ta đánh thức, liền bật khóc. Ta vội ôm lấy nó, vỗ về dỗ dành, nó vẫn khóc không ngừng.
"Nương nương!" A Man chạy vào, "Tiểu hoàng tử sao vậy?"
Ta chỉ hỏi: "Tướng quân có tin truyền đến đúng không?"
Sắc mặt nàng có chút khác thường, ậm ừ, nói không biết.
Ta giật mình, vội buông hài tử, nhấc chăn muốn xuống giường. A Man hoảng sợ, lập tức chạy tới cản ta: "Nương nương, người sao có thể xuống giường!"
"Vậy nói ta biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương..."
"Không nói thì tự ta ra ngoài hỏi."
"Nương nương!" A Man quỳ xuống, "Tướng quân phái người tới mời Tô đại nhân đi, nói là... Nói là Hoàng Thượng bị thương nặng, muốn Tô đại nhân qua trị liệu."
Hai chân mềm nhũn, ta cứ thế mà té ngã xuống đất.
A Man sợ hãi đỡ lấy ta, kêu lớn ra ngoài: "Người đâu! Người đâu!"
Hành Nhi vội chạy vào, hỗ trợ đỡ ta dậy.
Run rẩy bắt lấy ta A Man, ta hỏi: "Nghiêm trọng thế nào? Nói ta biết... Ngay cả... Ngay cả Tùy đại nhân cũng cần người hỗ trợ sao?"
A Man ngẩn ra, chỉ biết an ủi: "Nương nương đừng nghĩ nhiều, người đang ở cử, không thể ra ngoài. Hoàng Thượng sẽ không sao, Hoàng Thượng nhất định sẽ không sao."
Lời an ủi ta đã nghe quá nhiều, chính ta cũng đã tự an ủi không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn gặp hắn, xem hắn rốt cuộc bị thương nặng thế nào.
"A Man, đi lấy áo choàng tới."
"Nương nương..." Hai cung nữ kinh ngạc nhìn ta, ta muốn áo choàng làm gì, trong lòng các nàng đều rõ."
"Còn không đi!" Ta cao giọng, chuyến này ta không thể không đi.
Hai cung nữ nhìn nhau, đúng lúc này giọng của tỷ tỷ ở ngoài cửa truyền đến: "Hành Nhi, đi lấy."
"Tiểu thư!" Hành Nhi kinh ngạc quay đầu.
Tỷ tỷ đã vào phòng, đến bên mép giường, nắm chặt bàn tay đã lạnh như băng của ta: "Đi đi, hài tử ta sẽ trông chừng. Có điều, phải chú ý bản thân mình, đừng quá mệt nhọc."
Ta cho rằng, tỷ tỷ cũng giống các nàng sẽ ngăn cản ta, nhưng nàng ấy lại không có.
Tỷ tỷ thật quá hiểu ta.
Áo choàng được mang tới, ta mặc vào, A Man đỡ ta đứng dậy.
Ở bên ngoài, cha đến, còn có phu nhân.
Phu nhân tới gần, cầm khăn lụa trong tay che mặt ta, nhỏ giọng: "Cô nương mấy đứa đều không hiểu, dù mặc áo choàng cũng có thể trúng gió, như vậy sẽ tốt hơn."
Ta nghẹn ngào: "Đa tạ phu nhân."
Bà chỉ cười, không nói gì thêm.
Có đôi khi, không cần nhiều lời, chúng ta đều hiểu.
Cha nói: "Vũ Sinh, cha đã chuẩn bị xe ngựa cho con, bên trong có rất nhiều đệm mềm."
Ra ngoài, ta chỉ dẫn theo A Man.
Xe ngựa dừng ở khá xa Tân Vương phủ, A Man đỡ ta xuống, đến bên cửa, bên trong rất nhanh có người thấy ta. Biết ta tới đây làm gì, hắn nói: "Thỉnh nương nương đi cửa hông."
Thoáng chần chờ, ta không nói gì, lập tức tránh đi.
