Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 5 - Chương 23: Phiên ngoại: Dương Thành Phong (3)



Là ai? Đương nhiên là Thái Tử điện hạ! Ta đoán được cha muốn nói gì, vì thế chủ động nhận lỗi: "Nhi tử biết sai rồi, không nên mạo phạm điện hạ. Nhi tử lập tức đến thư phòng chép Luận ngữ về tam cương ngũ thường một trăm lần."

"Phi, ngươi mạo phạm Thái Tử thì thôi, còn không cho Thái Tử mặt mũi! Không cho Thái Tử mặt mũi cũng bỏ qua, còn động võ làm trò trước mặt hai vị hoàng tử!"

"Cha giận tới hồ đồ rồi sao? Sao lại có hai vị hoàng tử? Rõ ràng chỉ có một vị là Thái Tử, người kia là thư đồng."

"Trời ạ." Cha tức tới hộc máu, quát, "Vị kia là thư đồng, phi, thư đồng gì hả, đó là Ngũ hoàng tử, Nguyên Duật Diệp!"

Nguyên Duật Diệp, Duật Diệp, Duật Diệp, thú vị, thảo nào quý khí như vậy, thảo nào muốn hái đóa hoa ở trên cao nhất, thảo nào, như vậy...

Ta ngây ra, mãi đến khi cha tiếp tục răn dạy: "Ngươi còn vỗ vai người ta, còn cùng người ta câu kết làm bậy, đòi dạy người ta võ công. Ngươi không nghe Thái Tử nhắc nhở sao? Chỉ trung thành với hoàng đế! Ngươi dạy Ngũ hoàng tử khinh công, có phải muốn nói với người ngoài, Dương gia ta nịnh bở cả hai vị hoàng tử có tiền đồ nhất phải không!"

"Cha bớt giận, người dạy Thái Tử văn thao võ lược, còn về con, ngày sau không tập võ, chỉ đọc sách! Như thế sẽ không mang tai tiếng nữa, người chỉ cần nói con không có tiền đồ, khó làm nghiệp lớn, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt với bên ngoài là được. Thứ nhất, Dương gia sẽ không cần lo bị kẻ có lòng lợi dụng, như vậy người và gia gia cũng có thể bớt lo. Thứ hai, con quả thật không thích tập võ, suốt ngày giơ đao múa kiếm có gì hay chứ!"

Hôm sau, khắp kinh thành lan truyền Dương tiểu thiếu gia không có tiền đồ, khó kế thừa gia nghiệp, Dương gia trăm năm sợ là sẽ tàn lụi từ đây.

Ta thật sự không tập võ nữa, có điều Duật Diệp vẫn thường xuyên tới phủ tìm ta, hai chúng ta thay thường phục trốn ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng tâm tình tốt lại múa vài đường khinh công cho hắn xem. Ban đầu hắn nói rất ít, chỉ cười, sau nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.

Nằm trên nóc nhà, hắn híp mắt nhìn thái dương trên trời: "Thật chói, nhưng cũng thật cao. Đáng tiếc, mặt trời chỉ có một."

Ta đổi chỗ nằm, giúp hắn cản ánh nắng: "Ánh trắng khá tốt, thanh huy không giảm, biến hóa muôn vàn."

Người bên cạnh lắc đầu: "Không sáng bằng ánh mặt trời, ánh mặt trời huy hoàng hơn rất nhiều."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn so với thái dương còn sáng, còn huy hoàng hơn.

Năm tháng cứ thế trôi qua, ta quanh năm đọc sách, suốt ngày vào Tần lâu Sở quán. Có một cô nương phố phường khóc lóc đòi ta chuộc thân, mong vào Dương gia, không làm thê, cũng không làm thiếp, nguyện làm trâu làm ngựa, làm nô làm tỳ, chỉ cầu sớm chiều ở bên Dương công tử, các hoa khôi thanh lâu cũng tranh nhau muốn cùng ta lưỡng tình tương duyệt.

Ta dẫn theo Duật Diệp, hiện tại đã là Thành Vương, chuẩn bị cho hắn thấy bộ dáng vì ta mà si cuồng của các cô nương, nhưng đến chỗ ca vũ phường, các cô nương lại ném ta sang một bên, làm như chưa từng gặp ta, đều đến vây quanh hỏi tên của Duật Diệp.

Tức giận, ta túm lấy Duật Diệp, kéo hắn ra khỏi chỗ hoa đoàn cẩm thốc, bĩu môi nói: "Thành Vương trời sinh quý khí, tiểu nhân đúng là cam bái hạ phong."

Duật Diệp bật cười ha ha, khiêu khích cằm ta: "Thành Phong đừng ghen, những nữ tử dung tục đó sao có thể tuyệt đại phong hoa như ngươi?"

Phi, ta hận, vậy mà nắm lấy tay hắn: "Vương gia quá khen, Dương mỗ chẳng qua chỉ là một cọng cỏ rác, sao đáng để Ngũ hoàng tử động lòng? Từ lúc gặp ở chính sảnh Dương phủ, tâm tâm niệm niệm mấy năm, mặc kệ bao nhiêu son phấn bên cạnh, trong lòng ta chỉ có một ý niệm, không liên quan đến giang sơn Nguyên thị, không liên quan đến xã tắc nghiệp lớn, đơn giản là ngươi, Nguyên Duật Diệp, vi thần muốn suốt đời đi theo vương gia, không bao giờ thay đổi."

Không bao giờ thay đổi, thời điểm buột miệng nói ra năm chữ này, tim ta bỗng đạp loạn nhịp, mặt đỏ lên.

Duật Diệp cũng không khách khí, ôm lấy ta: "Có lời này của ngươi, bổn vương yên tâm không ít, vốn đang lo người muốn trung thành là Thái Tử."

Ta được hắn nắm tay, thân thể không dám nhúc nhích, cũng không dám thở dốc, sợ bản thân đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện đây chỉ là giấc mộng mà thôi.

Người kia chợt buông tay, cười ha ha, nghênh ngang rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài, cuối cùng cũng hiểu rõ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv