Trịnh Quý Tần cười đi tới, ngồi bên dưới Hoàng Hậu, cặp mắt phượng chậm rãi dừng trên người Đường Tiệp Dư.
Hoàng Hậu ra hiệu cho chúng ta ngồi xuống, lúc này Đường Tiệp Dư mới trả lời: "Hồi Hoàng Hậu nương nương, Hiền Phi nương nương cảm thấy không khỏe, đặc biệt lệnh tần thiếp tới xin phép nương nương."
Sáng nay còn gặp Hiền Phi, nàng sao lại đột nhiên bị bệnh? Sợ là không muốn tới cung của Hoàng Hậu mà thôi.
Nghe vậy, Hoàng Hậu cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu phân phó cung nữ đứng cạnh: "Thiển Ca, thay bổn cung qua Tuệ Như Cung thăm hỏi bệnh tình của Hiền Phi như thế nào rồi."
"Vâng." Thiển Ca vội buông cây quạt trong tay, nhanh chóng ra ngoài.
"Tần thiếp thay Hiền Phi nương nương cảm tạ nương nương trước." Đường Tiệp Dư đứng dậy tạ ân.
Hoàng Hậu cười nói: "Hiền Phi là muội muội của bổn cung, bổn cung đương nhiên phải quan tâm muội ấy."
Người bên dưới vội phụ họa. Sự tình Hoàng Hậu và Hiền Phi không thân mọi người đều biết, nhưng giờ phút này ai cũng không dám gây thị phi.
"Mùi gì vậy?" Trịnh Quý Tần thoáng nhíu mày, hỏi.
Hoàng Hậu giống như vừa nhớ ra, hoàn hồn nói: "Đúng là, bổn cung thiếu chút quên mất việc này, vẫn là mũi của muội nhạy bén." Nói rồi, nàng ra hiệu cho thái giám ở cửa, "Nhà Niên Tần gửi cua tới, vốn cũng định tặng Thái Hoàng Thái Hậu một ít, nhưng lão nhân gia nói không ăn được thứ này, bổn cung nghĩ, chi bằng gọi các muội tới, mọi người cùng nếm thử."
Trịnh Quý Tần cười đáp: "Trách không được lại thơm như vậy."
Niên Tần có vẻ hơi co quắp, chỉ thấp đầu, nhỏ giọng: "Đều là ca ca của tần thiếp từ bên ngoài mang về."
Ta trộm nhìn nàng ấy, đồ ca ca nàng ấy đưa tới, nàng ấy đem hiếu kính Hoàng Hậu, nhưng nhìn bộ dáng nàng ấy, dường như có chút kỳ quái.
Các cung nhân mang cua vào, bày biện trước mặt các vị chủ tử.
Mọi người lại tạ ân mới bắt đầu ăn. Trịnh Quý Tần ngước mắt nhìn nhìn, đột nhiên hỏi: "Sao Tu Dung nương nương không tới?"
Nghe vậy, Đường Tiệp Dư liền nhìn ta, khóe miệng còn mang ý cười. Thần sắc Hoàng Hậu không mấy thay đổi, chỉ cười nói: "Hoàng Thượng đang ở cùng Đế Cơ, giờ phút này gọi muội ấy tới, chắc chắn Đế Cơ sẽ khóc nháo."
Dù sao có Nguyên Thừa Hạo, Hoàng Hậu cũng không thể tùy tiện phái người qua Trữ Ngọc Cung.
Tất cả phi tần nghe vậy, ai nấy đều thầm hâm mộ Diêu Tu Dung. Mấy vị ngồi phía xa thậm chí còn cúi đầu khe khẽ nói gì đó. Ta lặng lẽ quan sát Hoàng Hậu, thấy nàng giống như không có việc gì mà cúi đầu ăn, thỉnh thoảng sẽ ngước mắt nói vài câu với Trịnh Quý Tần bên cạnh.
Lúc này ta mới biết Hoàng Hậu lợi hại thế nào, chỉ mấy câu đơn giản, không ghen ghét, không chỉ trích cũng có thể đẩy Diêu Tu Dung được thánh sủng vào tầm mắt của chúng phi tần. Ta biết, Diêu Tu Dung có được vị trí hiện tại, chẳng qua là vì Ngọ Đế Cơ.
Nghĩ đến, đáy lòng không khỏi cười nhạo những người này, năm đó việc các nàng đùn đẩy, vô luận thế nào cũng rất khó đến phiên Diêu Tu Dung xuất thân thấp hèn.
Bây giờ nghĩ lại mới hối hận, mà cơ hội kia sớm đã mất đi.
Thời điểm Thiển Ca trở về, trong tay cầm một cái tua rua xinh đẹp. Ta không khỏi nhíu mày, quan hệ giữa Hiền Phi và hoàng Hậu không tốt, nàng ấy không thể đưa cho Hoàng Hậu thứ đồ này.