Từ cửa hông vào vương phủ, mới thấy cả vương phủ thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, thích khách muốn xông vào dường như không có khả năng. Nhưng như thế thì sao, Nguyên Thừa Hạo vẫn bị thương.
Mỗi lần nhớ tới, lòng ta lại quặn đau.
Thị vệ dẫn đường, từ hậu viện đi về phía trước, hắn không dẫn ta tới chính điện, mà tới một căn phòng nhỏ ở sườn tây. Xa xa, trông thấy Dương tướng quân nôn nóng chờ bên ngoài, nhìn bộ dáng, xem ra từ lúc trở về đến giờ, ông ấy còn chưa kịp thay y phục khác.
"Tướng quân." Ta run rẩy gọi ông ấy một tiếng.
Ông ấy ngẩn ra, xoay người nhìn, vội vàng hành lễ.
"Tướng quân không cần đa lễ, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng
sao rồi?" Đang hỏi, ta không khỏi duỗi tay muốn đẩy cửa vào.
Dương tướng quân lại ngăn cản ta: "Nương nương chờ một chút, Tô đại nhân đang ở bên trong, chúng ta đừng quấy rầy.
Ta vội rút tay về.
"Đúng lúc nương nương tới, mạt tướng có vài lời muốn hỏi nương nương."
Ta gật đầu: "Tướng quân có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi."
"Hôm qua nương nương và Hoàng Thượng đi đâu? Vì sao ngài ấy không dẫn ám vệ theo?"
Những lời này, ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ hỏi ta.
Ta hít sâu một hơi: "Đến nhà bà đỡ họ Vương ở ngoại ô, hôm qua ta lâm bồn."
Dương tướng quân kinh hãi, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bụng ta. Cũng đúng, ta hiện tại mặc áo choàng rất dày, lúc này ông ấy không nhìn thấy, đương nhiên sẽ cho rằng ta vẫn đang mang thai.
"Mạt tướng đáng chết." Ông cúi đầu, "Vậy hài tử..."
"Hài tử rất tốt, chúng ta gặp thích khách ở đó, bà đỡ... Cũng bị thích khách giết hại."
Dương tướng quân chấn động, vẫn tiếp tục hỏi: "Nương nương lâm bồn vì sao lại tới đó?"
"Đó cũng là bà đỡ đẻ đỡ cho bổn cung, thai vị bổn cung không ổn, mà bà ấy rất có kinh nghiệm." Chuyện này, ta giải thích với Nguyên Thừa Hạo thế nào thì phải giải thích với Dương tướng quân thế ấy.
Ông cuối cùng cũng không hỏi nữa, chỉ nói: "Mạt tướng phái người đưa nương nương đi nghỉ ngơi, đợi Tô đại nhân ra, mạt tướng sẽ thông báo với người." Dứt lời, ông ấy ngước mắt định gọi thị vệ tới.
"Tùy đại nhân đâu?"
Dương tướng quân ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, cắn răng nói: "Đêm qua sau khi ám vệ trở về, mạt tướng cảm thấy sự việc kỳ quặc nên phái người đi tìm Hoàng Thượng, Tùy đại nhân cũng đi theo. Người của chúng ta giao thủ với thích khách, Tùy đại nhân bị thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh."
Ta cả kinh lui một bước, cũng may Tô Diễn cũng ở Du Châu.
Nếu không, Nguyên Thừa Hạo phải làm sao bây giờ?
Mà ta, cũng chú ý tới lời Dương tướng quân nói, ông ấy bảo cảm thấy sự việc kỳ quặc. Ông ấy ngay cả ta cũng hoài nghi, cho nên mới đề ra nghi vấn.
Nhưng ta không tức giận, ngược lại còn cao hứng.
Bởi vì quan tâm hắn, Dương tướng quân mới có thể để bụng chuyện của hắn như vậy.
Cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng đẩy ra, Tô Diễn sắc mặt tái nhợt bước ra ngoài, trán đầy mồ hôi.
"Hoàng Thượng sao rồi?"
Ta và Dương tướng quân vội đi tới hỏi.
