Khang Định năm thứ mười sáu, tháng bảy, Du châu.
Nơi này là một tòa thành trì thuộc Vân Điền Quận, cũng là nơi ta sống mười lăm năm.
Cung phủ, Vân Điền thủ phủ, tổ tông Cung lão gia là gia đình giàu có số một Vân Điền.
Đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua mũi kiếm, ta nhướng mày nhìn nam tử hoa phục bên dưới.
Lúc này An Kỳ Dương đang cao hứng, quạt xếp trên tay hắn khoa trương tới kích động: "A Tụ, ngươi khiêu vũ kỳ thật chẳng đẹp chút nào, chi bằng hôm nay để bổn thiếu gia tự mình dạy ngươi... A, ta nói đùa thôi, ngươi có thể đừng chỉ kiếm về phía ta không?" Hắn theo bản năng dùng quạt xếp che chắn trước mặt.
Ta khẽ cười, thu hồi trường kiếm, chẳng qua là kiếm giả dùng khi khiêu vũ mà thôi.
An Kỳ Dương cũng thu lại quạt xếp, mềm giọng kêu bên tai ta: "A Tụ."
Ta không quay đầu, chỉ nói: "Biểu thiếu gia cho dù không có việc gì làm thì ngày thường cũng không nên ở cùng bọn hạ nhân chúng ta." Hắn là công tử của Thừa Tướng, Thừa Tướng phu nhân và Cung phu nhân là thân tỷ muội, Thừa Tướng chỉ có mình hắn là nhi tử, sủng ái vô cùng, vì thế hắn thích đi đâu thì chạy tới đó, chẳng có ai quản.
Mà ta chẳng qua chỉ là một vũ cơ của Cung phủ, vì dáng múa độc đáo nên mới được lão gia yêu thích.
Một đường đi, nhìn thấy hắn, hạ nhân Cung phủ đều cung kính hành lễ. Hắn không để ý, chỉ cười nói: "Nghe dượng bảo, mấy ngày nữa Hứa đại nhân sẽ tổ chức yến hội, muốn ngươi qua đó hiến vũ đúng không?"
Ta nao nao, không ngờ hắn còn quan tâm việc này. Hứa đại nhân đem việc an bài yến hội giao cho lão gia, đương nhiên là vì nhìn trúng tiền tài của ông ấy, nếu không phải lão gia và Thừa Tướng có quan hệ, cho dù Hứa đại nhân có nhìn trúng cũng không tới mức như vậy.
Thấy ta chỉ gật đầu, An Kỳ Dương tựa như bắt đầu hưng phấn, dùng quạt xếp che trước miệng, nhỏ giọng hỏi: "Dượng muốn ngươi nhảy Lăng Ba sao?" Thời điểm hỏi, hai mắt hắn sáng rực lên, "Rốt cuộc là vị khách thế nào mới có thể khiến Hứa đại nhân và dượng như thế."
Ta cười nhạo, hỏi lại: "Trên đời này còn có ai có thể khiến biểu thiếu gia ngài cảm thấy hiếm lạ?" Hắn là công tử Thừa Tướng phủ, có đại quan quý nhân nào chưa từng gặp qua?
Hắn không hề tức giận, chỉ nhíu mày hỏi: "A Tụ, trên đời này thật sự có người có thể nhảy khúc Lăng Ba sao?"
Bước chân thoáng cứng lại, một khúc Lăng Ba, đó là dùng lá sen làm sân khấu, vũ cơ đặt chân trên lá trong ao mà múa, có thể nhảy được tất nhiên thân thể phải nhẹ như yến. Trong truyền thuyết, chỉ có long nữ mới có thể nhảy được Lăng Ba.
Hiển nhiên, trên đời này không hề tồn tại long nữ gì đó.
Liếc xéo An Kỳ Dương, ta bật cười: "Biểu thiếu gia nghĩ thế nào?"
Sắc mặt hắn liền cứng nhắc, chỉ nói: "Vừa rồi ta hỏi dượng, ông ấy nói ông ấy chưa từng thấy."
Ta cười không đáp, lão gia đương nhiên không thấy, bởi vì khúc này, ta chỉ múa trước mặt một người.
Đó là chuyện của ba năm trước, đúng rồi, dường như là tháng tám, cũng trong mùa này.
Cúi đầu cười nhạt, ta nhớ ra rồi, là mười lăm tháng tám, thời điểm trăng tròn bị tầng mây che khuất, đó là lần đầu tiên khi sống mười mấy năm, ta gặp một đêm Trung Thu không có ánh trăng.
Ta ở trên hồ chân trần nhảy múa, bốn phía đen nhánh, chỉ nghe tiếng mũi chân ta đạp trên nước. Khi đó, đột nhiên có tiếng vang lớn, một người rơi xuống hồ. Ta chấn động, không thấy người nọ nổi lên, lúc này mới thầm kêu không tốt, vội lao xuống cứu người...
"A Tụ?" Đột nhiên có người gọi tên ta, một bàn tay quơ qua quơ lại phía trước.
Ta cơ hồ theo bản năng chụp lấy, người nọ đau tới nhíu mày, liền nghe thanh âm của phu nhân truyền tới: "To gan, dám ra tay đánh biểu thiếu gia!"