Hắn thấy ta cũng ở đây, không khỏi sửng sốt, vội đáp: "Thương thế tạm thời khống chế được. Tướng quân, Hoàng Thượng bị thương rất nặng, cũng không biết khi nào mới tỉnh, ngài phái người canh giữ bên cạnh Hoàng Thượng cả ngày lẫn đêm, lỡ đâu vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao thì không ổn. Vi thần lui xuống nấu thuốc trước."
Dương tướng quân chỉ gật đầu, nghiêng người để hắn đi qua.
Trêи người hắn cũng dơ bẩn, hai thị vệ theo sau, chậu nước bưng trong tay đã nhiễm một màu đỏ thẳm.
Ta hít sâu một hơi, gấp gáp đi vào.
Nam tử an tĩnh nằm trêи giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lòng ta đau đớn, ngồi bên mép giường, run rẩy nắm lấy tay hắn. Thật lạnh, giống như một chút ấm áp cũng không có.
"Sai người mang thêm lò sưởi vào, nhiều một chút."
"Đệm chăn cũng đắp thêm cho Hoàng Thượng."
Bỗng nhớ tới một chuyện, ta vội hỏi: "Sau lưng Hoàng Thượng có thương tích, nằm như vậy có ổn không?"
Dương tướng quân đứng sau thở dài: "Cả người Hoàng Thượng đều có thương tích, bên dưới, mạt tướng đã sai người lót đệm tơ tằm, ngài ấy ngủ sẽ thoải mái một chút."
Ta gật đầu, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho hắn.
Có thị vệ mang thêm lò sưởi vào, lại mang chăn đệm tới, liền bị Dương tướng quân ngăn cản: "Hoàng Thượng đang rất yếu, chăn đệm quá dày không tốt."
Đúng rồi, ta thiếu chút quên mất, đè nặng hắn, sợ hắn không thở nổi.
Người trêи giường bỗng nhiên rêи một tiếng, thoáng cử động, vội nhìn qua, liền thấy vai hắn nhuộm đầy máu tươi. Ta khϊế͙p͙ sợ, Dương tướng quân đã đi tới, nhẹ nhàng giữ hắn lại, quay đầu nói: "A Man, lấy kim sang dược và băng gạc trêи bàn tới đây."
Cẩn thận cởi y phục hắn ra, vết thương mới cũ chồng chất lên nhau, hiện tại nơi đó đã bị màu đỏ tươi chói mắt bao quanh. Dương tướng quân bôi thuốc cho hắn, mới giúp hắn đắp chăn.
"Bốn năm trước, Hoàng Thượng cũng từng bị ám sát ở Du Châu, lần đó, mạt tướng không ở cạnh ngài ấy, trong lòng trước sau hổ thẹn. Mà hiện tại, mạt tướng cùng ngài ấy tới, nhưng vẫn để ngài ấy bị thương, mạt tướng đúng là phụ sự gửi gắm của tiên hoàng." Dương tướng quân tự trách.
Ta cắn môi, muốn nói tự trách, ta chẳng phải là kẻ đáng tự trách nhất sao?
"Thời điểm mạt tướng phát hiện Hoàng Thượng ở mương ruộng thật sự sợ không kịp, cũng may, vẫn còn hi vọng..."
Ta ngậm nước mắt mỉm cười, hắn luôn may mắn như vậy.
Bốn năm trước không chết, hiện tại sao có thể chết được?
Ta nắm chặt tay hắn, ngước mắt hỏi Dương tướng quân: "Tướng quân đã tra ra lai lịch của bọn thích khách kia chưa?"
Ông ấy chần chờ, nhíu mày càng sâu: "Lại là mũi tên của Tân Vương phủ."
Mũi tên của Tân Vương phủ, món đồ đã xuất hiện nhiều lần, nhưng lúc này, bị thương lại là Nguyên Thừa Hạo, nghĩ tới thật châm chọc.
"Vậy... Là không có manh mối rồi." Ta thở dài.
Dương tướng quân không nhiều lời, thật lâu sau, mới nói: "Tất cả chờ Hoàng Thượng tỉnh lại rồi tính."
Đúng vậy, có lẽ hắn biết kẻ đó là ai?
"Lần này sao Hoàng Thượng lại đến Du Châu?" Thời điểm hỏi Nguyên Thừa Hạo, hắn không trả lời, hiện tại hỏi Dương tướng quân, hi vọng ông ấy sẽ cho ta biết.
Dương tướng quân lại nói: "Việc này, nếu Hoàng Thượng muốn nói với nương nương, đương nhiên sẽ tự nói với người."
Cắn môi, với ta mà nói, hiện tại đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là Nguyên Thừa Hạo còn sống.
"Nương nương nên trở về nghỉ ngơi đi." Dương tướng quân khuyên, "Nơi này đã có mạt tướng, người cứ yên tâm."
Giao Nguyên Thừa Hạo cho Dương tướng quân, ta đương nhiên yên tâm, nhưng, ta vẫn lo thương thế trêи người hắn. Ta lắc đầu: "Không, sai người chuẩn bị thêm giường, bổn cung ở đây canh giữ bên Hoàng Thượng."
"Việc này... Nương nương, phòng này quá nhỏ, bày hai giường sẽ chật, huống hồ, bệnh của Hoàng Thượng..."
Nhìn bốn phía, ta mới bắt đầu cảm thấy quen thuộc, một năm trước lúc tới Du Châu, hắn cũng ở căn phòng này. Khi đó, ta còn ở đây cá cược với hắn.
"Vì sao tướng quân không đổi cho Hoàng Thượng một căn phòng to hơn?" A Man nhịn không được mà hỏi.
Dương tướng quân lắc đầu: "Hoàng Thượng muốn ở nơi này, nghe nói, đây là phòng ngài ấy từng ở."
Phòng của hắn... Lúc còn nhỏ?
Lòng lại quặn đau, những gì ở Du Châu, hắn đều không quên được. Tất cả của Tân Vương phủ, hắn càng không quên.
Nếu hắn tỉnh lại, biết chính mũi tên của Tân Vương phủ khiến hắn bị thương, không rõ hắn sẽ bi phẫn thế nào.
"Nương nương vẫn là trở về đi."
"Nhưng..."
A Man cũng khuyên: "Lúc này nương nương còn phải nghĩ cho tiểu hoàng tử, ngài ấy không thể rời khỏi nương nương, nương nương cũng không thể dẫn ngài ấy tới nơi này."
Ngẩn ra, A Man nói đúng, ta không thể dẫn hài tử tới nơi này, mà Tuyền Nhi quả thật cũng không thể rời khỏi ta.
Nắm chặt tay hắn, cảm nhận ngón tay thon dài kia cũng nắm lấy tay ta, ta kinh hãi, thấy hắn nhíu mày, nói: "Đừng..."
"Hoàng Thượng!" Ta cúi người, hắn còn hôn mê, đột nhiên nói không cần, chẳng lẽ lại nghĩ tới chuyện tối qua sao?
Đau lòng xoa mặt hắn, ta thì thầm: "Hạo, chàng không sao, thϊế͙p͙ không sao, Tuyền Nhi cũng không sao. Chàng mau tỉnh lại, mau khỏe lại đi... Tuyền Nhi, chờ phụ hoàng chàng ẵm bồng, chờ chàng dạy dỗ nó."
Cung mày hắn nhíu chặt chậm rãi giãn ra.
Ta thở phào nhẹ nhõm, A Man ở cạnh khuyên: "Nương nương, chúng ta về trước đi, tiểu hoàng tử đang chờ người."
Ta cũng nhớ hài tử, đứa nhỏ như vậy chắc chắn sẽ mau đói, nhưng ta thật sự không nỡ xa hắn.
A Man đỡ ta ra ngoài, trùng hợp gặp Tô thái y bưng thuốc tới, có thị vệ đi theo. Hắn nói: "Nương nương về nói với Khuynh Nhi, mấy ngày tới ta không về Cung phủ được."
Gật đầu, tỷ tỷ biết tình hình nơi này, tất nhiên sẽ hiểu.
Sắc mặt hắn không quá tốt, thái độ ảm đạm.
Ta nhịn không được mà hỏi: "Cha ngươi sao rồi?"
Hắn không phát hiện cách ta gọi Tùy thái y đã thay đổi, chỉ nói: "Mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại."
Ta chỉ có thể an ủi: "Có ngươi ở đây, ông ấy sẽ không sao. Tỷ phu, ngươi không hận ông ấy như vậy." Nếu không, tại sao lại liều mạng cứu ông ấy, còn mặt ủ mày chau thế này?
Hắn giật mình, miễn cưỡng cười nói: "Nương nương đừng gọi tỷ phu, kẻo ở trước mặt Hoàng Thượng lỡ lời."
Đã là lúc nào còn mệt hắn có tâm tình đùa giỡn.
Ta cũng cười theo: "Không sao, chuyện của các ngươi, Hoàng Thượng đã biết, tất cả ta cũng đều giải thích, Hoàng Thượng sẽ nghĩ thông suốt."
Hắn hoảng sợ, mà ta chỉ gật đầu, cùng A Man theo thị vệ ra ngoài.
Về Cung phủ, ta lập tức qua phòng tỷ tỷ, Tuyền Nhi đã ngủ say.
Tỷ tỷ kéo ta qua, nhỏ giọng: "Khóc rất lớn, ta lại không thể nhờ người đi tìm bà иɦũ ɦσα. Cha trăm phương nghìn kế tìm sữa dê về, vốn tưởng nó sẽ không uống, nhưng nó đúng là rất ngoan, sữa dê cũng uống, uống xong liền ngủ."
Ta chua xót, cẩn thận ôm hài tử vào lòng, nó nhỏ như vậy, ta lại vứt bỏ nó, còn khiến nó không thể không uống sữa dê...
Tuyền Nhi, nương xin lỗi con.
Tỷ tỷ kéo A Man ra ngoài, ta biết, nàng muốn hỏi sự việc ở Tân Vương phủ, cũng được, để A Man nói rõ với nàng.
Ta cùng hài tử ở trong phòng tỷ tỷ, thế mà ngủ mất.
Tỉnh lại đã là nửa đêm, tỷ tỷ không ở đây, ai cũng không có.
Hài tử lại đói bụng, ta bế nó lên đút nó uống sữa, nó chỉ cần uống sữa thì không khóc, tay nhỏ đưa qua đưa lại, ta nắm tay nó, nghe nó kêu ê a.
"Tuyền Nhi, phụ hoàng con sẽ mau khỏe lại, đúng không?"
"Tuyền Nhi thật ngoan, phụ hoàng con thấy nhất định sẽ rất vui."
Vuốt ve gương mặt của hài tử, ta mỉm cười.
Năm ngày sau, hài tử có thể mở mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn ta chằm chằm. Ta vừa nghiêng đầu, nó liền bật cười, tay nhỏ quơ loạn.
"Hoàng tử thật ngoan, cô cô lau mặt cho ngài." A Man cầm khăn tới, cười nói, "Nhìn xem, đều là nước miếng, coi chừng nương nương không thích ngài."
Ta bế nó, hài tử giống như hiểu chuyện, vẫn nhìn ta, sống chết cũng muốn thoát khỏi A Man.
A Man nhịn không được mà hỏi: "Nương nương người xem, bây giờ phải làm sao đây?"
Đưa tay chọc nhẹ mũi nó, thân mình bé nhỏ vặn vẹo, không ngừng kêu ê a.
Nhận khăn từ tay A Man, ta nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nó. Đứa nhỏ còn vươn ra, ta lau đến đâu, nó đưa lưỡi đến đó, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
"Nương nương, để nô tỳ bế, người nghỉ ngơi chút đi." A Man duỗi tay bế Tuyền Nhi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy ra, Hành Nhi thở hổn hển xông vào: "Nương nương, Dương tướng quân phái người tới báo Hoàng Thượng đã tỉnh, nói muốn gặp người!"